Thái tử liếc nhìn nàng, rồi lạnh lùng nhìn Tào Nguyên Lộc.
Đây là câu hỏi gì vậy!
Trước đó phần lớn tra hỏi “Trước đây làm việc ở đâu”, “Trước khi vào Đông Cung đã gặp ai”. Tuy nhiên Tào Nguyên Lộc xét thấy mấy người đều là cung nữ thị tẩm, khác với cung nhân bình thường, cách thẩm vấn đương nhiên cũng có sự khác biệt.
Xuất phát từ lòng riêng, Tào Nguyên Lộc không hy vọng điện hạ nhà mình quá cô đơn lạnh lẽo.
Tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu ân ái như vậy, nếu biết giờ điện hạ vẫn còn cô đơn, chỉ sợ ở trên trời cũng sốt ruột.
Trong số những mỹ nhân này, nếu có người không sợ cường quyền, dịu dàng biết phận, muốn bầu bạn bên cạnh điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng thấy vui vẻ.
Dù sao Tiên đế không có nhiều con nối dõi là sự thật. Tào Nguyên Lộc hy vọng điện hạ nhà mình thân thể khỏe mạnh, con cháu càng nhiều càng tốt. Không cần giống Thuần Minh Đế tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nhưng có vài người dịu dàng ân cần thường xuyên ở bên cạnh, cũng khiến người ta được an ủi.
Huống hồ sau mấy ngày thẩm vấn, Tào Nguyên Lộc cũng nhìn ra, điện hạ nhà mình mắt sáng như đuốc. Trong lòng những người này dù chỉ có một chút ý đồ xấu, cũng không thoát khỏi mắt hắn. Vậy nên cũng không quan trọng hỏi gì, thẩm vấn vài câu, là người hay quỷ liếc mắt là biết.
Thái tử rũ mắt uống trà, không can thiệp nữa.
Bốn người theo thứ tự, lần lượt bắt đầu trả lời.
Tư Nghi vắt óc: “Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, nô tỳ không bì nổi, hầu hạ điện hạ là phúc phận của nô tỳ.”
Tư Môn moi hết cõi lòng: “Điện hạ dũng mãnh thiện chiến, uy phong lẫm liệt, mở rộng bờ cõi khai hoang đất đai vì Đại Chiêu. Trong lòng nô tỳ ngưỡng mộ, kính như thần linh.”
Tư Trướng mặt mày e thẹn: “Điện hạ long chương phượng tư, dung mạo thoát tục. Nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ bên cạnh điện hạ.”
Ba người phía trước mỗi người nói một câu, lòng Vân Quỳ lại chìm xuống một phần, lời hay ý đẹp đều bị bọn họ nói hết rồi, vậy nàng còn có thể nói gì!
Chẳng lẽ nói, nàng thèm muốn thân thể của Thái tử nhất?
Thái tử nhíu mày, không vui liếc nhìn nàng một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu nha đầu cũng đang lén nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Thái tử trầm giọng: “Câu hỏi tiếp theo.”
Thái tử đã nói, Tào Nguyên Lộc không dám không theo, vội vàng tiếp tục câu hỏi tiếp theo: “Các vị có tài gì, có thể dùng cho điện hạ?”
Lại là Tư Nghi dẫn đầu, trong lòng nàng ta âm thầm kêu khổ, khó khăn nói: “Nô tỳ thông hiểu sơ qua thi thư, có thể cùng điện hạ ngâm thơ đối đáp.”
Tư Môn tham khảo câu trả lời của Tư Nghi, tiếp lời: “Nô tỳ giỏi tỳ bà, có thể đàn cho điện hạ nghe.”
Tư Trướng cũng nói theo: “Nô tỳ biết ca múa, có thể giúp điện hạ giải sầu.”
Vân Quỳ: “……”
「Nghiêm trọng nghi ngờ những người đang ngồi ở đây đều nhắm vào ta.」
「Ta tuy không có tài cán gì lớn, nhưng ta thơm tho mềm mại, xinh đẹp. Điện hạ thích tìm ta ngủ, chuyện này có thể nói ra không?」
Tay Thái tử cầm chén trà cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
“Câu hỏi tiếp theo.”
Thái tử lại lên tiếng, lần này tất cả mọi người đều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Vân Quỳ đang quỳ ở ngoài cùng bên phải.
「Vì sao chỉ có nàng ta là không phải trả lời, Thái tử thiên vị quá rõ ràng rồi!」
Đến khi khóe mắt liếc thấy sắc mặt âm trầm của Thái tử, mọi người mới lại cúi đầu xuống.
Tào Nguyên Lộc cười với Vân Quỳ, hắng giọng, bắt đầu câu hỏi thứ ba.
Đúng là tiên lễ hậu binh, hai câu hỏi trước là xem xét thân phận đặc biệt của bọn họ, hắn mới không lạnh lùng, nghiêm khắc ngay từ đầu. Mấy vị mỹ nhân đều nói những lời khách sáo tốt đẹp, Tào Nguyên Lộc không nhìn ra điều gì khác thường. Thái tử cũng không giống như thẩm vấn những người trước đó, vài ba câu đã định đoạt sinh tử người ta.
Đợi đến câu hỏi thứ ba, Tào Nguyên Lộc cuối cùng cũng bắt đầu vào chủ đề chính: “Các vị ở lại Đông Cung, có mục đích nào khác không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện