Hắn luôn muốn biết, phụ thân bách chiến thắng của hắn rốt cuộc vì sao lại trọng thương không khỏi, c.h.ế.t khi còn trẻ, cuối cùng ngay cả hoàng vị cũng phải chắp tay nhường người.
Chuyến đi này, quả nhiên khiến hắn tra ra được nhân vật then chốt trong trận chiến năm xưa.
Thái tử còn chưa nhắc đến tên người này, con ngươi hơi rung động của Thuần Minh Đế đã nói rõ tất cả.
「Rốt cuộc nó biết những gì, vì sao đột nhiên lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ……」
Thuần Minh Đế nắm tay thành quyền đặt sau lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Người này năm xưa xương cốt không còn, giờ đã qua hơn hai mươi năm, làm sao còn có thể tra ra manh mối nữa?”
Thái tử nhìn chằm chằm ông ta nói: “Cẩm Y Vệ tuần tra truy bắt thần thông quảng đại, hẳn là hiểu rõ đạo lý sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác hơn cô chứ.”
Ánh mắt Thuần Minh Đế hơi lóe lên, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Con đã khăng khăng muốn tra, trẫm sẽ cho Lư Túc bắt tay vào làm.”
Lư Túc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại.
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: “Bệ hạ không hỏi viên tham tướng kia tên họ là gì sao?”
Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi trắng bệch, cứng ngắc nhếch môi: “Là ai?”
“Phùng Ngộ,” Thái tử khẽ cười nói ra cái tên này, “Bệ hạ có ấn tượng không?”
Mặc dù Thuần Minh Đế đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng vẫn khẽ giật một cái không dễ nhận thấy.
“Năm xưa trẫm chẳng qua chỉ là một vương gia phú quý nhàn cư tại kinh thành, làm sao biết bên cạnh Tiên đế có những tham tướng nào?” Thuần Minh Đế cười, “Nhưng nếu con muốn tra người này, trẫm sẽ giúp con tra.”
Ông ta quay người lại, nhìn về phía các cung nhân đang chờ thẩm vấn bên ngoài hình phòng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đông Cung thay máu, những kẻ vô dụng này đuổi đi cũng được. Nhưng mà bên cạnh con vẫn cần người hầu hạ, trên dưới ngoại điện cũng cần người quản lý, trẫm sẽ phân phó cho Phủ Nội Vụ chọn vài người bổn phận ổn thỏa tới.”
“Vậy thì làm phiền bệ hạ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Miệng hắn nói “làm phiền”, nhưng không hề có vẻ cung kính tạ ơn. Có thể thấy hắn chưa từng coi ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quỳ gối trước mặt thiên tử một nước, thậm chí vẫn xưng cô.
Tuy Thuần Minh Đế đã quen, nhưng không có nghĩa là trong lòng không hề có gợn sóng nào. Trái lại, mỗi lần nghe thấy chữ “cô” này, đều khiến ông ta như bị gai đ.â.m sau lưng, tức nghẹn trong lòng.
Vừa định rời đi, cuối tầm nhìn xuất hiện bốn mỹ nhân, y phục trang điểm khác hẳn cung nữ bình thường, hơn nữa ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người yểu điệu.
Thuần Minh Đế nheo mắt lại, lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là bốn cung nữ thị tẩm do Phủ Nội Vụ đưa đến. Đối diện với nỗi sợ hãi bị tra tấn, cả bốn khuôn mặt đẹp như đều thất sắc.
Thuần Minh Đế trêu chọc nói: “Trẫm nghe nói dạo này con chuyên sủng một mỹ nhân, chẳng lẽ ngay cả nàng ta cũng không thoát khỏi thẩm vấn?”
Hình phòng của Đông Cung không đơn giản như thẩm vấn bình thường, vào trong ít nhiều cũng phải lột một lớp da.
Thái tử nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ bé co ro ở cuối hàng, thu lại ý cười bên môi: “Bệ hạ cũng thấy rồi đấy, cô còn có việc bận, thông cảm không tiễn được xa.”
Thuần Minh Đế nén sự không vui trong lòng xuống, nhìn Thái tử thong thả bước tới. Khi đi ngang qua mấy mỹ nhân kia, không biết hắn nói gì, mấy người lập tức sợ hãi mặt trắng như giấy, run rẩy đi theo hắn vào trong.
Thuần Minh Đế thở dài trong lòng, Thái tử khác với ông ta và Tiên đế.
Tiên đế ba ngàn sủng ái dồn vào một người, là một kẻ si tình hiếm có, còn ông ta vì con nối dõi mà ai cũng được.
Nhưng Thái tử không gần nữ sắc, bạc tình không có tình cảm. Dường như không có ai có thể lay động được lòng hắn.
Trong hình phòng, bốn mỹ nhân quỳ thành một hàng.
Thái tử ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, thờ ơ uống trà.
Tào Nguyên Lộc liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại một lát trên khuôn mặt đầy thấp thỏm của Vân Quỳ, rồi bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Các vị đều là mỹ nhân được Phủ Nội Vụ ngàn chọn vạn lựa đưa đến hầu hạ điện hạ. Xin cho nô tài thất lễ, xin hỏi các vị, điều gì ở điện hạ hấp dẫn các vị nhất?”
Vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều lo lắng bất an, cúi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ có Vân Quỳ cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Thái tử.
Chuyến đi này, quả nhiên khiến hắn tra ra được nhân vật then chốt trong trận chiến năm xưa.
Thái tử còn chưa nhắc đến tên người này, con ngươi hơi rung động của Thuần Minh Đế đã nói rõ tất cả.
「Rốt cuộc nó biết những gì, vì sao đột nhiên lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ……」
Thuần Minh Đế nắm tay thành quyền đặt sau lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Người này năm xưa xương cốt không còn, giờ đã qua hơn hai mươi năm, làm sao còn có thể tra ra manh mối nữa?”
Thái tử nhìn chằm chằm ông ta nói: “Cẩm Y Vệ tuần tra truy bắt thần thông quảng đại, hẳn là hiểu rõ đạo lý sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác hơn cô chứ.”
Ánh mắt Thuần Minh Đế hơi lóe lên, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Con đã khăng khăng muốn tra, trẫm sẽ cho Lư Túc bắt tay vào làm.”
Lư Túc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại.
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: “Bệ hạ không hỏi viên tham tướng kia tên họ là gì sao?”
Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi trắng bệch, cứng ngắc nhếch môi: “Là ai?”
“Phùng Ngộ,” Thái tử khẽ cười nói ra cái tên này, “Bệ hạ có ấn tượng không?”
Mặc dù Thuần Minh Đế đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng vẫn khẽ giật một cái không dễ nhận thấy.
“Năm xưa trẫm chẳng qua chỉ là một vương gia phú quý nhàn cư tại kinh thành, làm sao biết bên cạnh Tiên đế có những tham tướng nào?” Thuần Minh Đế cười, “Nhưng nếu con muốn tra người này, trẫm sẽ giúp con tra.”
Ông ta quay người lại, nhìn về phía các cung nhân đang chờ thẩm vấn bên ngoài hình phòng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đông Cung thay máu, những kẻ vô dụng này đuổi đi cũng được. Nhưng mà bên cạnh con vẫn cần người hầu hạ, trên dưới ngoại điện cũng cần người quản lý, trẫm sẽ phân phó cho Phủ Nội Vụ chọn vài người bổn phận ổn thỏa tới.”
“Vậy thì làm phiền bệ hạ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Miệng hắn nói “làm phiền”, nhưng không hề có vẻ cung kính tạ ơn. Có thể thấy hắn chưa từng coi ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quỳ gối trước mặt thiên tử một nước, thậm chí vẫn xưng cô.
Tuy Thuần Minh Đế đã quen, nhưng không có nghĩa là trong lòng không hề có gợn sóng nào. Trái lại, mỗi lần nghe thấy chữ “cô” này, đều khiến ông ta như bị gai đ.â.m sau lưng, tức nghẹn trong lòng.
Vừa định rời đi, cuối tầm nhìn xuất hiện bốn mỹ nhân, y phục trang điểm khác hẳn cung nữ bình thường, hơn nữa ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người yểu điệu.
Thuần Minh Đế nheo mắt lại, lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là bốn cung nữ thị tẩm do Phủ Nội Vụ đưa đến. Đối diện với nỗi sợ hãi bị tra tấn, cả bốn khuôn mặt đẹp như đều thất sắc.
Thuần Minh Đế trêu chọc nói: “Trẫm nghe nói dạo này con chuyên sủng một mỹ nhân, chẳng lẽ ngay cả nàng ta cũng không thoát khỏi thẩm vấn?”
Hình phòng của Đông Cung không đơn giản như thẩm vấn bình thường, vào trong ít nhiều cũng phải lột một lớp da.
Thái tử nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ bé co ro ở cuối hàng, thu lại ý cười bên môi: “Bệ hạ cũng thấy rồi đấy, cô còn có việc bận, thông cảm không tiễn được xa.”
Thuần Minh Đế nén sự không vui trong lòng xuống, nhìn Thái tử thong thả bước tới. Khi đi ngang qua mấy mỹ nhân kia, không biết hắn nói gì, mấy người lập tức sợ hãi mặt trắng như giấy, run rẩy đi theo hắn vào trong.
Thuần Minh Đế thở dài trong lòng, Thái tử khác với ông ta và Tiên đế.
Tiên đế ba ngàn sủng ái dồn vào một người, là một kẻ si tình hiếm có, còn ông ta vì con nối dõi mà ai cũng được.
Nhưng Thái tử không gần nữ sắc, bạc tình không có tình cảm. Dường như không có ai có thể lay động được lòng hắn.
Trong hình phòng, bốn mỹ nhân quỳ thành một hàng.
Thái tử ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, thờ ơ uống trà.
Tào Nguyên Lộc liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại một lát trên khuôn mặt đầy thấp thỏm của Vân Quỳ, rồi bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Các vị đều là mỹ nhân được Phủ Nội Vụ ngàn chọn vạn lựa đưa đến hầu hạ điện hạ. Xin cho nô tài thất lễ, xin hỏi các vị, điều gì ở điện hạ hấp dẫn các vị nhất?”
Vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều lo lắng bất an, cúi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ có Vân Quỳ cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Thái tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương