Sáng hôm sau, trời còn sớm.
Phó Hy Lâm hôm nay phải đến nhà họ Lục thăm Từ Tư Dung, nên đặc biệt dậy sớm để trang điểm, thay một bộ váy đẹp đẽ.
Cô ta vừa ra khỏi phòng ngủ, vừa khe khẽ ngân nga, khi xuống cầu thang, vô tình nghe thấy tiếng trò chuyện từ phòng khách vọng đến.
“Ngày mai là thứ Bảy, hai đứa đều không phải đi làm, hay để mai đi, để tụi nhỏ cùng ăn một bữa trước.”
“Cũng được, đúng lúc mai Chung Thuật qua kiểm tra sức khoẻ cho tôi. Chỉ là bên Đông Hạ…”
“Đông Hạ cứ để tôi lo. Tính con bé hơi bướng chút, nhưng lời tôi nói, nó vẫn sẽ nghe vào.”
“Được, Chung Thuật là đứa tính tình hiền lành, lại tử tế. Nếu hai đứa thật sự có thể vừa ý nhau, tôi cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện.”
…
Phó Hy Lâm nép sau bức tường, lén liếc nhìn Quách Uyển Như và Phó Hạ Viễn đang ngồi trong phòng khách, khẽ bật cười lạnh.
Cô không ngờ bọn họ lại có ý định gán ghép Chung Thuật với Hứa Đông Hạ.
Thật sự là bất ngờ, mà cũng là niềm vui bất ngờ nữa.
Nếu đã vậy, mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều rồi.
…
Đông Hạ vừa khám phòng xong, đang định quay về văn phòng viết hồ sơ xuất viện cho bệnh nhân, thì một y tá vội vã chạy tới:
“Bác sĩ Hứa, có một bệnh nhân mới nhập viện chỉ đích danh muốn gặp chị.”
Cô khép bảng kiểm tra lại, nhét bút vào túi, cau mày:
“Là ai?”
Y tá nghĩ một lúc, nói:
“Hình như tên là Từ Mộc.”
Nghe vậy, Đông Hạ hơi sững người. Tối qua cô vừa gặp Từ Mộc, anh ta còn sống nhăn răng, sao hôm nay đã vào viện rồi? Không nghĩ nhiều, cô đi thẳng đến phòng bệnh của Từ Mộc.
Anh ta đang gọi điện thoại.
Nằm trên giường bệnh, gương mặt tuấn tú có vài vết bầm tím, chân phải bó bột, được treo lên ở cuối giường.
Đúng lúc Đông Hạ bước vào thì nghe anh ta gầm lên một tiếng:
“Đm… Hình Tinh, cô còn là người không hả? Ông đây suýt c.h.ế.t mà cô còn dám nói kiểu đó à!”
Vừa quát xong, anh ta quay đầu lại thấy cô đứng ở cửa thì sững người.
Phản ứng lại, anh ta cười với cô một cái, rồi nói thêm vài câu trong điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Đông Hạ đi đến cuối giường, liếc mắt nhìn cái chân bó bột của anh ta, nhướng mày:
“Bị đánh à?”
Từ Mộc lắc đầu, vẻ cực kỳ uất ức:
“Bác sĩ Hứa, tôi không bị đánh, tôi bị xe đ.â.m đấy!” Anh ta thở dài, giải thích:
“Tối qua lúc lái xe về thì bị một thằng say rượu tông vào đuôi xe, xe trượt đi đ.â.m vào gốc cây.”
Đông Hạ nghe vậy, tim thắt lại:
“Vậy… những người khác trên xe thì sao?”
Từ Mộc thản nhiên nói:
“Lúc đó trên xe chỉ còn tôi với Lục Hà. Cậu ta bị chấn động nhẹ, còn tôi thì thảm hơn, ít nhất nửa tháng không đi lại được.”
Chấn động nhẹ?
Đôi môi Đông Hạ mím lại thành một đường thẳng không cảm xúc.
Vết thương cũ của Lục Hà lần trước còn chưa chắc lành hẳn, giờ lại thêm chấn thương mới…
Từ Mộc thấy cô ngẩn người, khựng lại rồi bật cười trêu chọc:
“Bác sĩ Hứa, cô sẽ không phải đang lo cho Lục Hà đấy chứ?”
Đông Hạ liếc xéo anh ta một cái.
Từ Mộc vội né ánh nhìn của cô, gãi mũi có phần ẩn ý, kéo môi cười:
“Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu, sáng nay vẫn đi làm như thường.” Rồi còn lẩm bẩm thêm:
“Chỉ là dạo này tâm trạng không tốt lắm thôi.”
Tâm trạng không tốt? Là vì mấy lời cô nói hôm qua sao?
Đông Hạ khựng lại, rơi vào trầm tư thật lâu.
Cô ngồi trong phòng bệnh nghe Từ Mộc lải nhải vài câu, rồi trở về văn phòng.
Không ngờ vừa bước vào thì thấy trong phòng đã có người, cô lập tức khựng lại.
Chu Mai quay đầu lại thấy cô về, liền nở nụ cười:
“Bác sĩ Hứa, em đang định tìm chị đây.”
Đông Hạ liếc qua chiếc điện thoại trong tay cô ấy, nét mặt không đổi, bước vào:
“Tìm tôi có việc gì?”
“Chiều nay phòng mình có hẹn đi ăn với nhau, chị Đông Hạ đi cùng nhé?”
Chu Mai nói xong, ánh mắt đầy mong chờ, đôi đồng tử sáng rỡ.
Đông Hạ vốn không thích kiểu tụ họp đông người, định mở miệng từ chối.
Chu Mai đã nhanh hơn một bước, giọng hơi hụt hẫng:
“Từ lúc chị vào đây làm, tụi mình chưa ăn chung được bữa nào.”
Đông Hạ hơi khựng lại, im lặng một lúc, sau đó gật đầu khẽ:
“Ừ.”
Coi như là đồng ý rồi.
Chu Mai mừng rỡ cười nhẹ.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc cộc”.
“Vào đi.”
“Vậy bác sĩ Hứa làm việc nhé, em ra ngoài trước.”
Cánh cửa văn phòng bị người đẩy mở, một người đàn ông cao ráo bước vào – sống mũi thẳng, môi mỏng, dáng vẻ tuấn tú thần thái.
Tống Lâm Viên vừa bước vào, ánh mắt quét qua Chu Mai đang đi đến gần, thân hình khẽ chững lại.
Hai người lướt qua nhau, Chu Mai rời khỏi phòng.
Tống Lâm Viên đứng lại, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt, môi mím khẽ.
Đông Hạ nhìn thấy anh ta, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô đã đoán trước hôm nay anh ta sẽ tới.
Cô trực tiếp làm lơ, tiếp tục công việc của mình.
Thấy vậy, Tống Lâm Viên chỉ cười, không nói gì. Anh ta kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện cô, tự mình lôi điện thoại ra nghịch.
Trong văn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên.
Từ đầu đến cuối, Tống Lâm Viên không hề quấy rầy cô. Khi chơi game, điện thoại cũng được chỉnh về chế độ im lặng, khiến người ta không tài nào đoán ra anh ta đến đây làm gì.
Hứa Đông Hạ cũng chẳng để tâm tới anh ta, chuyên chú nhìn vào bệnh án và kết quả kiểm tra của một bệnh nhân, viết phương án điều trị.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi mắt bắt đầu nhức mỏi, cô mới dừng tay, tựa lưng vào ghế, xoay xoay cổ tay cho giãn gân cốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Tống Lâm Viên cũng thu lại điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, mang theo ý thăm dò mơ hồ.
Anh ta không nói gì.
Hứa Đông Hạ cuối cùng cũng không nhịn được, nhíu mày lên tiếng:
“Anh Tống, ngày thường anh đều rảnh rỗi thế này sao?”
Tống Lâm Viên trầm ngâm:
“Cũng không hẳn, chỉ là vừa mới về nước, tạm thời chưa có gì cần làm.”
Anh ta cố ý ngừng một chút, rồi cười như trêu chọc:
“Hơn nữa, bây giờ có việc gì quan trọng bằng em được chứ?”
Đúng là miệng lưỡi trơn tru.
Hứa Đông Hạ liếc anh ta một cái, chỉ cảm thấy gai cả người.
Tống Lâm Viên thấy được vẻ mặt ghét bỏ sinh động ấy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh ta cầm lấy cây bút máy trên bàn, xoay xoay nắp bút, làm ra vẻ tùy tiện hỏi:
“Cô gái khi nãy, cũng là bác sĩ trong khoa của em à?”
Hứa Đông Hạ suy nghĩ một chút, mới hiểu ra anh ta đang hỏi Chu Mai.
Cô nhíu mày:
“Cô ấy mới tốt nghiệp chưa bao lâu, vẫn còn đang thực tập. Anh hỏi cô ấy làm gì?”
Tống Lâm Viên như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu, cười nhẹ:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi quen mắt thôi.”
Đúng là thần kinh.
Hứa Đông Hạ không buồn để ý tới anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục công việc.
Tống Lâm Viên nhìn cô, ánh mắt tối lại, sâu thẳm và phức tạp.
—
Tại biệt thự nhà họ Lục.
Phó Hy Lâm ngồi trong sân cùng Từ Tư Dung trò chuyện suốt cả buổi chiều. Câu chuyện xoay quanh chuyện hồi nhỏ của Lục Hà và những năm gần đây của anh.
Tới lúc nói xong, mới phát hiện trời đã tối.
Từ Tư Dung giữ cô lại ăn cơm tối. Ăn xong, Phó Hy Lâm chuẩn bị về thì Lục Hà cũng vừa về tới.
Hai người gặp nhau trong sân.
Phó Hy Lâm nhìn thấy anh, khuôn mặt lập tức hiện rõ niềm vui và ngượng ngùng.
Cô dịu dàng mỉm cười:
“Anh Lục Hà, anh về rồi à.”
Lục Hà chỉ khẽ gật đầu một cách khách sáo, giọng điệu ôn hòa mà xa cách:
“Sao cô Phó lại ở đây?”
“Là mẹ nhờ Hy Lâm tới trò chuyện với mẹ,”
Từ Tư Dung bước ra, đứng trước mặt Lục Hà, nói tiếp:
“Lục Hà, con đưa Hy Lâm về đi.”
Phó Hy Lâm vội lắc đầu:
“Không cần đâu, con…”
“Đi thôi.”
Lục Hà ngắt lời cô, giọng bình tĩnh mà lạnh nhạt:
“Trời cũng tối rồi, tôi đưa cô về.”
Phó Hy Lâm hơi bất ngờ, trong lòng không ngừng dâng lên niềm vui.
Trên đường trở về, trong xe yên ắng lạ thường.
Phó Hy Lâm mấy lần len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng đối phương như không hề để ý, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới, chần chừ một lúc rồi dò hỏi:
“Anh Lục Hà, ngày mai anh có rảnh không?”
Lục Hà nhìn thẳng phía trước, giọng nhạt như nước, ngắn gọn:
“Ngày mai tôi đi công tác.”
Phó Hy Lâm hơi thất vọng.
Cô im lặng một lúc, rồi lại hỏi tiếp:
“Anh Lục Hà, anh có quen chị em không?”
Ánh sáng trong xe mờ tối, gương mặt người đàn ông bị che khuất trong bóng, không nhìn rõ biểu cảm.
Anh trầm mặc một giây, rồi nhàn nhạt đáp:
“Có.”
Đôi mắt Phó Hy Lâm thoáng lóe sáng, cô cười gượng, giả vờ như vô tình nói:
“Hóa ra hai người biết nhau à, vậy chắc chắn cũng quen bác sĩ Chung rồi. Sáng nay em còn nghe bố nói muốn ghép đôi chị của em với bác sĩ Chung đó. Em từng gặp anh ta vài lần, cảm thấy bác sĩ Chung cũng khá thích chị em, không biết hai người họ có đến được với nhau không nữa…”
Nói xong, cô ta rón rén nhìn lén phản ứng của người đàn ông đang lái xe.
Nhưng chẳng thấy gì cả.
Anh vẫn bình tĩnh, vẫn trầm mặc như cũ.
Phó Hy Lâm không đoán nổi anh đang nghĩ gì, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp, vẻ tò mò:
“Anh Lục Hà, anh thấy chị em thế nào?”
Lời vừa dứt, xe cũng dừng lại trước cổng nhà họ Phó.
Người đàn ông quay sang nhìn cô ta, ánh mắt thâm trầm như mực, lạnh lùng buông ra hai chữ:
“Rất tốt.”
Ánh mắt anh mang theo áp lực cực mạnh.
Thậm chí trong ánh mắt ấy còn ẩn chứa một tia nguy hiểm mơ hồ.
Phó Hy Lâm không rõ tại sao tim mình bỗng đập mạnh một cái, trong lòng có chút chột dạ. Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng người đàn ông kia không cho cô cơ hội, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở:
“Đến rồi.”
Cô cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ khẽ chào tạm biệt rồi xuống xe.
Chiếc xe không hề dừng lại dù chỉ một giây, vút qua trước mắt cô, lao đi như gió.
Phó Hy Lâm đứng nguyên tại chỗ, khóe môi cong lên một nụ cười mang theo chút gì đó kỳ quái.
—
Đêm khuya, ánh trăng dần sâu, sương mù giăng kín khắp nơi.
Sau bữa tiệc liên hoan, mọi người trong khoa rủ nhau đi hát karaoke. Hứa Đông Hạ lấy cớ, lặng lẽ rút lui trước.
Cô đã uống chút rượu, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi về nhà. Khi về tới dưới căn hộ, đã gần mười giờ tối, trên đường vắng tanh, hầu như chẳng còn ai.
Hứa Đông Hạ trả tiền xong, bước xuống xe.
Vừa đi được hai bước, cô bỗng nhận ra có một chiếc xe hơi màu đen đậu dưới gốc cây phía trước.
Bên cạnh xe là một người đàn ông đang đứng.
Hắn dáng người cao ráo, đầu hơi cúi xuống, tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa đỏ nơi đầu ngón tay mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.
Có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân.
Người ấy bất chợt nghiêng đầu, nhìn về phía cô.
#p/s: có ai lót dép hóng chương tiếp theo không ạ. Nhấn theo dõi truyện để hóng được chương sớm nhất nhé!!!🥰🥰🥰
Phó Hy Lâm hôm nay phải đến nhà họ Lục thăm Từ Tư Dung, nên đặc biệt dậy sớm để trang điểm, thay một bộ váy đẹp đẽ.
Cô ta vừa ra khỏi phòng ngủ, vừa khe khẽ ngân nga, khi xuống cầu thang, vô tình nghe thấy tiếng trò chuyện từ phòng khách vọng đến.
“Ngày mai là thứ Bảy, hai đứa đều không phải đi làm, hay để mai đi, để tụi nhỏ cùng ăn một bữa trước.”
“Cũng được, đúng lúc mai Chung Thuật qua kiểm tra sức khoẻ cho tôi. Chỉ là bên Đông Hạ…”
“Đông Hạ cứ để tôi lo. Tính con bé hơi bướng chút, nhưng lời tôi nói, nó vẫn sẽ nghe vào.”
“Được, Chung Thuật là đứa tính tình hiền lành, lại tử tế. Nếu hai đứa thật sự có thể vừa ý nhau, tôi cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện.”
…
Phó Hy Lâm nép sau bức tường, lén liếc nhìn Quách Uyển Như và Phó Hạ Viễn đang ngồi trong phòng khách, khẽ bật cười lạnh.
Cô không ngờ bọn họ lại có ý định gán ghép Chung Thuật với Hứa Đông Hạ.
Thật sự là bất ngờ, mà cũng là niềm vui bất ngờ nữa.
Nếu đã vậy, mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều rồi.
…
Đông Hạ vừa khám phòng xong, đang định quay về văn phòng viết hồ sơ xuất viện cho bệnh nhân, thì một y tá vội vã chạy tới:
“Bác sĩ Hứa, có một bệnh nhân mới nhập viện chỉ đích danh muốn gặp chị.”
Cô khép bảng kiểm tra lại, nhét bút vào túi, cau mày:
“Là ai?”
Y tá nghĩ một lúc, nói:
“Hình như tên là Từ Mộc.”
Nghe vậy, Đông Hạ hơi sững người. Tối qua cô vừa gặp Từ Mộc, anh ta còn sống nhăn răng, sao hôm nay đã vào viện rồi? Không nghĩ nhiều, cô đi thẳng đến phòng bệnh của Từ Mộc.
Anh ta đang gọi điện thoại.
Nằm trên giường bệnh, gương mặt tuấn tú có vài vết bầm tím, chân phải bó bột, được treo lên ở cuối giường.
Đúng lúc Đông Hạ bước vào thì nghe anh ta gầm lên một tiếng:
“Đm… Hình Tinh, cô còn là người không hả? Ông đây suýt c.h.ế.t mà cô còn dám nói kiểu đó à!”
Vừa quát xong, anh ta quay đầu lại thấy cô đứng ở cửa thì sững người.
Phản ứng lại, anh ta cười với cô một cái, rồi nói thêm vài câu trong điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Đông Hạ đi đến cuối giường, liếc mắt nhìn cái chân bó bột của anh ta, nhướng mày:
“Bị đánh à?”
Từ Mộc lắc đầu, vẻ cực kỳ uất ức:
“Bác sĩ Hứa, tôi không bị đánh, tôi bị xe đ.â.m đấy!” Anh ta thở dài, giải thích:
“Tối qua lúc lái xe về thì bị một thằng say rượu tông vào đuôi xe, xe trượt đi đ.â.m vào gốc cây.”
Đông Hạ nghe vậy, tim thắt lại:
“Vậy… những người khác trên xe thì sao?”
Từ Mộc thản nhiên nói:
“Lúc đó trên xe chỉ còn tôi với Lục Hà. Cậu ta bị chấn động nhẹ, còn tôi thì thảm hơn, ít nhất nửa tháng không đi lại được.”
Chấn động nhẹ?
Đôi môi Đông Hạ mím lại thành một đường thẳng không cảm xúc.
Vết thương cũ của Lục Hà lần trước còn chưa chắc lành hẳn, giờ lại thêm chấn thương mới…
Từ Mộc thấy cô ngẩn người, khựng lại rồi bật cười trêu chọc:
“Bác sĩ Hứa, cô sẽ không phải đang lo cho Lục Hà đấy chứ?”
Đông Hạ liếc xéo anh ta một cái.
Từ Mộc vội né ánh nhìn của cô, gãi mũi có phần ẩn ý, kéo môi cười:
“Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu, sáng nay vẫn đi làm như thường.” Rồi còn lẩm bẩm thêm:
“Chỉ là dạo này tâm trạng không tốt lắm thôi.”
Tâm trạng không tốt? Là vì mấy lời cô nói hôm qua sao?
Đông Hạ khựng lại, rơi vào trầm tư thật lâu.
Cô ngồi trong phòng bệnh nghe Từ Mộc lải nhải vài câu, rồi trở về văn phòng.
Không ngờ vừa bước vào thì thấy trong phòng đã có người, cô lập tức khựng lại.
Chu Mai quay đầu lại thấy cô về, liền nở nụ cười:
“Bác sĩ Hứa, em đang định tìm chị đây.”
Đông Hạ liếc qua chiếc điện thoại trong tay cô ấy, nét mặt không đổi, bước vào:
“Tìm tôi có việc gì?”
“Chiều nay phòng mình có hẹn đi ăn với nhau, chị Đông Hạ đi cùng nhé?”
Chu Mai nói xong, ánh mắt đầy mong chờ, đôi đồng tử sáng rỡ.
Đông Hạ vốn không thích kiểu tụ họp đông người, định mở miệng từ chối.
Chu Mai đã nhanh hơn một bước, giọng hơi hụt hẫng:
“Từ lúc chị vào đây làm, tụi mình chưa ăn chung được bữa nào.”
Đông Hạ hơi khựng lại, im lặng một lúc, sau đó gật đầu khẽ:
“Ừ.”
Coi như là đồng ý rồi.
Chu Mai mừng rỡ cười nhẹ.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc cộc”.
“Vào đi.”
“Vậy bác sĩ Hứa làm việc nhé, em ra ngoài trước.”
Cánh cửa văn phòng bị người đẩy mở, một người đàn ông cao ráo bước vào – sống mũi thẳng, môi mỏng, dáng vẻ tuấn tú thần thái.
Tống Lâm Viên vừa bước vào, ánh mắt quét qua Chu Mai đang đi đến gần, thân hình khẽ chững lại.
Hai người lướt qua nhau, Chu Mai rời khỏi phòng.
Tống Lâm Viên đứng lại, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt, môi mím khẽ.
Đông Hạ nhìn thấy anh ta, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô đã đoán trước hôm nay anh ta sẽ tới.
Cô trực tiếp làm lơ, tiếp tục công việc của mình.
Thấy vậy, Tống Lâm Viên chỉ cười, không nói gì. Anh ta kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện cô, tự mình lôi điện thoại ra nghịch.
Trong văn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên.
Từ đầu đến cuối, Tống Lâm Viên không hề quấy rầy cô. Khi chơi game, điện thoại cũng được chỉnh về chế độ im lặng, khiến người ta không tài nào đoán ra anh ta đến đây làm gì.
Hứa Đông Hạ cũng chẳng để tâm tới anh ta, chuyên chú nhìn vào bệnh án và kết quả kiểm tra của một bệnh nhân, viết phương án điều trị.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi mắt bắt đầu nhức mỏi, cô mới dừng tay, tựa lưng vào ghế, xoay xoay cổ tay cho giãn gân cốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Tống Lâm Viên cũng thu lại điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, mang theo ý thăm dò mơ hồ.
Anh ta không nói gì.
Hứa Đông Hạ cuối cùng cũng không nhịn được, nhíu mày lên tiếng:
“Anh Tống, ngày thường anh đều rảnh rỗi thế này sao?”
Tống Lâm Viên trầm ngâm:
“Cũng không hẳn, chỉ là vừa mới về nước, tạm thời chưa có gì cần làm.”
Anh ta cố ý ngừng một chút, rồi cười như trêu chọc:
“Hơn nữa, bây giờ có việc gì quan trọng bằng em được chứ?”
Đúng là miệng lưỡi trơn tru.
Hứa Đông Hạ liếc anh ta một cái, chỉ cảm thấy gai cả người.
Tống Lâm Viên thấy được vẻ mặt ghét bỏ sinh động ấy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh ta cầm lấy cây bút máy trên bàn, xoay xoay nắp bút, làm ra vẻ tùy tiện hỏi:
“Cô gái khi nãy, cũng là bác sĩ trong khoa của em à?”
Hứa Đông Hạ suy nghĩ một chút, mới hiểu ra anh ta đang hỏi Chu Mai.
Cô nhíu mày:
“Cô ấy mới tốt nghiệp chưa bao lâu, vẫn còn đang thực tập. Anh hỏi cô ấy làm gì?”
Tống Lâm Viên như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu, cười nhẹ:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi quen mắt thôi.”
Đúng là thần kinh.
Hứa Đông Hạ không buồn để ý tới anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục công việc.
Tống Lâm Viên nhìn cô, ánh mắt tối lại, sâu thẳm và phức tạp.
—
Tại biệt thự nhà họ Lục.
Phó Hy Lâm ngồi trong sân cùng Từ Tư Dung trò chuyện suốt cả buổi chiều. Câu chuyện xoay quanh chuyện hồi nhỏ của Lục Hà và những năm gần đây của anh.
Tới lúc nói xong, mới phát hiện trời đã tối.
Từ Tư Dung giữ cô lại ăn cơm tối. Ăn xong, Phó Hy Lâm chuẩn bị về thì Lục Hà cũng vừa về tới.
Hai người gặp nhau trong sân.
Phó Hy Lâm nhìn thấy anh, khuôn mặt lập tức hiện rõ niềm vui và ngượng ngùng.
Cô dịu dàng mỉm cười:
“Anh Lục Hà, anh về rồi à.”
Lục Hà chỉ khẽ gật đầu một cách khách sáo, giọng điệu ôn hòa mà xa cách:
“Sao cô Phó lại ở đây?”
“Là mẹ nhờ Hy Lâm tới trò chuyện với mẹ,”
Từ Tư Dung bước ra, đứng trước mặt Lục Hà, nói tiếp:
“Lục Hà, con đưa Hy Lâm về đi.”
Phó Hy Lâm vội lắc đầu:
“Không cần đâu, con…”
“Đi thôi.”
Lục Hà ngắt lời cô, giọng bình tĩnh mà lạnh nhạt:
“Trời cũng tối rồi, tôi đưa cô về.”
Phó Hy Lâm hơi bất ngờ, trong lòng không ngừng dâng lên niềm vui.
Trên đường trở về, trong xe yên ắng lạ thường.
Phó Hy Lâm mấy lần len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng đối phương như không hề để ý, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới, chần chừ một lúc rồi dò hỏi:
“Anh Lục Hà, ngày mai anh có rảnh không?”
Lục Hà nhìn thẳng phía trước, giọng nhạt như nước, ngắn gọn:
“Ngày mai tôi đi công tác.”
Phó Hy Lâm hơi thất vọng.
Cô im lặng một lúc, rồi lại hỏi tiếp:
“Anh Lục Hà, anh có quen chị em không?”
Ánh sáng trong xe mờ tối, gương mặt người đàn ông bị che khuất trong bóng, không nhìn rõ biểu cảm.
Anh trầm mặc một giây, rồi nhàn nhạt đáp:
“Có.”
Đôi mắt Phó Hy Lâm thoáng lóe sáng, cô cười gượng, giả vờ như vô tình nói:
“Hóa ra hai người biết nhau à, vậy chắc chắn cũng quen bác sĩ Chung rồi. Sáng nay em còn nghe bố nói muốn ghép đôi chị của em với bác sĩ Chung đó. Em từng gặp anh ta vài lần, cảm thấy bác sĩ Chung cũng khá thích chị em, không biết hai người họ có đến được với nhau không nữa…”
Nói xong, cô ta rón rén nhìn lén phản ứng của người đàn ông đang lái xe.
Nhưng chẳng thấy gì cả.
Anh vẫn bình tĩnh, vẫn trầm mặc như cũ.
Phó Hy Lâm không đoán nổi anh đang nghĩ gì, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp, vẻ tò mò:
“Anh Lục Hà, anh thấy chị em thế nào?”
Lời vừa dứt, xe cũng dừng lại trước cổng nhà họ Phó.
Người đàn ông quay sang nhìn cô ta, ánh mắt thâm trầm như mực, lạnh lùng buông ra hai chữ:
“Rất tốt.”
Ánh mắt anh mang theo áp lực cực mạnh.
Thậm chí trong ánh mắt ấy còn ẩn chứa một tia nguy hiểm mơ hồ.
Phó Hy Lâm không rõ tại sao tim mình bỗng đập mạnh một cái, trong lòng có chút chột dạ. Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng người đàn ông kia không cho cô cơ hội, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở:
“Đến rồi.”
Cô cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ khẽ chào tạm biệt rồi xuống xe.
Chiếc xe không hề dừng lại dù chỉ một giây, vút qua trước mắt cô, lao đi như gió.
Phó Hy Lâm đứng nguyên tại chỗ, khóe môi cong lên một nụ cười mang theo chút gì đó kỳ quái.
—
Đêm khuya, ánh trăng dần sâu, sương mù giăng kín khắp nơi.
Sau bữa tiệc liên hoan, mọi người trong khoa rủ nhau đi hát karaoke. Hứa Đông Hạ lấy cớ, lặng lẽ rút lui trước.
Cô đã uống chút rượu, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi về nhà. Khi về tới dưới căn hộ, đã gần mười giờ tối, trên đường vắng tanh, hầu như chẳng còn ai.
Hứa Đông Hạ trả tiền xong, bước xuống xe.
Vừa đi được hai bước, cô bỗng nhận ra có một chiếc xe hơi màu đen đậu dưới gốc cây phía trước.
Bên cạnh xe là một người đàn ông đang đứng.
Hắn dáng người cao ráo, đầu hơi cúi xuống, tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa đỏ nơi đầu ngón tay mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.
Có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân.
Người ấy bất chợt nghiêng đầu, nhìn về phía cô.
#p/s: có ai lót dép hóng chương tiếp theo không ạ. Nhấn theo dõi truyện để hóng được chương sớm nhất nhé!!!🥰🥰🥰
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương