Đặc biệt khi nói đến câu “giết đến khi không còn ai nữa”, Thuần Minh Đế thấy rõ sự tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại trong mắt hắn.
Ánh mắt như vậy, dù hắn có muốn hành thích vua ngay lúc này, Thuần Minh Đế cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Dù sao cũng là người đã ngồi trên long ỷ hai mươi năm, ông ta rất nhanh đã ổn định cảm xúc, tiếp tục bày ra vẻ mặt từ bi thiện lương: “Phủ Nội Vụ sắp xếp không ổn cũng là sơ suất của trẫm. Đông Cung đương nhiên là phải thanh lọc một phen. Có điều bây giờ con trọng thương chưa lành, chuyện này lại hao tổn đầu óc, chi bằng giao cho Cẩm Y Vệ điều tra……”
“Không cần.” Chưa nói xong, đã bị Thái tử mỉm cười cắt ngang.
Người dám công khai từ chối hoàng đế trên đời này, hắn chính là người đầu tiên.
“Chuyện Đông Cung, không cần làm phiền thân vệ của bệ hạ.” Thái tử cười nhạt, “Ai biết được Cẩm Y Vệ có kẻ nào ôm lòng dạ hiểm độc không chứ?”
Sắc mặt Thuần Minh Đế hết đổi lại đổi, nghe thấy Thái tử cười nói: “Hay là bệ hạ không tin tưởng cô, cho rằng ngay cả một Đông Cung nhỏ bé cô cũng không trị được?”
Thuần Minh Đế thở dài: “Đương nhiên là không phải.”
Thái tử: “Vậy là cảm thấy cô không sống được bao lâu nữa, lúc này ra sức làm loạn cũng vô ích?”
Thuần Minh Đế vội xua tay: “Thái tử nói gì vậy, trẫm lo lắng cho thân thể con, sợ con làm việc quá sức, hiện giờ dưỡng thương mới là quan trọng nhất, việc thanh lọc cứ Đông Cung giao cho trẫm hoặc Hoàng hậu đều được.”
Thái tử cười nói: “Bệ hạ có công phu này chi bằng thường xuyên lui tới hậu cung. Cô nghe nói năm ngoái hậu cung lại có thêm bảy mươi hai người, bọn họ đều đang đợi bệ hạ sủng hạnh đấy.”
Vẻ mặt bình tĩnh như nước của Thuần Minh Đế cuối cùng cũng lộ ra một tia lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù đối với hoàng đế mà nói, việc nạp phi tần để mở rộng dòng dõi hoàng gia là điều không có gì đáng trách, số lượng phi tần không đủ để đánh giá phẩm hạnh của một vị vua. Tuy nhiên trước mặt thiên hạ, dù sao Thuần Minh Đế cũng chỉ là một hoàng đế nhiếp chính, không cần dựa vào việc sinh con đẻ cái để giữ gìn giang sơn vững chắc truyền đời. Trăm năm sau, ông ta vẫn phải trả lại ngai vàng cho Thái tử.
Chỉ tiếc Thái tử không phải là vị minh quân lý tưởng trong mắt thần dân thiên hạ, khó có thể khiến bá tánh tin phục.
Ngược lại, Thuần Minh Đế đăng cơ hơn hai mươi năm. Tuy không thể nói là vừa có tài cai trị đất nước bằng văn hóa, vừa có công lao chinh chiến bằng vũ lực. Nhưng cũng cố gắng chăm chỉ cai trị, yêu thương nhân chúng, đề cao nhân đức, được triều thần và dân gian ca ngợi không ngớt.
Nếu ông ta có thể làm tốt vị trí hoàng đế này, vậy tại sao phải trả lại quyền lực và địa vị trong tay cho người cháu tàn bạo ngang ngược, tiếng xấu lan xa kia chứ? Ông ta bằng lòng, bá tánh thiên hạ cũng không đồng ý.
Mấy năm nay ông ta mở rộng hậu cung, chính là muốn bản thân có người kế vị, không đi theo vết xe đổ của Tiên đế.
Tiên đế chỉ có một mụn con độc đinh, sinh ra tính tình đã tàn bạo vô đạo. Còn ông ta long sinh cửu tử, mỗi người đều xuất sắc, so với Tiên đế, huyết mạch của ông ta mới là dòng dõi hoàng gia tuân theo ý trời, kế thừa ngôi vị.
Những tâm tư này của ông ta, lọt vào tai Thái tử không sai một ly nào.
Đương nhiên kể cả dù không có thuật đọc tâm, thúc phụ của hắn dã tâm thế nào, Thái tử xưa nay đều rõ như ban ngày.
Chỉ là mấy năm nay hắn bị bệnh tật quấn lấy, sau đó lại chinh chiến khắp nơi, mở mang bờ cõi, rất nhiều việc không rảnh để ý. Bây giờ hắn trở về, có lẽ đại hạn sắp đến, có lẽ còn có khả năng khỏi bệnh, nhưng những gì cần chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, những mối thù cần báo cũng nên báo rồi.
Thái tử nói: “Nếu Cẩm Y Vệ thật sự rảnh rỗi, chi bằng giúp cô điều tra một người.”
Thuần Minh Đế lập tức hỏi: “Người nào?”
Thái tử như cười một tiếng, trong đôi mắt đen lại ánh lên vẻ dò xét: “Trận Lang Sơn năm xưa, có một tham tướng dưới trướng Tiên đế cùng đại quân rơi vào vòng vây, cuối cùng xương cốt không còn. Người cô muốn tra, chính là người này.”
Lần này hắn xuất chinh Bắc Cương, không chỉ vì ổn biên giới, làm yên lòng dân, đoạt lại đất đai Đại Chiêu bị Bắc Ngụy xâm chiếm. Mà việc điều tra chân tướng năm xưa cũng là trọng yếu hàng đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện