「Tuyệt vời! Lúc này càng xa Diêm Vương sống càng tốt!」
Thái tử: ……
Vân Quỳ kìm nén niềm vui trong lòng, cúi người tạ ơn.
Nàng cũng không còn mặt mũi nào ở lại Thừa Quang Điện nữa, tiu nghỉu lui xuống.
Trở về điện phụ, tay chân dang rộng hình chữ “đại” nằm trên giường, lại véo véo cánh tay vỗ vỗ bụng, xác nhận thân thể vẫn còn mềm mại ấm áp, lúc này nàng mới thở dài một hơi.
Nàng không chết!
Không ngờ với tính tình người người ghét chó chê của Thái tử ngày thường, vậy mà lại nguyện ý cứu nàng, thật là không thể tin nổi.
Vân Quỳ hưng phấn lăn hai vòng trên giường, rồi lại xuống giường đánh loạn xạ hai bộ quyền, tứ chi cứng đờ nhảy một điệu múa hồng la mà Tư Trướng cả ngày khoe khoang.
Đợi đến khi nhảy mệt nằm trên giường, nàng ngẫm nghĩ một lát, lấy thuốc độc và son môi dưới đáy rương ra.
Còn cả xấp ngân phiếu dày cộp kia…… Nàng giằng co hồi lâu, vẫn cắn răng nhét vào tay áo, đi đến Thừa Quang Điện giao nộp.
Thừa Quang Điện.
Thái tử nhắm mắt, một lúc lâu vẫn khó ngủ.
Trong đầu toàn là bộ mặt ăn nói xằng bậy, làm càn của nha đầu kia.
Nàng coi hắn là ai? Nam kỹ thanh lâu, trai bao, hay là những hộ vệ thân cận bán đứng nhan sắc?
Đúng là không biết sống chết.
Hình phạt hắn ban vẫn còn quá nhẹ, phải ném vào hình phòng cho nàng nếm thử mười tám loại cực hình thì nha đầu này mới ngoan ngoãn được.
Nhưng da thịt nàng non mềm như vậy, còn chưa dùng sức bao nhiêu, cổ tay đã bị hắn nắm đỏ một vòng. Nếu trói dây thừng treo lên giá hành hình, không biết sẽ sưng thế nào. Thêm hai roi nữa, nàng có thể sẽ khóc ra cả một chậu nước mắt.
Thái tử vô cớ nhớ tới dáng vẻ nàng bị đè dưới thân lệ rơi đầy mặt, đuôi mắt ửng hồng quyến rũ, chóp mũi nhỏ nhắn cũng đỏ, ngay cả lông mi cũng đọng đầy nước mắt. Đôi môi bị hắn hôn khẽ hé mở, tựa như cánh hoa bị giẫm nát trong mưa bão, tựa như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Đêm nay đủ chuyện xảy ra, vậy mà khác hẳn cảm giác ngày thường nàng ngủ bên cạnh hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm, đầu thoáng đau nhức, nhất thời có chút nóng nảy bực bội.
Lúc này, Tào Nguyên Lộc ở ngoài điện bẩm báo: “Vân Quỳ cầu kiến điện hạ.”
Muộn như vậy rồi, lại đến làm gì.
Thái tử nhắm mắt lại: “Truyền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Quỳ ôm một tay áo đầy bình lớn nhỏ đi vào, hành lễ với Thái tử xong, nàng khẽ nói: “Vừa nãy đầu óc nô tỳ không tỉnh táo, còn chưa tạ ơn điện hạ cứu mạng.”
Thái tử làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt ẩn chứa ánh đỏ
Vân Quỳ bày những thứ mang đến thành một hàng trên bàn trước giường Thái tử: “Nô tỳ đến để dâng lên điện hạ những thuốc độc mà nô tỳ nhận được.”
Thái tử nhìn những bình sứ kia.
Vân Quỳ chỉ vào bình sứ ngoài cùng bên trái: “Đây là bí dược Hoàng hậu nương nương cho nô tỳ, bình này là một tiểu thái giám lạ mặt đưa cho nô tỳ, son độc này, cũng là một cung nữ không quen biết đưa cho nô tỳ, còn…… ngân phiếu một nghìn lượng này, cũng là lợi ích mà người ta cho nô tỳ.”
Nàng chỉ cần nộp hết những thứ nhận được là xong. Còn có phải thuốc độc hay không và là loại thuốc độc nào thì nàng không rõ, Thái tử sẽ tự điều tra.
Nhìn theo ánh mắt hắn, dừng lại ở phía chiếc hộp đen khảm trai tinh xảo trước mặt, tưởng rằng Thái tử không biết son môi này dùng để làm gì, nàng tốt bụng giải thích: “Có lẽ kẻ chủ mưu cho rằng nô tỳ được điện hạ vô cùng sủng ái nên bảo nô tỳ bôi son này rồi cùng điện hạ thân mật. Điện hạ ăn phải son phấn trên môi nô tỳ……”
“Đủ rồi.”
Mặt Thái tử đen lại, lạnh giọng ngắt lời.
Vân Quỳ mím môi, lại nhìn xấp ngân phiếu kia. Mặc dù trong lòng tiếc nuối cũng không thể không giao nộp. Nếu hôm nay không nộp, sau này bị khám xét ra, nàng có mọc mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Nàng giằng co hồi lâu, ép ra tiếng từ kẽ răng: “Những ngân phiếu này, nếu điện hạ thích thì cứ cầm đi.”
Thái tử: ……
Nói cứ như hắn tịch thu tiền riêng của nàng vậy.
Thái tử mặt không cảm xúc cầm lấy xấp ngân phiếu kia, gọi Tần Qua vào dặn dò: “Đi điều tra rõ lai lịch của đống ngân phiếu này.”
Vân Quỳ mong chờ nhìn Tần Qua lĩnh mệnh lui ra.
「Ngân phiếu của ta hu hu hu, còn chưa kịp làm ấm đã phải rời xa ta rồi……」
「Đùa chứ, thị vệ Tần này tuy nhìn cường tráng uy mãnh, nhưng eo cũng khá thon.」
Thái tử ở trước mặt nên nàng không dám nhìn chằm chằm, thấy người đi xa lập tức thu hồi ánh mắt.
Quay đầu lại, lại đột nhiên đụng phải khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo của Thái tử, Vân Quỳ sợ run người.
「Ngài ấy hung dữ quá.」
「Nhưng hung dữ đẹp trai quá trời ơi. 」
「Khi nào có thể cho ta sờ tiếp thì tốt rồi!」
Nhớ tới chỗ đầu ngón tay vừa lướt qua, nàng khẽ li.ếm môi, vẫn chưa đã thèm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện