Chỉ là gần đây nghe nói thương thế của Thái tử đã chuyển biến tốt. Với tư cách là anh em họ, lẽ ra phải đến thăm hỏi, nên mọi người dứt khoát đến cùng Thần vương để làm tròn lễ nghĩa.
Hôm nay, ngoại trừ trưởng hoàng tử Kính vương vốn xây phủ ngoài cung và luôn sống ẩn dật, tam hoàng tử Thịnh vương đang bị bệnh, ngũ hoàng tử đang đi làm công sự, mấy hoàng tử còn lại đều đến.
La Chương vào bẩm báo, mấy hoàng tử đứng tại chỗ chờ đợi, ánh mắt tự nhiên rơi vào Vân Quỳ đang canh giữ cửa cung.
Vẻ mặt tứ hoàng tử phong lưu tuấn dật: “Thái tử đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, không giữ mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, lại đuổi ra ngoài chịu lạnh, đổi lại là ta thì ta không nỡ.”
Vân Quỳ không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể nói: “Nô tỳ làm sai nên đáng bị phạt.”
Tứ hoàng tử tò mò hỏi: “Ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Vân Quỳ mím môi.
Trêu chọc Thái tử, xô ngã Thái tử, cưỡng hôn Thái tử mà thôi.
Nàng nghĩ ra một lý do miễn cưỡng có thể nói ra: “Nô tỳ ăn nói xấc xược, mạo phạm Thái tử điện hạ.”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nghe đồn Thái tử tàn bạo lạnh lùng, thích g.i.ế.c người thành tính. Nha đầu này ăn nói xấc xược, vậy mà không bị đánh chết?
Thần vương trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói với Vân Quỳ: “Ngươi thường ở bên cạnh huynh trưởng Thái tử, có thể nói cho chúng ta biết bệnh tình của huynh trưởng thế nào không?”
Thái tử và mấy vị hoàng tử của Thuần Minh Đế tuy là anh em họ, nhưng đã nhiều năm không gặp. Ngay cả khi Thái tử còn ở kinh ba năm trước, số lần gặp mặt cũng rất ít, hoàng tử út Cửu hoàng tử thậm chí còn chưa từng thấy mặt Thái tử.
Về bệnh tình của Thái tử, Thần vương cũng chỉ nghe loáng thoáng từ miệng Hoàng hậu. Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, rốt cuộc bệnh tình ra sao, Thần vương muốn đích thân đến xem một lần.
Là hoàng tử con vợ cả của Thuần Minh Đế, đương nhiên Thần vương quan tâm đến vị trữ quân do tiên đế để lại hơn bất kỳ ai.
Vân Quỳ hơi do dự, không biết có nên nói thật hay không.
Những ngày này nàng tận mắt chứng kiến vô số gián điệp bị xử lý, thậm chí bản thân cũng nhiều lần nhận được thuốc độc không rõ người nào gửi đến. Nếu bí dược Hoàng hậu cho nàng cũng chứa kịch độc, mà Thần vương lại là con ruột của Hoàng hậu, liệu hắn ta có gây bất lợi cho Thái tử điện hạ không?
Những vị hoàng tử trước mặt này, biết đâu người nào đó chính là kẻ chủ mưu hạ độc nàng.
Nghĩ đến đây, nàng ấp úng nói: “Nô tỳ ngu dốt, không hiểu y lý, ngày thường chỉ làm mấy việc bưng trà rót nước. Thái tử điện hạ rốt cuộc thế nào, các vị điện hạ vào xem sẽ rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thất hoàng tử lẩm bẩm: “Trước đây ngay cả nhị ca Thái tử cũng không gặp, hôm nay chưa chắc đã chịu gặp chúng ta.”
Ánh mắt Thần vương thoáng qua một tia không vui khó nhận ra.
Lời của lão Thất như thể hắn ta thấp kém hơn người, muốn cầu kiến Thái tử cũng không được.
Chẳng qua chỉ là một tên điên khét tiếng người người căm phẫn, vậy thì cao quý hơn hắn ta ở chỗ nào?
Lục hoàng tử bên cạnh không tham gia thảo luận, từ lúc đến ánh mắt đã dán chặt vào Vân Quỳ, trong mắt khó giấu được vẻ kinh diễm. Hắn ta chỉ cảm thấy nha đầu này mắt sáng như sao, da trắng như tuyết, mũi cao môi hồng, thậm chí còn rạng rỡ động lòng người hơn cả hoa đào nở rộ dưới ánh xuân.
Lục hoàng tử cũng là con ruột của Hoàng hậu, đã đến tuổi hiểu chuyện nhưng trong phòng vẫn chưa được sắp xếp thông phòng. Chỉ vì mẫu hậu ghét những kẻ hồ mị mê hoặc chủ, sợ hắn ta tuổi còn nhỏ đã đắm chìm trong chốn phong lưu, không thể chuyên tâm đọc sách.
Nghe nói đại ca Kính vương là do một tỳ nữ rửa chân bên cạnh mẫu hậu bò giường sinh ra. Sau này phụ hoàng đăng cơ, nạp phi tần khắp hậu cung, khai chi tán diệp, trong lòng mẫu hậu càng tức giận, nhưng lại bất lực.
Tuy nhiên người ban mưa móc là phụ hoàng, có liên quan gì đến hắn ta!
Hắn ta không cầu tam thê tứ thiếp, chỉ muốn một tiểu mỹ nhân sưởi ấm chăn gối.
Vân Quỳ như vậy là rất tốt, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, kiều diễm ướt át, giọng nói tinh tế mềm mại hơn cả bánh đường, ngọt ngào thấm vào lòng hắn ta.
Một tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, Thái tử lại phạt nàng canh cửa cung, đúng là hạn hạn c.h.ế.t úng úng c.h.ế.t (*).
(*) Thể hiện sự bất công, người thì bị bỏ mặc chịu đói khát, người thì lại được thừa mứa, lãng phí.
Hắn ta nhìn chằm chằm quá lâu, người khác không muốn chú ý cũng khó.
Cuối cùng vẫn là Thần vương hắng giọng nhắc nhở, Lục hoàng tử mới biết mình thất thố, ngượng ngùng dời mắt.
Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại còn béo ú, đi bộ từ tẩm cung đến đây mệt đến thở d.ốc. Lúc này còn không biết phải chờ bao lâu trong gió lạnh, hắn ta hừ hừ tỏ vẻ không kiên nhẫn, sớm biết đã không đến.
Cái gì mà Thái tử, hắn ta còn chưa từng gặp, cũng chẳng phải là anh ruột hắn ta.
Lại đợi một hồi lâu, cuối cùng La Chương cũng ra hồi báo: “Thái tử điện hạ cho mời.”
Thần vương gật đầu đáp lễ: “Làm phiền rồi.”
La Chương quay đầu nhìn Vân Quỳ: “Điện hạ mời cô nương dẫn các vị điện hạ cùng vào điện.”
Vân Quỳ có chút bất ngờ, không cần nàng canh cửa cung nữa sao?
Hôm nay, ngoại trừ trưởng hoàng tử Kính vương vốn xây phủ ngoài cung và luôn sống ẩn dật, tam hoàng tử Thịnh vương đang bị bệnh, ngũ hoàng tử đang đi làm công sự, mấy hoàng tử còn lại đều đến.
La Chương vào bẩm báo, mấy hoàng tử đứng tại chỗ chờ đợi, ánh mắt tự nhiên rơi vào Vân Quỳ đang canh giữ cửa cung.
Vẻ mặt tứ hoàng tử phong lưu tuấn dật: “Thái tử đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, không giữ mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, lại đuổi ra ngoài chịu lạnh, đổi lại là ta thì ta không nỡ.”
Vân Quỳ không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể nói: “Nô tỳ làm sai nên đáng bị phạt.”
Tứ hoàng tử tò mò hỏi: “Ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Vân Quỳ mím môi.
Trêu chọc Thái tử, xô ngã Thái tử, cưỡng hôn Thái tử mà thôi.
Nàng nghĩ ra một lý do miễn cưỡng có thể nói ra: “Nô tỳ ăn nói xấc xược, mạo phạm Thái tử điện hạ.”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nghe đồn Thái tử tàn bạo lạnh lùng, thích g.i.ế.c người thành tính. Nha đầu này ăn nói xấc xược, vậy mà không bị đánh chết?
Thần vương trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói với Vân Quỳ: “Ngươi thường ở bên cạnh huynh trưởng Thái tử, có thể nói cho chúng ta biết bệnh tình của huynh trưởng thế nào không?”
Thái tử và mấy vị hoàng tử của Thuần Minh Đế tuy là anh em họ, nhưng đã nhiều năm không gặp. Ngay cả khi Thái tử còn ở kinh ba năm trước, số lần gặp mặt cũng rất ít, hoàng tử út Cửu hoàng tử thậm chí còn chưa từng thấy mặt Thái tử.
Về bệnh tình của Thái tử, Thần vương cũng chỉ nghe loáng thoáng từ miệng Hoàng hậu. Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, rốt cuộc bệnh tình ra sao, Thần vương muốn đích thân đến xem một lần.
Là hoàng tử con vợ cả của Thuần Minh Đế, đương nhiên Thần vương quan tâm đến vị trữ quân do tiên đế để lại hơn bất kỳ ai.
Vân Quỳ hơi do dự, không biết có nên nói thật hay không.
Những ngày này nàng tận mắt chứng kiến vô số gián điệp bị xử lý, thậm chí bản thân cũng nhiều lần nhận được thuốc độc không rõ người nào gửi đến. Nếu bí dược Hoàng hậu cho nàng cũng chứa kịch độc, mà Thần vương lại là con ruột của Hoàng hậu, liệu hắn ta có gây bất lợi cho Thái tử điện hạ không?
Những vị hoàng tử trước mặt này, biết đâu người nào đó chính là kẻ chủ mưu hạ độc nàng.
Nghĩ đến đây, nàng ấp úng nói: “Nô tỳ ngu dốt, không hiểu y lý, ngày thường chỉ làm mấy việc bưng trà rót nước. Thái tử điện hạ rốt cuộc thế nào, các vị điện hạ vào xem sẽ rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thất hoàng tử lẩm bẩm: “Trước đây ngay cả nhị ca Thái tử cũng không gặp, hôm nay chưa chắc đã chịu gặp chúng ta.”
Ánh mắt Thần vương thoáng qua một tia không vui khó nhận ra.
Lời của lão Thất như thể hắn ta thấp kém hơn người, muốn cầu kiến Thái tử cũng không được.
Chẳng qua chỉ là một tên điên khét tiếng người người căm phẫn, vậy thì cao quý hơn hắn ta ở chỗ nào?
Lục hoàng tử bên cạnh không tham gia thảo luận, từ lúc đến ánh mắt đã dán chặt vào Vân Quỳ, trong mắt khó giấu được vẻ kinh diễm. Hắn ta chỉ cảm thấy nha đầu này mắt sáng như sao, da trắng như tuyết, mũi cao môi hồng, thậm chí còn rạng rỡ động lòng người hơn cả hoa đào nở rộ dưới ánh xuân.
Lục hoàng tử cũng là con ruột của Hoàng hậu, đã đến tuổi hiểu chuyện nhưng trong phòng vẫn chưa được sắp xếp thông phòng. Chỉ vì mẫu hậu ghét những kẻ hồ mị mê hoặc chủ, sợ hắn ta tuổi còn nhỏ đã đắm chìm trong chốn phong lưu, không thể chuyên tâm đọc sách.
Nghe nói đại ca Kính vương là do một tỳ nữ rửa chân bên cạnh mẫu hậu bò giường sinh ra. Sau này phụ hoàng đăng cơ, nạp phi tần khắp hậu cung, khai chi tán diệp, trong lòng mẫu hậu càng tức giận, nhưng lại bất lực.
Tuy nhiên người ban mưa móc là phụ hoàng, có liên quan gì đến hắn ta!
Hắn ta không cầu tam thê tứ thiếp, chỉ muốn một tiểu mỹ nhân sưởi ấm chăn gối.
Vân Quỳ như vậy là rất tốt, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, kiều diễm ướt át, giọng nói tinh tế mềm mại hơn cả bánh đường, ngọt ngào thấm vào lòng hắn ta.
Một tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, Thái tử lại phạt nàng canh cửa cung, đúng là hạn hạn c.h.ế.t úng úng c.h.ế.t (*).
(*) Thể hiện sự bất công, người thì bị bỏ mặc chịu đói khát, người thì lại được thừa mứa, lãng phí.
Hắn ta nhìn chằm chằm quá lâu, người khác không muốn chú ý cũng khó.
Cuối cùng vẫn là Thần vương hắng giọng nhắc nhở, Lục hoàng tử mới biết mình thất thố, ngượng ngùng dời mắt.
Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại còn béo ú, đi bộ từ tẩm cung đến đây mệt đến thở d.ốc. Lúc này còn không biết phải chờ bao lâu trong gió lạnh, hắn ta hừ hừ tỏ vẻ không kiên nhẫn, sớm biết đã không đến.
Cái gì mà Thái tử, hắn ta còn chưa từng gặp, cũng chẳng phải là anh ruột hắn ta.
Lại đợi một hồi lâu, cuối cùng La Chương cũng ra hồi báo: “Thái tử điện hạ cho mời.”
Thần vương gật đầu đáp lễ: “Làm phiền rồi.”
La Chương quay đầu nhìn Vân Quỳ: “Điện hạ mời cô nương dẫn các vị điện hạ cùng vào điện.”
Vân Quỳ có chút bất ngờ, không cần nàng canh cửa cung nữa sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương