Khó khăn lắm Vân Quỳ mới thoát khỏi gông cùm, thở d.ốc từng ngụm lớn, một lúc lâu sau hô hấp mới từ từ bình ổn.
Nàng cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, vai lại không tự chủ rụt lại, yếu ớt nói: “Điện hạ, nô tỳ sắp c.h.ế.t rồi, sau này không thể hầu hạ ngài nữa……”
“Vậy sao?” Thái tử dường như không để ý.
「Quả nhiên m.á.u lạnh mà.」
Nàng sắp c.h.ế.t rồi, hắn lười đến mức không muốn tốn thêm lời, ngay cả “sao lại sắp c.h.ế.t rồi” cũng không hỏi một câu.
Trong lòng Vân Quỳ trống trải lạnh lẽo, khẽ nức nở: “Nể tình chúng ta đã ngủ với nhau mấy lần, điện hạ có thể thưởng cho nô tỳ một cái xác toàn thây không?”
Thái tử cười lạnh.
「Thôi vậy, ruột gan đứt đoạn rồi, nào còn cái xác toàn thây?」
Vân Quỳ đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn hắn: “Ngài kiến thức uyên bác, có biết cái c.h.ế.t nào không đau đớn, mà lại không quá khó coi không?”
Thái tử lạnh lùng nói: “Không có.”
Mắt Vân Quỳ lại đỏ hoe, dáng vẻ mềm yếu đáng thương, dứt khoát không giả vờ nữa, thở dài ngồi chờ chết.
「Thái tử chó má, cái gì cũng không trông cậy được, lại còn bị ngài liên lụy mà chết.」
Thái tử khẽ hừ một tiếng: “Hận cô như vậy, sao không g.i.ế.c cô?”
Vân Quỳ nghiến chặt răng hàm, lười trả lời.
「Ta không phải ngài, có thể tùy tiện g.i.ế.c người.」
Một lát sau, nàng lại giống như con mèo con quấn người tiến đến, dò hỏi hắn: “Điện hạ, niệm tình nô tỳ hầu hạ, ngài có thể đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của nô tỳ trước khi c.h.ế.t không?”
Thái tử: “Nói thử xem.”
Vân Quỳ cân nhắc một lát, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ muốn…… muốn hầu hạ ngài lần cuối một lúc. Xin điện hạ cho phép nô tỳ thay y phục cho ngài được không?”
Thái tử cười lạnh một tiếng, nha đầu này mặt đầy nịnh nọt, cứng không được định chơi mềm sao?
Vân Quỳ khóc lóc nói: “Không dám giấu ngài, có người hạ độc nô tỳ, bảo nô tỳ g.i.ế.c ngài thì mới cho nô tỳ giải dược…… Nhưng nô tỳ đối với điện hạ trung thành tuyệt đối, thà c.h.ế.t chứ không muốn làm hại ngài dù chỉ một chút.”
Thái tử như cười như không: “Vậy nói ra, cô còn phải cảm ơn ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nô tỳ không có ý này……” Vân Quỳ vội vàng lắc đầu, “Nghe đồn điện hạ tàn nhẫn độc ác, nô tỳ lại không tin. Nô tỳ chỉ cảm thấy điện hạ tuy bá đạo uy vũ, nhưng cũng không thiếu dịu dàng thân thiện. Trước khi chết, nô tỳ chỉ có một tâm nguyện chưa xong, đó là vết thương trên người điện hạ, có thể tận mắt nhìn thấy ngài khỏi hẳn, nô tỳ mới có thể yên tâm ra đi……”
「Nụ hôn đã nếm rồi, có thể nói là vô cùng tệ.」
「Haizz, rõ ràng trước đó xoa n.g.ự.c cũng khá tốt mà.」
Thái tử: ……
「Với kỹ thuật này, ngủ hay không ngủ cũng không trông mong gì nữa, sắp c.h.ế.t rồi còn mệt như vậy làm gì…… Bây giờ ta chỉ muốn nhìn nhìn sờ sờ, hưởng thụ nốt một chút rồi xuống địa ngục, hu hu hu……」
Thái tử trầm mặt xuống: “Đi ngủ đi.”
Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt hạnh tròn xoe trừng hắn.
「Không phải…… là ta diễn đạt sai hay tai ngài ấy có vấn đề? Ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, còn phải ngủ cùng sao?!」
「Thật sự không sợ ta c.h.ế.t trên giường ngài à!」
Thái tử liếc nhìn nàng, vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Vân Quỳ mê mang đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục bị hắn đè, cuối cùng vẫn không cởi đồ. Nếu cởi hết quần áo rồi ruột gan đứt đoạn c.h.ế.t trên giường Thái tử, vậy thì xấu hổ quá…… Diêm Vương sẽ nhìn nàng thế nào, xuống điện Diêm Vương biết giải thích ra sao?
Vẫn nên ăn mặc chỉnh tề thì tốt hơn.
Bên này nàng chưa động đậy, đã thấy Thái tử tránh nàng như tránh tà, đi ra sau bình phong tự mình cởi y phục.
Vân Quỳ: ……
「Quỷ hẹp hòi uống nước lạnh!」
Đợi Thái tử lên giường, nàng mới chậm rì rì đi đến mép giường: “Điện hạ, nô tỳ thật sự không đùa……”
Thái tử lạnh giọng ngắt lời: “Lời cô nói không bao giờ nói lại lần hai.”
Vân Quỳ cắn răng, ném giày thêu lên giường rồi trèo lên.
Người sắp c.h.ế.t không còn cố kỵ gì, kéo chăn gấm xích lại gần hắn.
Trước đây tuy hai người chung giường, nhưng chăn gấm của Thái tử rộng rãi ấm áp, ba bốn người ngủ cũng dư sức. Trước đây hắn muốn gần gũi, hai người liền dính sát vào nhau. Hắn không có hứng thú, nàng cũng không chủ động đến gần cầu sủng, giữa hai người như có một vực thẳm, ở giữa toàn là sự lạnh lẽo.
Hôm nay nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng là tự hắn muốn nàng lên, nàng còn khách khí làm gì!
Nàng dựa vào từng chút từng chút, hơi ấm cơ thể hai người chạm vào nhau. Hơi thở của hắn nóng hơn, Vân Quỳ vừa chạm vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn, đầu ngón tay lập tức dâng lên một dòng tê dại khác thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện