Mặt hắn ta đỏ bừng, tức giận hét lên: “Ta muốn cưỡi ngựa lớn! Ta muốn cưỡi ngựa lớn!”
Nói rồi, hắn ta dùng hết sức đẩy Vân Quỳ. Hắn ta vừa béo vừa khỏe, lúc tức giận sức tay rất lớn, Vân Quỳ không kịp tránh, bị hắn ga đẩy ngã xuống đất, đầu gối đập vào nền gạch lạnh cứng, váy bông dày cũng không ngăn được cơn đau dữ dội, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị trầy da.
Vân Quỳ thầm chửi một câu tục tĩu trong lòng. Náo loạn thế này, người đi vào giấc mơ tối nay có lẽ đã có rồi.
Thấy vậy, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử vội vàng tiến lên kéo đệ đệ. Lục hoàng tử vô thức cúi người muốn đỡ Vân Quỳ.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng xanh gầy guộc, gân guốc nổi rõ đột nhiên vươn ra, ngăn cản động tác của hắn ta.
Gió lạnh thấu xương rít gào qua con hẻm giữa các bức tường, mây trôi che khuất mặt trời trên đỉnh đầu. Dưới bức tường cung vốn ấm áp bỗng như bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc, nhất thời ngay cả không khí cũng trở nên trầm lặng.
Mọi người chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả Cửu hoàng tử đang la hét ầm ĩ cũng ngơ ngác quên cả khóc.
Thái tử mặc một thân áo bào đen thêu mãng xà bằng chỉ vàng không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.
Thân hình hắn cực kỳ cao lớn, vạt áo đen rộng tung bay dữ dội trong gió lạnh, tựa như bầu trời đêm đổ mực trước cơn bão, như rồng ẩn mình dưới vực sâu. Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt vì bệnh, nhưng mỗi bước đi lại toát ra một sự xâm lược và áp bức lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thần vương nén lại nỗi kinh hãi mơ hồ trong lòng, vội vàng tiến lên hành lễ: “Thần đệ bái kiến huynh trưởng.”
Mấy người còn lại nhiều năm chưa gặp Thái tử, ngẩn người một lát rồi cũng vội vàng cúi người hành lễ. Cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầy sát khí kia, nhớ đến chuyện người trong cung nói hắn ăn thịt người sống uống m.á.u người, thân hình nhỏ bé dường như cũng bị khí thế quá mức sắc bén của hắn trấn áp, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Thái tử hờ hững lướt qua cô gái nhếch nhác trên mặt đất, giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên: “Ở trước mặt cô thì ngang ngược, sao vừa ra ngoài đã để người ta xâu xé như vậy?”
Vừa dứt lời, mấy vị hoàng tử nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì mà…… “Ở trước mặt cô thì ngang ngược”?
Những hoàng tử này ở trước mặt Thái tử đều khép nép như mèo con, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu đối với hắn cũng rất khách khí, người ngoài nhắc đến Thái tử càng như chim sợ cành cong, chỉ sợ là tránh không kịp.
Còn có người dám ngang ngược với hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng phải nàng chỉ “ăn nói xấc xược, mạo phạm Thái tử điện hạ” thôi sao? Chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn thế?
Nhưng rõ ràng Thái tử không có ý trách phạt nặng nề.
Ngay cả bản thân Vân Quỳ cũng ngơ ngác mở to mắt, nàng vẫn còn có chút ấm ức.
「Không phải, đại ca…… Lúc đó ta tưởng là ta sắp c.h.ế.t mới dám làm càn, ngày thường ta cũng cung cung kính kính quy quy củ củ mà!」
「Huống hồ họ đều là hoàng tử, mệnh lệnh của họ ta dám không theo sao? Hay là ta có tư cách mượn danh ngài tác oai tác quái ở ngoài?」
Thần vương nghe ra ý bảo vệ trong lời Thái tử, chỉ có thể nói đỡ thay Cửu hoàng tử: “Hôm nay huynh đệ chúng ta vốn đến để thăm tình hình của huynh trưởng, không ngờ lại quấy rầy sự thanh tĩnh của huynh trưởng. Cửu đệ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, vừa rồi cũng chỉ là đùa với Vân Quỳ, cứ để nó xin lỗi Vân Quỳ đi.”
Cửu hoàng tử bị hai người ca ca hợp sức kéo lên trước, cổ họng nghẹn đỏ, mặt đầy vẻ không phục.
Hắn ta chưa bao giờ phải xin lỗi ai! Hắn ta là hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất, dựa vào đâu mà phải cúi đầu trước một cung nữ nhỏ bé? Chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, không ai được phép bắt nạt hắn ta!
Thái tử nhìn từ trên cao xuống đánh giá tên béo này. Hắn đột nhiên nhớ tới giấc mộng xuân của Ngọc tần và thế tử Ninh Đức Hầu mà Vân Quỳ đã nhắc đến đêm đó, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ giễu cợt, rồi nhìn Cửu hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tuổi nhỏ không hiểu chuyện? Vừa rồi cô nghe thấy hắn ta nói những lời cao kiến kia, có vẻ không giống như không hiểu chuyện.”
Mọi người ngạc nhiên, ngay cả những lời Cửu hoàng tử nói về thị thiếp kia cũng bị hắn nghe thấy!
Vân Quỳ chống tay xuống đất khó khăn đứng dậy, cúi đầu đứng sau lưng Thái tử, mím chặt môi.
Thần vương nghiêm nghị nói: “Chắc là hạ nhân ở điện Bảo Hoa ăn nói bậy bạ, nó thấy vậy nên cũng học theo. Vì vậy mới không kiêng dè như thế, thần đệ về nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu, xin phụ hoàng trách phạt thật nặng.”
Mặt Cửu hoàng tử đỏ bừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám làm càn trước mặt Thái tử, vừa bĩu môi hậm hực gọi “Nhị ca”, đã bị Thần vương trừng mắt cảnh cáo.
Thái tử khẽ cười một tiếng: “Có lẽ Thần vương vẫn chưa hiểu cô. Cô muốn trừng phạt ai, xưa nay đều xử lý tại chỗ, không có chuyện để sau này dạy dỗ.”
Sắc mặt Thần vương tái xanh, âm thầm nghiến chặt răng hàm.
Cửu hoàng tử cũng hiểu ra, Thái tử đang muốn trách phạt hắn ta, vì một con cung nữ nhỏ bé mà trách phạt hắn ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện