Độc trên người Thái tử đã giải, vết thương đã lành, tất nhiên không chỉ mặc một chiếc trung y rộng thùng thình giống như trước kia bị thương nặng. Thường phục của Thái tử phức tạp hơn y phục của thị vệ bình thường quá nhiều, nàng lại vì quá căng thẳng nên quên sạch những chi tiết thay quần áo mà Ngụy cô cô đã dạy, kéo không ra, xé cũng không rách, nôn nóng đến mức trán đổ mồ hôi.
Thái tử không thể nhịn được nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ soạng lung tung kia nhấc mạnh lên.
Vân Quỳ kinh sợ hô một tiếng, khi phản ứng lại, đã bị hắn lật người đè xuống, hai tay quấy phá bị giữ chặt trên đỉnh đầu, buộc phải nghênh đón ánh mắt trầm lạnh sắc bén của người đàn ông.
“Ngươi không sợ cô g.i.ế.c ngươi?”
Tay người đàn ông sức lực cực lớn, dễ dàng khống chế chặt nàng dưới thân. Ngay cả một ngón tay, Vân Quỳ cũng không động đậy được. Nghĩ đến việc mình nửa đường bỏ cuộc, còn chưa bắt đầu đã kết thúc, nhất thời bi phẫn đan xen.
「Giết thì g.i.ế.c đi! Tốt nhất là một d.a.o cắt cổ, còn đỡ đau đớn hơn là ruột gan đứt đoạn.」
「Chẳng qua chỉ là Thái tử, có gì ghê gớm chú. Nếu ta là hoàng đế, ta đã g.i.ế.c hết các ngươi rồi!」
「Ngài lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì hôn c.h.ế.t ta đi!」
Tiếng lòng vừa dứt, đôi môi ấm áp ẩm ướt của người đàn ông đột nhiên phủ xuống, Vân Quỳ lập tức trợn to mắt.
「Không phải…… thật sao?」
「Ngài ấy sẽ không biết ta đang nghĩ gì đâu nhỉ……」
Nụ hôn này không hề dịu dàng, là sự trừng phạt cho sự xấc xược và l.ỗ m.ãng của nàng.
Thái tử tràn ngập lạnh lùng giận dữ, đôi môi mỏng nghiền mạnh lên hai cánh môi đỏ tươi mềm mại kia, mạnh mẽ cạy mở răng nàng.
Tuy rằng dường như nàng vốn dĩ vì điều này mà đến, nhưng đối diện với nụ hôn mãnh liệt như sóng trào này, nàng vẫn theo bản năng run rẩy kinh hoang
Lực đạo người đàn ông siết chặt như kìm sắt, không cho nàng lùi bước dù chỉ một li.
Tất cả hô hấp đều bị hắn hung hăng xâm chiếm, má nàng cũng đỏ bừng dữ dội. Là cái kiểu đỏ do khí huyết dâng trào mãnh liệt, từ mang tai lan đến má và cổ, tứ chi cũng vì thế công cuồn cuộn của hắn mà từ từ mềm nhũn như nước.
Nàng cũng từng thấy lưỡi hắn, rõ ràng mềm mại non nớt, không ngờ khi mạnh mẽ lên, lại nặng như muốn nghiền nát nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Hu hu hu, chẳng ngon chút nào.」
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử hung hăng cắn một cái vào môi nàng.
Ngoài cửa điện, Tào Nguyên Lộc không nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, sợ Vân Quỳ nóng nảy làm ra chuyện dại dột chọc giận điện hạ, lại lo lắng cho an nguy của điện hạ nhà mình, ông ấy không nhịn được tiến gần nhìn vào bên trong.
Cái nhìn này không xong rồi, điện hạ đang đè người ta xuống giường hôn!
Mặt già của ông ấy đỏ bừng, vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thái tử lập tức mở mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương trước mắt, lông mi khẽ run, đôi mắt ngấn lệ, một nơi nào đó trong lòng hắn như bị chạm vào một cách vô cớ.
Người đàn ông im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thu lại lực đạo. Sự xâm chiếm hung hãn hóa thành những li.ếm láp và mút mát lúc nhẹ lúc mạnh.
Nha đầu dưới thân cố gắng đoạt lấy hơi thở từ khe hở giữa môi và răng, tóc tai rối bời, đuôi mắt ửng hồng, dưới lòng bàn tay hắn, cổ tay trắng nõn trông càng nhỏ bé, yếu ớt.
To gan như vậy, mà lại đáng thương đến thế.
Nhưng càng thấy nàng đáng thương như vậy, hắn lại càng muốn trêu chọc, muốn hung hăng cắn xé, muốn nàng đau đớn! Muốn nàng hối hận về hành vi hôm nay, sau này xem nàng còn dám mặt dày vô sỉ, to gan làm bậy nữa không!
Lửa giận trong lòng bốc lên, sự cọ xát giữa môi và răng càng thêm hung bạo. Rõ ràng biết nàng đã thiếu không khí, hắn vẫn dây dưa không muốn buông tha.
Cuối cùng Vân Quỳ thật sự không chịu nổi, nước mắt rơi lã chã xuống, hic hic cầu xin: “Điện, điện hạ……”
「Không xong rồi, không xong rồi……」
Nàng thật sự cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, hô hấp khó khăn, xương cốt rã rời, môi vừa đau vừa tê, toàn thân tê dại mất cảm giác, không cần hắn giữ cổ tay, nàng cũng hoàn toàn không nhấc lên được nữa.
「Bảy ngày chắc là đến rồi.」
「Có phải ruột đứt rồi không, bụng có phải cũng bắt đầu thối rữa rồi không……」
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử không khỏi nhíu chặt mày.
Ngón tay nắm lấy cằm nàng, đầu ngón tay miết qua đôi môi bị hắn hôn đến diễm lệ kinh người, giọng hắn mang theo một chút khàn khàn khó nhận ra: “Rốt cuộc hôm nay ngươi đến làm gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện