Hay là mấy vị hoàng tử này thật sự có vấn đề, Thái tử tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc, để tiện đêm đến đi vào giấc mơ?
Từ Đông Hoa Môn đến Thừa Quang Điện là một đoạn đường rất dài. Càng vào sâu càng trang nghiêm tĩnh mịch, phòng thủ nghiêm ngặt, mọi người bất giác thu lại vẻ tùy tiện, không dám có bất kỳ sai sót nào.
Cửu hoàng tử bước những bước chân ngắn ngủn, thở hồng hộc đi theo sau, chỉ muốn Thất hoàng tử cõng mình.
Bản thân Thất hoàng tử là một thiếu niên nhỏ bé, lại còn gầy yếu, Lão Cửu gần nặng hơn cả hắn ta rồi, sao hắn ta cõng nổi.
Thấy Thất hoàng tử không chịu, Cửu hoàng tử lại đòi Tứ hoàng tử cõng.
Tứ hoàng tử nhìn đứa em béo tròn, hạ giọng nói: “Buổi sáng tứ ca vừa bị phụ hoàng kiểm tra cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đến giờ cánh tay vẫn còn mỏi nhừ, đừng làm khó các ca ca nữa có được không?”
Cửu hoàng tử tức giận hét lên với Thần vương: “Nhị ca, bọn họ đều không chịu cõng đệ!”
Thần vương cũng bực mình, hắn ta dùng sự uy nghiêm của đích trưởng huynh nhắc nhở: “Cửu đệ, đừng có làm loạn, đây là Đông Cung, không phải Bảo Hoa Điện của đệ.”
“Đông Cung thì sao?” Cửu hoàng tử há miệng nói ngay, “Bọn họ đều sợ Thái tử, chẳng lẽ nhị ca cũng sợ sao?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt luôn bình thản của Thần vương đột nhiên trở nên xanh mét.
Mấy người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám xen vào lúc này.
Thấy sắc mặt hắn ta thay đổi, cửu hoàng tử lè lưỡi, trốn sau Lục hoàng tử.
Thấy Lục hoàng tử thỉnh thoảng liếc nhìn cô cung nữ thị tẩm kia, Cửu hoàng tử lại chạy đến trước mặt Vân Quỳ, ngẩng đầu lên ra lệnh: “Ngươi quỳ xuống, làm ngựa cho bản điện hạ cưỡi.”
Mọi người nhìn nhau, đều biết Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại được Thuần Minh Đế vô cùng cưng chiều, ngày thường quen thói hống hách, thái giám cung nữ ở điện Bảo Hoa đều từng làm đệm ngồi cho hắn.
Nhưng đây là Đông Cung, ai lại dám sai khiến cung nữ thị tẩm của Thái tử như vậy!
Nữ tử này tuy bị phạt canh giữ cửa cung, mất đi sủng ái, nhưng dù sao cũng từng là người bên gối Thái tử. Thái tử tàn bạo bất nhân, nhưng lại cực kỳ bênh vực người của mình, làm gì có ai dám động vào người trong cung của hắn? Mọi người đều nhớ, lúc trước Tào Nguyên Lộc lúc bị phạt đi Ngự Mã Giám, Thái tử không nói một lời đã triệu về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Quỳ cứng đờ tại chỗ, mặt trắng bệch.
Tiểu tổ tông này muốn nàng bò xuống đất làm ngựa cho hắn ta cưỡi? Béo như vậy, có thể ngồi gãy cả eo nàng mất!
Vẫn là Lục hoàng tử ra mặt giải vây: “Cửu đệ, nàng ta là thị thiếp của huynh trưởng Thái tử, không phải hạ nhân thô kệch trong cung của đệ, huống hồ cưỡi người vốn đã không đúng.”
Cửu hoàng tử lập tức phản bác: “Thị thiếp không phải là để người ta cưỡi sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ai ngờ đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.
Lục hoàng tử vô thức nhìn biểu cảm của Vân Quỳ.
Vân Quỳ mím môi, trong lòng xuất hiện chua xót.
Thật ra trong mắt những người quyền quý, cung nữ thị tẩm chính là như vậy, địa vị thấp kém, không danh không phận, mặc cho người khác tiêu khiển.
May mà nàng vốn dĩ có thể co duỗi, bổng lộc của cung nữ thị tẩm gấp ba lần trước đây. Hầu hạ bên cạnh quý nhân, tuy cũng gánh chịu rủi ro, nhưng cơ hội được ban thưởng cũng nhiều hơn, nàng cầm tiền làm việc không thấy xấu hổ.
Thần vương trừng mắt nhìn Cửu đệ ăn nói xấc xược này, lạnh giọng chất vấn: “Những lời này là ai dạy đệ?”
Không phải Thần vương vốn tính nhân hậu, hay kiêng dè uy danh của Thái tử mà trách mắng đệ đệ, bảo vệ một cung nữ nhỏ bé. Mà là đệ đệ hống hách nói năng bậy bạ ở trong cung của mình thì thôi, đây là bên ngoài.
Nếu người khác thấy rồi truyền đến tai những lão thần cổ hủ kia, họ sẽ cho rằng phụ hoàng dạy con không nên người.
Minh quân có vết nhơ, sẽ cho họ lý do để họ công kích phụ hoàng, ủng hộ Thái tử.
Từ lâu Thần vương đã biết thân phận dòng dõi của họ khó xử. Đừng nói đến họ, ngay cả phụ hoàng cũng phải cẩn ngôn thận hành, luôn giữ gìn hình tượng minh quân của mình.
Hôm nay Cửu đệ ăn nói bừa bãi ở Đông Cung, ngày mai có lẽ sẽ nói năng tục tĩu ở Thượng Thư Phòng, truyền ra ngoài chỉ khiến phụ hoàng bị nghi ngờ nhiều hơn.
Cửu hoàng tử còn nhỏ nên không nghĩ xa đến vậy. Hắn ta chỉ cảm thấy không có chỗ nào thoải mái, trước đây mọi người đều chiều theo hắn ta, ngay cả phụ hoàng cũng không nói với hắn ta một chữ “không”, vậy mà các huynh trưởng ai nấy đều muốn dạy dỗ hắn ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện