Sáng sớm giá rét, nước cũng đóng băng, Tào Nguyên Lộc đích thân dẫn Vân Quỳ đến Đông Hoa Môn.
Đông Hoa Môn nằm trên một con đường cung dài ở phía tây hoàng thành, bên ngoài tường là các nha thự lớn nhỏ của Lục Bộ, Ngũ Tự, Hàn Lâm Viện,…
Đây vốn là con đường tắt để các quan lại đến nha môn, nhưng vì mọi người sợ uy danh tàn bạo của Thái tử nên thà chọn đi đường vòng, cũng không muốn xuất hiện trước Đông Cung.
Đương nhiên cũng có một số ít lão thần ủng hộ Thái tử, những vị quan thanh liêm chính trực không sợ bóng tà, những người một lòng chỉ lo công việc không quan tâm chuyện bên ngoài, và những kẻ có tâm cơ muốn dò la tin tức Đông Cung vẫn sẽ đi qua Đông Hoa Môn.
Tào Nguyên Lộc dẫn nàng ra mắt với thị vệ canh giữ cửa cung, nói rõ ý định, tránh để mọi người không biết nội tình mà gây khó xử cho nàng.
Dù sao đây cũng là người con gái đầu tiên được Thái tử điện hạ hôn, Tào Nguyên Lộc hận không thể nâng niu nàng như bồ tát.
Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu tên là La Chương, dáng vẻ đường hoàng, hơi gật đầu chào Tào Nguyên Lộc, không hề liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục đứng im như tượng sư tử trước cửa cung.
Vân Quỳ cảm ơn Tào Nguyên Lộc, tự tìm một nơi nắng ấm gió nhẹ để đứng.
Hộ vệ Đông Cung đều là thân binh của Thái tử, quân kỷ nghiêm minh. Trong thời gian chinh chiến bên ngoài càng cấm rượu cấm sắc, nếu ai vi phạm sẽ bị xử theo quân luật, không hề thiên vị. Vì vậy, dù tò mò mọi người cũng không dám nhìn ngang ngó dọc cô cung nữ bị phạt ra canh giũ cửa cung này.
Vân Quỳ ngẩng đầu lên, cố gắng bắt chuyện với một thị vệ cao lớn vạm vỡ bên cạnh, muốn hỏi thăm giờ giấc các quan lại đi qua, tiện thể hỏi nhà hắn ta ở đâu, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa. Nhưng đối phương cứ như một người câm cao lớn, không hề lay động, chẳng thèm để ý.
Nàng tự cảm thấy mất hứng, tiếp tục buồn chán dựa vào cửa cung phơi nắng.
Trời lạnh kinh khủng, chỗ có nắng và không có nắng khác nhau một trời một vực. Cũng may mà nàng mặc dày, một thân áo váy bông dày màu đỏ bạc thêu hoa hải đường tắm trong ánh nắng ấm áp. Nếu không phải đến chịu phạt, ngồi trên bậc thềm vuốt mèo đan len mới là hưởng thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dần dần có quan lại đi qua cửa này, Vân Quỳ buộc phải tỉnh táo lại, đứng thẳng người nhìn từng người một.
Dù sao nhiệm vụ chính của nàng khi đến đây chịu phạt vẫn là bắt được kẻ hạ độc phía sau. Nếu cứ không có tiến triển gì, với tính khí thích hành hạ người của Thái tử điện hạ, biết đâu hắn sẽ bắt nàng canh cửa cung cả đời.
Bên ngoài Đông Cung hiếm khi xuất hiện một mỹ nhân tươi tắn rạng rỡ. Có vị quan trẻ tò mò nhìn ngắm, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh. Có người nhìn đến ngây người, đi xa mấy trượng còn ngoái đầu nhìn lại. Cũng có một số lão thần, có lẽ là đoán được thân phận của nàng, lộ vẻ lạnh lùng, khinh bỉ hoặc thở dài.
Họ khinh bỉ cái gì, ghét bỏ cái gì, Vân Quỳ không quan tâm, cho rằng nàng là yêu cơ quyến rũ Thái tử điện hạ sao? Nàng còn kém xa lắm.
Còn những quan lại trẻ tuổi kia, trước đây có lẽ nàng sẽ liếc mắt nhìn thêm vài lần. Có điều thân phận của nàng bây giờ khó xử, việc xuất cung có lẽ không còn hy vọng, có lẽ sẽ được Đông Cung giữ lại, có lẽ là bị đưa về Phủ Nội Vụ. Tương lai dù có thể xuất cung, làm gì có gia đình hơi có chút danh giá nào lại không để ý đến việc nàng từng là cung nữ thị tẩm của Thái tử?
Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, may mà giữ được mạng nhỏ, tương lai thế nào ai mà biết được.
Canh giữ cửa cung hai ngày, Vân Quỳ vẫn không thu hoạch được gì. Đến ngày thứ ba, có một đám hoàng tử mặc gấm vóc lộng lẫy đến Đông Cung.
Mấy người mặc y phục kiểu dáng tương tự, hình mãng xà khác nhau trên áo bào thể hiện thân phận cao quý của dòng dõi hoàng tộc.
Thống lĩnh thị vệ La Chương vừa tuần tra về, chắp tay hành lễ với mọi người. Vân Quỳ thấy ánh mắt họ lướt qua mình, cũng vội vàng nghiêm chỉnh hành lễ.
Người dẫn đầu là Thần vương mặc áo bào màu tím, mặt như quan ngọc, vẻ quý phái bức người, đối nhân xử thế cũng nho nhã khiêm nhường: “Hôm nay bản vương cùng các đệ đệ đến thăm huynh trưởng Thái tử, không biết huynh trưởng có tiện không?”
La Chương nói: “Xin các vị điện hạ chờ một lát, để thuộc hạ vào trong bẩm báo.”
Thần vương khách khí nói: “Làm phiền La thống lĩnh rồi.”
Thật ra trước đây Thần vương đã đến hai lần, nhưng đều bị Thái tử lấy cớ bị thương nặng từ chối gặp mặt. Các hoàng tử khác từ trước đến nay đều tôn kính Thần vương, người có chút nhạy bén sẽ không chạy đến Đông Cung nịnh nọt, chọc vào chỗ hiểm của Hoàng hậu và Thần vương, huống chi Thái tử còn không nể mặt Thần vương, người khác càng không thể tự tìm khó xử.
Đông Hoa Môn nằm trên một con đường cung dài ở phía tây hoàng thành, bên ngoài tường là các nha thự lớn nhỏ của Lục Bộ, Ngũ Tự, Hàn Lâm Viện,…
Đây vốn là con đường tắt để các quan lại đến nha môn, nhưng vì mọi người sợ uy danh tàn bạo của Thái tử nên thà chọn đi đường vòng, cũng không muốn xuất hiện trước Đông Cung.
Đương nhiên cũng có một số ít lão thần ủng hộ Thái tử, những vị quan thanh liêm chính trực không sợ bóng tà, những người một lòng chỉ lo công việc không quan tâm chuyện bên ngoài, và những kẻ có tâm cơ muốn dò la tin tức Đông Cung vẫn sẽ đi qua Đông Hoa Môn.
Tào Nguyên Lộc dẫn nàng ra mắt với thị vệ canh giữ cửa cung, nói rõ ý định, tránh để mọi người không biết nội tình mà gây khó xử cho nàng.
Dù sao đây cũng là người con gái đầu tiên được Thái tử điện hạ hôn, Tào Nguyên Lộc hận không thể nâng niu nàng như bồ tát.
Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu tên là La Chương, dáng vẻ đường hoàng, hơi gật đầu chào Tào Nguyên Lộc, không hề liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục đứng im như tượng sư tử trước cửa cung.
Vân Quỳ cảm ơn Tào Nguyên Lộc, tự tìm một nơi nắng ấm gió nhẹ để đứng.
Hộ vệ Đông Cung đều là thân binh của Thái tử, quân kỷ nghiêm minh. Trong thời gian chinh chiến bên ngoài càng cấm rượu cấm sắc, nếu ai vi phạm sẽ bị xử theo quân luật, không hề thiên vị. Vì vậy, dù tò mò mọi người cũng không dám nhìn ngang ngó dọc cô cung nữ bị phạt ra canh giũ cửa cung này.
Vân Quỳ ngẩng đầu lên, cố gắng bắt chuyện với một thị vệ cao lớn vạm vỡ bên cạnh, muốn hỏi thăm giờ giấc các quan lại đi qua, tiện thể hỏi nhà hắn ta ở đâu, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa. Nhưng đối phương cứ như một người câm cao lớn, không hề lay động, chẳng thèm để ý.
Nàng tự cảm thấy mất hứng, tiếp tục buồn chán dựa vào cửa cung phơi nắng.
Trời lạnh kinh khủng, chỗ có nắng và không có nắng khác nhau một trời một vực. Cũng may mà nàng mặc dày, một thân áo váy bông dày màu đỏ bạc thêu hoa hải đường tắm trong ánh nắng ấm áp. Nếu không phải đến chịu phạt, ngồi trên bậc thềm vuốt mèo đan len mới là hưởng thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dần dần có quan lại đi qua cửa này, Vân Quỳ buộc phải tỉnh táo lại, đứng thẳng người nhìn từng người một.
Dù sao nhiệm vụ chính của nàng khi đến đây chịu phạt vẫn là bắt được kẻ hạ độc phía sau. Nếu cứ không có tiến triển gì, với tính khí thích hành hạ người của Thái tử điện hạ, biết đâu hắn sẽ bắt nàng canh cửa cung cả đời.
Bên ngoài Đông Cung hiếm khi xuất hiện một mỹ nhân tươi tắn rạng rỡ. Có vị quan trẻ tò mò nhìn ngắm, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh. Có người nhìn đến ngây người, đi xa mấy trượng còn ngoái đầu nhìn lại. Cũng có một số lão thần, có lẽ là đoán được thân phận của nàng, lộ vẻ lạnh lùng, khinh bỉ hoặc thở dài.
Họ khinh bỉ cái gì, ghét bỏ cái gì, Vân Quỳ không quan tâm, cho rằng nàng là yêu cơ quyến rũ Thái tử điện hạ sao? Nàng còn kém xa lắm.
Còn những quan lại trẻ tuổi kia, trước đây có lẽ nàng sẽ liếc mắt nhìn thêm vài lần. Có điều thân phận của nàng bây giờ khó xử, việc xuất cung có lẽ không còn hy vọng, có lẽ sẽ được Đông Cung giữ lại, có lẽ là bị đưa về Phủ Nội Vụ. Tương lai dù có thể xuất cung, làm gì có gia đình hơi có chút danh giá nào lại không để ý đến việc nàng từng là cung nữ thị tẩm của Thái tử?
Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, may mà giữ được mạng nhỏ, tương lai thế nào ai mà biết được.
Canh giữ cửa cung hai ngày, Vân Quỳ vẫn không thu hoạch được gì. Đến ngày thứ ba, có một đám hoàng tử mặc gấm vóc lộng lẫy đến Đông Cung.
Mấy người mặc y phục kiểu dáng tương tự, hình mãng xà khác nhau trên áo bào thể hiện thân phận cao quý của dòng dõi hoàng tộc.
Thống lĩnh thị vệ La Chương vừa tuần tra về, chắp tay hành lễ với mọi người. Vân Quỳ thấy ánh mắt họ lướt qua mình, cũng vội vàng nghiêm chỉnh hành lễ.
Người dẫn đầu là Thần vương mặc áo bào màu tím, mặt như quan ngọc, vẻ quý phái bức người, đối nhân xử thế cũng nho nhã khiêm nhường: “Hôm nay bản vương cùng các đệ đệ đến thăm huynh trưởng Thái tử, không biết huynh trưởng có tiện không?”
La Chương nói: “Xin các vị điện hạ chờ một lát, để thuộc hạ vào trong bẩm báo.”
Thần vương khách khí nói: “Làm phiền La thống lĩnh rồi.”
Thật ra trước đây Thần vương đã đến hai lần, nhưng đều bị Thái tử lấy cớ bị thương nặng từ chối gặp mặt. Các hoàng tử khác từ trước đến nay đều tôn kính Thần vương, người có chút nhạy bén sẽ không chạy đến Đông Cung nịnh nọt, chọc vào chỗ hiểm của Hoàng hậu và Thần vương, huống chi Thái tử còn không nể mặt Thần vương, người khác càng không thể tự tìm khó xử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương