Ánh mắt giao nhau, trong không khí dường như trôi nổi một tầng yên lặng mỏng manh.

Cuối cùng vẫn là Đông Hạ mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng:
“Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai cả.”

Cô ám chỉ cảnh tượng mà mình vô tình bắt gặp khi nãy.

Lục Hà nhìn cô một lúc lâu, khóe môi nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt:
“Cô tưởng tôi sẽ nói gì sao?”

Đông Hạ nhướng mày, nửa thật nửa đùa:
“Tôi tưởng anh sẽ cảnh cáo tôi.”

Một người là minh tinh nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, một người là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính, lại còn là thái tử gia của tập đoàn Lục thị.

Nếu người vừa rồi không phải là cô mà là một phóng viên săn tin, e rằng mạng xã hội đã nổ tung từ lâu.

Chuyện này mà truyền ra thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cỡ nào, cô cũng biết chứ.

Ánh mắt Lục Hà thoáng hiện một tia hứng thú khó phát hiện, nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản như thường, giọng điệu nhàn nhạt:
“Cô quen Tống Lâm Viên thế nào?”

Anh đột ngột chuyển đề tài.

Đông Hạ khựng lại một chút, thì ra từ lúc anh bước vào đã sớm phát hiện ra cô.

Cô bật cười, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Tôi quen cậu Tống, thì có gì lạ à?”

Trong mắt Lục Hà phản chiếu nụ cười của cô, anh im lặng vài giây rồi đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp êm tai:
“Đông Hạ.”

Anh gọi tên cô.

Nụ cười trên mặt Đông Hạ cứng đờ, trái tim trong lồng n.g.ự.c như bị đánh mạnh một cái.

Cô dường như đã hiểu, “khác biệt” mà Tống Lâm Viên nói là gì.

Lục Hà nhìn vào đôi mắt hơi thất thần của cô, ánh mắt sâu thẳm, đường nét môi mím chặt:
“Tránh xa anh ta ra.”

Giọng nói ấy luồn vào tai, mang theo cảm giác lạnh lẽo như gió đêm thổi qua da thịt.

Đông Hạ phản ứng chậm một nhịp, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp.

Trái tim vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực.

Cô đang nghĩ, rốt cuộc là từ khi nào… rốt cuộc từ khi nào, mọi thứ lại thay đổi như vậy? Anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, rõ ràng không làm gì cả, nhưng lại khiến cuộc sống của cô rối tung lên.

Rất nhiều chuyện phiền lòng, nếu truy ngược lại nguồn gốc, đều là vì anh mà ra.

Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Tôi nghĩ, người nên tránh xa, là anh mới đúng.”

Lời vừa dứt, cơ thể người đàn ông rõ ràng khựng lại.

Đôi mắt đen của anh, như bị màn sương lạnh phủ xuống, tối đi mấy phần.

Ánh mắt anh nhìn cô như lớp băng dày ngàn năm bị gió lạnh thổi qua — lạnh buốt, sắc nhọn.

Sắc mặt anh không tốt chút nào.

Thật sự không ngờ phản ứng của anh lại dữ dội đến thế.

Từ trước tới nay, anh vẫn luôn là người khó đoán, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chứ đừng nói là tức giận lộ liễu đến thế này.

Đông Hạ khựng lại một giây, bàn tay buông thõng bên người vô thức siết chặt. Nhưng cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, cổ họng lăn một vòng rồi trầm giọng nói:
“Bởi vì, anh đối với tôi mà nói… còn nguy hiểm hơn.”



Sau khi trở lại từ nhà vệ sinh, Đông Hạ rõ ràng có gì đó không ổn, khiến Tống Lâm Viên cũng phải nhận ra.

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiếm khi anh nghiêm túc, thấp giọng hỏi:
“Cô không sao chứ?”

Đông Hạ lắc đầu, im lặng không nói gì.

Trong đầu cô lúc này toàn là ánh mắt lạnh lẽo khi quay người rời đi của Lục Hà.

Ngực đau âm ỉ như bị ai đó siết chặt — một cảm giác chưa từng có, vô cùng khó chịu.

Bữa cơm ấy, cô ăn mà không có chút tâm trạng nào.

Sau khi thanh toán, hai người rời khỏi nhà hàng, Tống Lâm Viên ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. Đông Hạ không từ chối.

Bởi vì cô biết, dù từ chối cũng vô ích.

Người đàn ông này vốn chẳng bao giờ nghe theo lời người khác, chi bằng cứ để mặc cho anh ta làm theo ý mình.

Tống Lâm Viên đi lấy xe trong bãi đỗ, còn Đông Hạ thì đứng đợi ở cửa nhà hàng.

Gió đêm nhè nhẹ lướt qua, màn đêm đặc sệt như mực, ánh trăng bạc nhàn nhạt xuyên qua lớp mây mỏng, trải xuống nền đường.

Phố xá thưa thớt, xe cộ vẫn nối nhau qua lại, đèn đường và biển hiệu rực rỡ như ánh sao rơi giữa lòng thành phố.

Đông Hạ cúi đầu lướt điện thoại.

Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng cười đùa ồn ào…

Rất quen thuộc.
Tay cô siết chặt lấy điện thoại, khẽ khựng lại một chút. Ngay giây sau, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Thẩm Nhất Hàng:
“Ơ, đó chẳng phải là bác sĩ Hứa sao?”

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần.

Đông Hạ mím môi, chậm rãi xoay người lại — và tầm mắt cô lại vô tình đối diện với người đàn ông đi sau cùng.

Ánh mắt giao nhau, cô khựng người một thoáng, còn người đàn ông thì lập tức dời mắt đi, vẻ mặt lãnh đạm, xa cách.

Tưởng rằng chỉ có Lục Hà và Lạc Nguyệt, không ngờ Thẩm Nhất Hàng và Từ Mộc cũng ở đó.

Từ Mộc đã bước đến trước mặt cô, liếc nhìn bốn phía xung quanh, tò mò hỏi:
“Sao cô lại đứng một mình ở đây?”

“Chờ người.”

Từ Mộc còn định nói gì đó thì bên kia đường bỗng vang lên tiếng còi xe chói tai. Anh ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chiếc Cayenne màu đỏ dừng lại bên lề.

Anh hơi sững lại, cau mày:
“Người cô chờ chẳng lẽ là Tống Lâm Viên?”

Đông Hạ khẽ đáp một tiếng, không phủ nhận.

Thẩm Nhất Hàng vừa bước tới đúng lúc nghe thấy câu đó, bước chân cũng khựng lại.

Cậu theo bản năng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, bắt gặp đường viền quai hàm căng cứng kia, trong lòng bỗng như hiểu ra điều gì —
Thảo nào lúc nãy cậu ấy ra ngoài một chuyến, về lại trở nên u ám như vậy.

Đông Hạ chỉ khẽ gật đầu chào họ rồi trực tiếp băng qua đường.

Ánh mắt Từ Mộc dõi theo bóng lưng cô suốt, đến khi thấy cô ngồi vào chiếc Cayenne của Tống Lâm Viên, rồi xe hoà vào dòng xe cộ tấp nập, mất hút khỏi tầm mắt, anh mới thu lại ánh nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh lẩm bẩm, có chút khó chịu:
“Bọn họ quen nhau từ bao giờ vậy…”

Lục Hà vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo phương hướng chiếc xe biến mất, môi mím thành một đường thẳng lạnh lẽo.

Trong tai anh, giọng nói của cô gái kia vẫn vang vọng mãi không tan:
—“Bởi vì, anh đối với tôi mà nói… còn nguy hiểm hơn.”



Bên kia, chiếc Cayenne đỏ di chuyển trong dòng xe như con cá chép đỏ nổi bật giữa dòng nước tĩnh.

Trong xe, Tống Lâm Viên một tay điều khiển vô-lăng, tay còn lại gác hờ lên cửa sổ xe. Anh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, cong môi cười:
“Là vì Lục Hà à?”

Hai chữ “Lục Hà” như chạm đến dây thần kinh nhạy cảm.

Chỉ cần nghe thấy cái tên này, tim Đông Hạ liền không tự chủ được mà run lên từng nhịp.

Cô vẫn giữ vẻ bình thản, không nói một lời.

Tống Lâm Viên cười mỉa, ánh mắt thấp thoáng vẻ trêu chọc:
“Lúc nãy ăn cơm mà tâm hồn cô cứ để đâu đâu, cũng vì anh ta sao?”

Cô lạnh lùng liếc anh một cái, môi đỏ khẽ động, phun ra ba chữ:
“Anh phiền quá.”

Coi như gián tiếp thừa nhận.

Tống Lâm Viên nhướng mày, khoé môi cong lên càng rõ, tầm mắt dừng trên đoạn đường phía trước, ánh mắt tối như mực tàu.

Trong khoang xe chật hẹp và mờ tối, cả hai im lặng hồi lâu.

Bên ngoài cửa kính, ánh đèn lướt qua chớp nhoáng, cảnh vật vụn vỡ và mơ hồ.

Một lúc sau, giọng trầm thấp của người đàn ông phá vỡ sự yên lặng:
“Đông Hạ, tôi biết tôi cũng chẳng phải người tốt gì. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc cô một câu: người đó còn tệ hơn cả tôi.”

Câu nói vừa dứt, Đông Hạ khựng lại, quay đầu sang nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh… đến mức bất thường.

Xe dừng lại ở ngã tư, Tống Lâm Viên ngón tay gõ nhịp nhẹ lên vô-lăng. Vài giây sau, anh ta khẽ cong môi cười:
“Xem ra, cô đã sớm biết rồi.”



Đêm khuya, tại nhà họ Phó.

Phó Hy Lâm vừa bước ra từ phòng tắm thì nghe thấy tiếng tin nhắn đến từ điện thoại.

Côcầm khăn lau tóc, lết đôi dép bông đi tới cầm máy lên xem.

Là một số lạ.

Nội dung chỉ vỏn vẹn… một bức ảnh.

Lông mày cô nhíu lại, bấm vào xem. Vừa nhìn thấy rõ người trong ảnh, động tác trên tay lập tức khựng lại, đồng tử thoáng chốc co rút.

Góc chụp là chụp lén, bối cảnh là trong một nhà hàng Ý.

Người trong ảnh… là Lục Hà và Đông Hạ.

Hai người đứng ở hành lang, khoảng cách rất gần, không rõ đang nói gì, nhưng khoé môi người đàn ông lại thấp thoáng ý cười.

Phó Hy Lâm lập tức siết chặt điện thoại, hơi thở trở nên dồn dập.

Trong phòng đã bật điều hoà, nhưng cũng không thể làm dịu đi cơn giận đang dâng trào trong lòng cô ta.

Cô mím môi, ghi nhớ số lạ kia rồi lập tức gọi lại.

Gọi ba lần — đều là tín hiệu bận, không có ai bắt máy.

Cô giận đến run người, ném mạnh chiếc khăn đang cầm xuống đất, như thể chỉ có vậy mới khiến lòng cô bớt đi phần nào uất nghẹn.

Cô lại cầm điện thoại lên, mở lại bức ảnh vừa nhận được.
Thời gian như bị bóp nghẹt trong không khí.

Trên khung kính cửa sổ phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ. Cô im lặng thật lâu, cuối cùng mới mở danh bạ, gọi đến một số khác.

Lần này chuông chỉ đổ hai tiếng đã có người bắt máy.
Giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu bên kia, nghe lạnh lẽo như gió đêm:
“Phó tiểu thư?”

Phó Hy Lâm bước đến bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt toát ra lạnh lẽo:
“Anh Tống, chuyện lần trước tôi đề cập với anh, anh đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Tống Lâm Viên vừa tiễn Đông Hạ tới cổng khu chung cư.

Anh ta nhìn theo bóng lưng cô khuất dần khỏi tầm mắt, mới chậm rãi thu lại ánh nhìn, bật cười:
“Phó tiểu thư, cô đừng coi Lục Hà là kẻ ngốc.”

Phó Hy Lâm tất nhiên biết Lục Hà không dễ bị qua mặt.

Cô trầm giọng:
“Đó là chuyện của tôi, tôi có chừng mực. Nhưng anh Tống vẫn chưa trả lời tôi.”

Người phụ nữ này rõ ràng đang mất kiên nhẫn, truy hỏi đến cùng.

Tống Lâm Viên không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười lạnh:
“Có người gửi cho cô thứ gì à?”

Phó Hy Lâm sững người, vô thức đáp:
“Sao anh biết?”

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Tống Lâm Viên hơi nhướng mày, nhớ lại lúc ăn tối trong nhà hàng hôm nay, có một lần ngẩng đầu vô tình nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên phải xa xa, đang giơ điện thoại lên chụp ảnh họ.

Khi đó anh ta cũng không để tâm, bây giờ nhớ lại mới thấy gương mặt người phụ nữ ấy có chút quen thuộc.

Hình như anh ta từng gặp ở đâu rồi, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra.

Người đàn ông im lặng hồi lâu không lên tiếng, khiến Phó Hy Lâm bắt đầu sốt ruột. Cô truy hỏi tiếp:
“Anh Tống, anh biết người đó là ai không?”

Người đã gửi bức ảnh kia, khả năng cao đứng về cùng một chiến tuyến với cô.

Người đó rất thông minh, biết rõ điểm yếu của cô, cố tình gửi bức ảnh này, không loại trừ khả năng muốn khơi mào mâu thuẫn giữa cô và Hứa Đông Hạ, khiến cả hai tranh đấu lưỡng bại câu thương, để hắn ngồi mát hưởng lợi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta càng thêm u ám.

Tống Lâm Viên không kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối nay, chỉ qua loa đáp:
“Tôi chỉ đoán vậy thôi, Phó tiểu thư không cần quá căng thẳng.”

Nói đến đây, anh ta khựng lại một chút, rồi nhếch môi:
“Còn nữa, sau này hợp tác vui vẻ.”

Phó Hy Lâm hơi ngẩn ra, sau đó nhận ra ý anh ta, liền tỏ ra bất ngờ xen lẫn mừng rỡ:
“Vậy là… Anh Tống đồng ý rồi?”

Tống Lâm Viên bỗng nhớ đến ánh mắt lạc lõng của người phụ nữ đêm nay, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới thản nhiên đáp một tiếng:
“Ừ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện