Thật ra Tần Qua đã theo hầu Thái tử mười năm, cũng chưa từng thấy cuộc thanh tẩy nào triệt để như vậy. Cả hắn và Tào Nguyên Lộc đều là cao thủ dùng hình tra tấn, nhưng nhiều lúc còn chưa nghe ra bất kỳ manh mối nào từ miệng cung nhân, có người thậm chí mới mở miệng một câu, điện hạ nhà hắn đã đưa ra quyết định giữ hay bỏ.
Tần Qua từng hơi do dự, nhưng càng tin tưởng vào phán đoán của Thái tử, vì vậy hiệu suất của hình phòng cực cao, một ngày có thể thẩm vấn gần trăm người.
Trong số những người này, chỉ riêng thích khách, gián điệp ngầm và tai mắt của các nơi đã chiếm một phần mười, hai phần mười. Thân tại Tào doanh tâm tại Hán (*), nhà có người già trẻ dễ bị người ta nắm thóp, dùng vàng bạc cám dỗ. Còn có những người vừa nhìn thấy hình cụ đã sợ tè cả ra quần ngất đi, chiếm sáu phần mười, bảy phần mười, nhóm này đều giao cho Phủ Nội Vụ sắp xếp lại chỗ ở. Một phần mười, hai phần mười còn lại coi như bổn phận thật thà, lại không đến nỗi quá nhát gan vô dụng, tạm thời giữ lại quan sát.
(*) Nó mang ý nghĩa “thân ở trong doanh trại của Tào Tháo, nhưng lòng lại hướng về nhà Hán”. Thành ngữ này dùng để chỉ những người bề ngoài phục tùng một thế lực nào đó, nhưng trong lòng vẫn trung thành hoặc hướng về một thế lực khác.
Vài ngày trôi qua, số người trong Đông Cung giảm mạnh, có mấy xác c.h.ế.t thậm chí còn được đưa đến trước mặt kẻ chủ mưu đứng sau. Ngay cả Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu cũng nhận được xác của một tiểu thái giám. Hoàng hậu sợ hãi đến hồn phi phách tán, ngất xỉu tại chỗ.
Động tĩnh quá lớn, trực tiếp kinh động đến Thuần Minh Đế.
Xuất phát từ sự quan tâm dành cho cháu trai, Thuần Minh Đế cũng muốn đến xem một chút.
Khi Thái tử từ hình phòng bước ra, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh hoàng không hề giấu giếm. Không ai ngờ rằng, Thái tử vẫn luôn ở trong hình phòng.
Nói cách khác, sinh mạng của bọn họ thực ra đều nằm trong ý niệm của Thái tử.
Bao gồm cả Thuần Minh Đế, khi nhìn thấy những vết m.á.u tươi trên người Thái tử, sắc mặt ông ta trắng đi vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước mặt thần dân, Thuần Minh Đế là một vị minh quân tài đức sáng suốt.
Trước mặt Thái tử, Thuần Minh Đế lại là một thúc phụ hòa nhã, thậm chí còn có chút khiêm nhường.
Thái tử dáng người cao lớn đĩnh đạc, phong thái bức người, cử chỉ hành động vừa có vẻ cao quý uy nghiêm của trữ quân, lại có sát khí lạnh thấu xương của người từng chinh chiến sa trường. Đôi mắt nhìn tất cả mọi người đều có vẻ cao ngạo kia dường như sinh ra đã khiến người ta phải thần phục.
Thuần Minh Đế vốn đã thấp hơn hắn nửa cái đầu, cộng thêm thái độ hạ mình, khí thế yếu đi ba phần: “Thái tử, trẫm nghe nói Đông Cung tra ra nội ứng, mấy cái xác con đưa ra ngoài kia, đã điều tra rõ kẻ chủ mưu đứng sau chưa?”
Dù sao cũng c.h.ế.t không đối chứng, Thuần Minh Đế dứt khoát giả vờ hồ đồ.
Sắc mặt Thái tử lạnh lùng, không đáp lời.
Thuần Minh Đế thở dài: “Hoàng hậu luôn thương xót con, sao lại cài cắm người bên cạnh con? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Lần này bà ấy bị kinh hãi, mấy đêm trằn trọc khó ngủ, người cũng đổ bệnh rồi.”
“Vậy sao.” Thái tử cười, tùy ý lau vết m.á.u trên mu bàn tay, “Dám làm không dám nhận cũng không sao, một tên đến, cô g.i.ế.c một tên, g.i.ế.c đến khi bên cạnh Hoàng hậu không còn ai nữa. Bệ hạ thấy thế nào?”
Đối diện với đôi mắt đen sắc bén kia, sống lưng Thuần Minh Đế ẩn chứa lạnh lẽo.
Đôi mắt này của Thái tử rất giống Huệ Cung Hoàng hậu, nhưng vẻ uy nghiêm của người bề trên bẩm sinh trong mắt lại giống hệt Tiên đế.
Chỉ là Tiên đế đa phần là anh vũ dũng mãnh, còn giữa đôi mày Thái tử luôn vương vấn một luồng sát khí âm độc. Tựa như vực sâu lạnh lẽo trống trải dưới núi tuyết, cũng như thanh hàn kiếm đẫm m.á.u trong tay vị tướng quân xương cốt tan nát, tàn bạo điên cuồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện