Không hiểu sao, nhớ tới vừa nãy bị hắn đè dưới thân, cảm giác kí.ch th.ích do môi lưỡi quấn quýt mang lại lại lan dọc cổ họng đến tận tim, mỗi dây thần kinh đều nóng rực.
Cảm giác khó tả, dường như cũng không hoàn toàn là đau khổ.
Nhưng chắc chắn cũng không vui vẻ gì.
Nàng chần chừ, bàn tay nhỏ bé chậm rãi dán chặt vào cánh tay rắn chắc của hắn. Dù cách một lớp trung y, cũng có thể cảm nhận được những đường gân xanh cuồn cuộn trên bắp tay của người đàn ông.
Dựa dẫm một lát thôi, trong lòng cũng rất mãn nguyện.
Nhưng một khi đã được thỏa mãn, rất dễ được đà lấn tới.
Nàng lặng lẽ ngước mắt, thấy hắn nhắm mắt, dường như không có ý so đo với nàng, nàng lại mạnh dạn đưa tay vào sâu hơn.
Hắn chỉ mặc một chiếc trung y mỏng manh nên có thể thò tay vào một cách dễ dàng. Trên người Thái tử còn quấn băng gạc, nàng bèn tìm chỗ không có băng gạc để sờ.
Da thịt Thái tử không mịn màng như nữ tử, nhưng cũng tuyệt đối không hề thô ráp, là vẻ đẹp mạnh mẽ khỏe khoắn mang theo hơi thở nam tính, mùi hương gỗ thoang thoảng và hơi đắng nhẹ.
Nói tay nàng áp vào n.g.ự.c hắn, chi bằng nói cơ n.g.ự.c căng phồng của hắn chống đầy lòng bàn tay của nàng, nhưng không dày cộm phồng lên quá mức, lớn hơn nữa sẽ hơi đáng sợ. Ngực hắn vừa vặn, săn chắc, mềm mại, ấn xuống còn có độ đàn hồi nhẹ.
Chỉ là nàng vừa ấn một cái, hô hấp của người đàn ông lập tức trở nên nặng trĩu, cơ thể căng cứng hơn nhiều, ấn nữa cũng không ấn nổi.
Vân Quỳ ghì chặt vào hắn, vành tai hơi nóng lên.
Nàng đã từng nghĩ vô số lần, sau này cưới cũng phải cưới người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy. Nàng cũng sẽ giống như lúc này, đêm đêm nằm trong vòng tay ấm áp rộng lớn của hắn. Nàng thích cảm giác an toàn khó tả này, như thể có một người có thể che chở nàng, chống đỡ cho nàng cả một bầu trời.
Chỉ tiếc là nàng sắp c.h.ế.t rồi.
Đời này nàng chưa từng làm sai điều gì, sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy?
Nàng khẽ nức nở trong lòng hắn, nước mắt rất nhanh đã làm ướt trung y của hắn.
“Đa tạ điện hạ……”
Năm chữ “cho ta sờ cơ ngực” cuối cùng vẫn không thốt ra được.
Để đáp lại, nàng quyết định trước khi c.h.ế.t sẽ nói cho hắn biết một bí mật quan trọng liên quan đến sống chết: “Mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương cho nô tỳ một bình bí dược, bảo nô tỳ cho điện hạ uống, nói điện hạ dùng thuốc sẽ sủng ái nô tỳ hết mực. Nhưng nô tỳ chưa dùng, đã thấy một giấc mơ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy hắn không tò mò, thậm chí còn thờ ơ, nàng cắn răng nghiêm túc nói tiếp: “Trong mơ, điện hạ dùng bí dược đó xong, thất khiếu chảy máu, c.h.ế.t rất khó coi.”
Thái tử: ……
Vân Quỳ chỉ trời thề: “Nô tỳ tuyệt đối không nói dối hù dọa ngài.”
Thái tử: “Ừ.”
Vân Quỳ: “……Điện hạ không ngạc nhiên chút nào sao?”
「Sao lại có cảm giác đàn gảy tai trâu thế này.」
Lúc này sắc mặt Thái tử mới hơi đen lại.
Vân Quỳ thở dài, thông minh như điện hạ, hẳn là đã hiểu ý của nàng.
Người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thật, nếu không có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám không có chứng cứ, chỉ dựa vào một giấc mơ hư vô mờ mịt mà đi châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Thái tử và Hoàng hậu.”
Sau khi dặn dò xong hậu sự, nàng lại bắt đầu cảm thán: “Nô tỳ không ngờ trước khi c.h.ế.t còn có thể chiếm được hời của ngài, đời này cũng không còn gì hối tiếc……”
Nàng vừa khóc thút thít, vừa xấu xa dè dặt đưa tay vào trong.
Cho đến khi sờ thấy một chỗ lồi lên kỳ lạ, nàng tò mò dùng đầu ngón tay cào nhẹ. Người bên cạnh đột nhiên run lên, dùng một tay nắm chặt bàn tay đang làm càn của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay ngươi thật quá phận!”
Vân Quỳ ngẩn người một lát, lúc này mới phản ứng lại đó là gì, nàng khẽ cười: “Dù sao cũng đã quá phận rồi, cũng không ngại thêm một lần này.”
Đêm đã khuya lắm rồi, tiếng nhỏ giọt của đồng hồ nước tí tách, thời gian còn lại cho nàng không còn nhiều nữa.
Giờ phút này, Vân Quỳ gan to bằng trời, mặc kệ tay bị hắn nắm, tay kia của nàng vung ngang qua, bất ngờ vồ một cái vào n.g.ự.c hắn.
Thái tử: ……
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, nghiến răng cười thành tiếng: “Ngươi sẽ hối hận.”
“Vậy thì xuống điện Diêm Vương rồi hối hận sau!”
Vân Quỳ không hề sợ hãi, dùng một tay lật người đè Thái tử xuống giường: “Đến nước này, nô tỳ cũng không giấu ngài nữa. Nô tỳ thích thân thể này của ngài, ngày ngày đều muốn xàm sỡ ngài! Tuy trong mơ nô tỳ thấy khá nhiều người đàn ông vỡ, nhưng chưa từng thấy ai sánh kịp điện hạ, vậy mà ngài cứ luôn che che giấu giấu, đúng là vô vị. Điện hạ không cho nô tỳ chạm vào, nô tỳ cố tình chạm vào, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nô tỳ còn muốn đếm kỹ cơ bụng của điện hạ. À đúng rồi, nô tỳ còn chưa sờ tiểu điện hạ nữa……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện