Hôm sau, Hứa Đông Hạ trở lại bệnh viện.
Chuyện đầu tiên cô nghe được là: Triệu Văn Tư đã tỉnh lại, nhưng lại liên tục đòi tự sát.
Cô thay áo blouse trắng xong thì đến khu hồi sức cấp cứu.
Người phụ nữ kia đã ngừng quậy phá, lúc này đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh. Gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt, ánh mắt đỏ ngầu, đầy bi thương.
Xung quanh giường bệnh đứng mấy người, ai nấy đều đang khổ sở khuyên giải.
Bên ngoài phòng hồi sức, Hứa Đông Hạ lặng lẽ đứng nhìn qua ô cửa kính trong suốt, ánh mắt bình tĩnh.
Chu Mai đứng bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Cô Triệu này cũng thật là, cơ thể yếu đến mức ấy rồi mà vẫn còn sức gây chuyện.”
Hứa Đông Hạ mím môi: “Theo dõi sát cô ta.”
Tuy cô không tiếp xúc nhiều với Triệu Văn Tư, nhưng sau lần đối mặt ở lễ cưới hôm đó, cô đã phần nào hiểu được con người này — đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối dịu dàng, kỳ thực làm việc vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn.
Chẳng hạn như vụ tai nạn lần này.
Cô không biết là do Triệu Văn Tư cố tình hay thực sự muốn chết.
Hứa Đông Hạ không bước vào trong, chỉ đứng nhìn một lúc cho đến khi xác định không có chuyện gì mới quay người rời đi.
Chu Mai đi theo phía sau, khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô không vào thăm à?”
Hứa Đông Hạ lắc đầu.
Nếu giờ cô vào, để Triệu Văn Tư nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại nổi trận lôi đình.
Cô đi kiểm tra tình trạng hồi phục của các bệnh nhân sau ca mổ hôm qua. Sau khi kiểm tra xong, lúc chuẩn bị quay về văn phòng, ở chỗ rẽ hành lang, cô chạm mặt một người.
Tiêu Phàm.
Hứa Đông Hạ dừng bước, hai tay đút trong áo blouse, bình tĩnh nhìn anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phủ một tầng mệt mỏi rõ rệt, đôi mắt thâm sâu, hốc mắt trũng xuống, cằm lún phún râu xanh.
Chỉ mới vài ngày, anh ta đã như biến thành một người khác — có phần tiều tụy, lại có phần lạnh lùng.
Hoàn toàn khác xa hình ảnh người đàn ông ôn hòa, nho nhã ngày đầu gặp mặt.
Tiêu Phàm bước đến trước mặt cô. Anh ta nhận ra Hứa Đông Hạ, cũng biết Hình Tinh đang ở chỗ cô.
Anh ta nhìn cô một cái, giọng khàn khàn: “Hình Tinh… vẫn ổn chứ?”
Hứa Đông Hạ im lặng giây lát, rồi bật cười: “Anh Tiêu, anh đang hỏi câu đó với tư cách gì vậy?”
Người đàn ông nhất thời cứng họng, ánh mắt vụt lạnh, đường nét xương hàm căng cứng.
Là bạn bè? Hay người yêu cũ? Dù là tư cách nào, dường như cũng không đủ.
Anh ta trầm mặc rất lâu.
Hứa Đông Hạ mím môi, lạnh nhạt lên tiếng: “Anh Tiêu, nếu anh thật sự nghĩ cho cô ấy, thì trước khi mọi chuyện được xử lý xong, hãy tránh xa cô ấy một chút.”
“Hiện tại, những người đứng về phía Triệu Văn Tư trên mạng đều đang mong chờ Hình Tinh gặp chuyện.”
“Bọn họ đổ hết mọi tội danh phá hoại hôn lễ lên đầu cô ấy — chửi cô ấy là kẻ thứ ba, nói cô ấy không biết điều, đáng đời bị bỏ rơi…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu thấy gương mặt căng cứng và u ám của anh ta, khẽ mím môi: “Chỉ có anh là rõ nhất, những gì cô ấy đang gánh bây giờ đều là hậu quả do anh gây ra. Nếu còn quan tâm đến cô ấy, thì đừng để cô ấy gánh thay anh nữa.”
Nói xong, Hứa Đông Hạ lướt qua người anh ta rồi đi thẳng.
Tiêu Phàm vẫn đứng đó bất động, bàn tay bên sườn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Buổi trưa, sau khi ra khỏi bàn mổ, Hứa Đông Hạ trở lại văn phòng thì thấy một vị khách không mời mà đến.
Anh ta đang ngồi trên ghế sofa khu nghỉ ngơi, chân dài gác lên bàn, tay cầm một quyển tạp chí lật xem.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn ra — là Hứa Đông Hạ.
Tống Lâm Viên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Anh ta ném tạp chí sang một bên, lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn rồi vẫy tay: “Chào, lâu rồi không gặp.”
Hứa Đông Hạ tháo khẩu trang xuống, nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Tống Lâm Viên đứng dậy, bước lại gần cô: “Tôi đến thực hiện lời hứa, mời cô ăn cơm.”
Người đàn ông trước mặt mang bộ dạng vô hại.
Hứa Đông Hạ hít sâu một hơi, trầm giọng: “Cậu Tống, tôi tưởng tối hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi…”
“Biết rồi mà.” Anh ta cắt lời cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho nên tôi không đến để theo đuổi cô. Tôi đến để trả nợ.”
“…”
Hứa Đông Hạ cảm thấy, da mặt người này đúng là… dày không tưởng.
Bất kể cô nói gì, cũng đều mang lại cảm giác như đ.ấ.m vào bịch bông — mềm nhũn, vô lực, hoàn toàn vô ích.
Hứa Đông Hạ bắt đầu thấy mất kiên nhẫn: “Tống Lâm Viên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng họ tên anh ta như vậy.
Tuy giọng điệu không được tốt lắm, nhưng nghe vào lại thấy cũng không tệ.
Tống Lâm Viên đưa tay xoa sống mũi, vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có muốn làm gì đâu, chỉ là mời cô ăn một bữa cơm thôi mà.”
Hứa Đông Hạ tức đến nghẹn lời.
Cô dứt khoát nói thẳng: “Cậu Tống, nếu cậu muốn thay Hàn Vân trả thù tôi thì thật ra cũng không cần phải vòng vo như vậy…”
“Hàn Vân đi du học rồi.”
Tống Lâm Viên mỉm cười nhàn nhạt: “Bị dì tôi ép buộc đưa ra nước ngoài học, hơn nữa, tôi tìm cô không liên quan gì đến nó.”
Lời anh ta nói rất rõ ràng.
Nhưng điều Hứa Đông Hạ muốn nghe vốn dĩ không phải là lý do, cũng chẳng phải vì nghi ngờ động cơ của anh ta.
Mà là… cô thấy phiền.
Anh ta cứ lượn lờ quanh quẩn, còn ngang nhiên ra vào văn phòng cô như chốn không người, mấy y tá trong viện thì lại nhiều chuyện. Chuyện mâu thuẫn bác sĩ – bệnh nhân trước đó mãi mới yên ổn, cô thật sự không muốn mình lại trở thành chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu của bọn họ.
Cô đang định nổi cáu, thì Tống Lâm Viên cứ như đoán trước được, nghiêm túc nói: “Nếu hôm nay cô không đồng ý, ngày mai tôi lại đến. Ngày mai không đồng ý, ngày kia tôi vẫn đến.”
“…”
“À đúng rồi, quên nói với cô, thời gian trước tôi vừa đầu tư vào bệnh viện này rồi. Tính ra, cũng coi như nửa cấp trên của cô đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…”
Hứa Đông Hạ sống đến từng tuổi này, thật là lần đầu tiên bị chọc tức đến mức này mà vẫn phải cố nhịn không bùng nổ.
Cô hít sâu, kìm nén cơn giận, lạnh lùng cảnh cáo: “Ăn xong bữa này, sau đó anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tống Lâm Viên lại vui vẻ gật đầu.
Bảy giờ tối, xe của Tống Lâm Viên đúng giờ dừng trước cổng bệnh viện.
Hứa Đông Hạ vừa bước ra cửa đã thấy anh ta.
Bởi vì giữa sắc trời chạng vạng mờ tối, chiếc Cayenne màu đỏ của anh ta quá nổi bật.
Cô đi thẳng lại, mở cửa ghế phụ rồi chui vào trong xe.
Tống Lâm Viên nghiêng đầu nhìn cô một cái — cô đã cởi áo blouse trắng, bên trong mặc áo thun cotton trơn màu và quần ống rộng màu đen, kiểu dáng đơn giản, phong cách trưởng thành nhẹ nhàng, nhìn rất thoải mái.
Anh ta càng nhìn càng thấy cô đặc biệt dễ chịu.
Hứa Đông Hạ nhận ra ánh mắt nóng rực của anh ta, liếc sang một cái: “Anh định để tôi đói c.h.ế.t à?”
Tống Lâm Viên khựng lại — cô đang đùa sao?
Không hiểu sao, anh ta bật cười, vui vẻ khởi động xe rồi lái đi.
Hai người đến một nhà hàng Ý mới mở trong trung tâm thành phố.
Tống Lâm Viên đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ đưa họ đến một bàn cạnh cửa sổ bên trong.
Không gian nhà hàng rất dễ chịu, còn có nhạc nhẹ du dương.
Hứa Đông Hạ lần đầu đến đây, tiện tay gọi một phần bít tết rồi gấp thực đơn lại.
Cô cầm ly nước chanh trên bàn nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bước vào từ cửa.
Lục Hà.
Dáng người cao lớn, ngoại hình nổi bật, dù giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Vừa bước vào, anh lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, gây nên một làn sóng xôn xao nhỏ.
Có người nhận ra anh là ông trùm tài chính có tiếng trong giới ngân hàng.
Hứa Đông Hạ cũng chú ý tới anh — bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Chỉ liếc một cái, cô đã nhận ra đó là Lạc Nguyệt.
Hai người một trước một sau đi về phía phòng riêng trong cùng nhà hàng.
Hứa Đông Hạ thu ánh mắt lại, phát hiện đối diện Tống Lâm Viên đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô làm như không thấy, đặt ly nước xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, anh ta vẫn chưa rời mắt đi, ánh nhìn càng lúc càng lộ liễu.
Hứa Đông Hạ dừng lại một chút, quay đầu nhìn anh ta: “Anh nhìn gì vậy?”
Tống Lâm Viên chống một tay lên cằm, nghiêng đầu chăm chú ngắm cô, thốt ra một câu đầy bất ngờ: “Cô thích Lục Hà à?”
Hứa Đông Hạ hơi ngẩn ra, bật cười: “Anh đang nói gì thế?”
Ánh mắt người đàn ông nửa cười nửa không, vẫn dán chặt vào sắc mặt của cô: “Vừa rồi cô cứ nhìn anh ta mãi.”
“Nếu theo cách nói của anh thì tôi…”
“Không giống.”
Tống Lâm Viên nhướn mày, chậm rãi nói: “Ánh mắt cô nhìn anh ta, không giống những người khác.”
Hứa Đông Hạ ngẩn người mất hai giây, rồi bất ngờ im lặng.
Một lúc sau, cô mới lạnh nhạt thốt ra bốn chữ:
“Liên quan quái gì.”
—
Trong lúc dùng bữa, Hứa Đông Hạ lỡ để dầu ăn b.ắ.n lên áo, nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Không ngờ khi rẽ vào hành lang lại vô tình bắt gặp một cảnh tượng không nên thấy.
Hai người kia không biết đang nói chuyện gì, người phụ nữ trông vô cùng kích động, thấy người đàn ông định rời đi thì lập tức lao tới ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía Hứa Đông Hạ nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của người phụ nữ cùng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.
Hứa Đông Hạ khựng lại, trong phút chốc không biết nên tiến lên hay quay đầu đi chỗ khác.
Do dự hai giây, cô cúi đầu nhìn vết bẩn trên áo mình, rồi quyết định vẫn tiến về phía trước.
Hai người kia hoàn toàn không phát hiện ra.
Cô nhẹ nhàng bước vòng qua phía sau họ, lặng lẽ tránh đi và tiến vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Cô cúi người, dùng tay chà sạch vết dầu bám trên áo.
Hình ảnh vừa rồi bất chợt lướt qua tâm trí, khiến cô bỗng khựng lại. Ngẩng đầu nhìn vào gương, nơi lồng n.g.ự.c dường như bị nhét đầy bông, tức nghẹn, khó thở.
Cô vặn to vòi nước, cúi đầu dùng nước lạnh vã lên mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Vì sợ người bên ngoài vẫn chưa đi, Hứa Đông Hạ cố ý nấn ná thêm một lúc trong nhà vệ sinh rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã thấy người đàn ông ấy đang đứng đợi ở không xa.
Anh tựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng động liền chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người cô.
Đôi mắt đen của anh tĩnh lặng như mặt hồ băng.
Đông Hạ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng nhận ra — anh đang đợi mình.
Hóa ra anh đã nhìn thấy cô.
Hành lang yên tĩnh, người đàn ông sải bước đi tới gần.
Cô đứng yên tại chỗ, bình thản nhìn anh.
Trong tai bỗng vang lên câu nói lúc nãy của Tống Lâm Viên:
—“Ánh mắt cô nhìn anh ta, không giống với người khác.”
Đông Hạ giật mình thoáng chốc, thì người đàn ông đã đứng trước mặt cô.
Không giống chỗ nào chứ?
Chuyện đầu tiên cô nghe được là: Triệu Văn Tư đã tỉnh lại, nhưng lại liên tục đòi tự sát.
Cô thay áo blouse trắng xong thì đến khu hồi sức cấp cứu.
Người phụ nữ kia đã ngừng quậy phá, lúc này đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh. Gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt, ánh mắt đỏ ngầu, đầy bi thương.
Xung quanh giường bệnh đứng mấy người, ai nấy đều đang khổ sở khuyên giải.
Bên ngoài phòng hồi sức, Hứa Đông Hạ lặng lẽ đứng nhìn qua ô cửa kính trong suốt, ánh mắt bình tĩnh.
Chu Mai đứng bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Cô Triệu này cũng thật là, cơ thể yếu đến mức ấy rồi mà vẫn còn sức gây chuyện.”
Hứa Đông Hạ mím môi: “Theo dõi sát cô ta.”
Tuy cô không tiếp xúc nhiều với Triệu Văn Tư, nhưng sau lần đối mặt ở lễ cưới hôm đó, cô đã phần nào hiểu được con người này — đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối dịu dàng, kỳ thực làm việc vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn.
Chẳng hạn như vụ tai nạn lần này.
Cô không biết là do Triệu Văn Tư cố tình hay thực sự muốn chết.
Hứa Đông Hạ không bước vào trong, chỉ đứng nhìn một lúc cho đến khi xác định không có chuyện gì mới quay người rời đi.
Chu Mai đi theo phía sau, khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô không vào thăm à?”
Hứa Đông Hạ lắc đầu.
Nếu giờ cô vào, để Triệu Văn Tư nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại nổi trận lôi đình.
Cô đi kiểm tra tình trạng hồi phục của các bệnh nhân sau ca mổ hôm qua. Sau khi kiểm tra xong, lúc chuẩn bị quay về văn phòng, ở chỗ rẽ hành lang, cô chạm mặt một người.
Tiêu Phàm.
Hứa Đông Hạ dừng bước, hai tay đút trong áo blouse, bình tĩnh nhìn anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phủ một tầng mệt mỏi rõ rệt, đôi mắt thâm sâu, hốc mắt trũng xuống, cằm lún phún râu xanh.
Chỉ mới vài ngày, anh ta đã như biến thành một người khác — có phần tiều tụy, lại có phần lạnh lùng.
Hoàn toàn khác xa hình ảnh người đàn ông ôn hòa, nho nhã ngày đầu gặp mặt.
Tiêu Phàm bước đến trước mặt cô. Anh ta nhận ra Hứa Đông Hạ, cũng biết Hình Tinh đang ở chỗ cô.
Anh ta nhìn cô một cái, giọng khàn khàn: “Hình Tinh… vẫn ổn chứ?”
Hứa Đông Hạ im lặng giây lát, rồi bật cười: “Anh Tiêu, anh đang hỏi câu đó với tư cách gì vậy?”
Người đàn ông nhất thời cứng họng, ánh mắt vụt lạnh, đường nét xương hàm căng cứng.
Là bạn bè? Hay người yêu cũ? Dù là tư cách nào, dường như cũng không đủ.
Anh ta trầm mặc rất lâu.
Hứa Đông Hạ mím môi, lạnh nhạt lên tiếng: “Anh Tiêu, nếu anh thật sự nghĩ cho cô ấy, thì trước khi mọi chuyện được xử lý xong, hãy tránh xa cô ấy một chút.”
“Hiện tại, những người đứng về phía Triệu Văn Tư trên mạng đều đang mong chờ Hình Tinh gặp chuyện.”
“Bọn họ đổ hết mọi tội danh phá hoại hôn lễ lên đầu cô ấy — chửi cô ấy là kẻ thứ ba, nói cô ấy không biết điều, đáng đời bị bỏ rơi…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu thấy gương mặt căng cứng và u ám của anh ta, khẽ mím môi: “Chỉ có anh là rõ nhất, những gì cô ấy đang gánh bây giờ đều là hậu quả do anh gây ra. Nếu còn quan tâm đến cô ấy, thì đừng để cô ấy gánh thay anh nữa.”
Nói xong, Hứa Đông Hạ lướt qua người anh ta rồi đi thẳng.
Tiêu Phàm vẫn đứng đó bất động, bàn tay bên sườn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Buổi trưa, sau khi ra khỏi bàn mổ, Hứa Đông Hạ trở lại văn phòng thì thấy một vị khách không mời mà đến.
Anh ta đang ngồi trên ghế sofa khu nghỉ ngơi, chân dài gác lên bàn, tay cầm một quyển tạp chí lật xem.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn ra — là Hứa Đông Hạ.
Tống Lâm Viên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Anh ta ném tạp chí sang một bên, lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn rồi vẫy tay: “Chào, lâu rồi không gặp.”
Hứa Đông Hạ tháo khẩu trang xuống, nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Tống Lâm Viên đứng dậy, bước lại gần cô: “Tôi đến thực hiện lời hứa, mời cô ăn cơm.”
Người đàn ông trước mặt mang bộ dạng vô hại.
Hứa Đông Hạ hít sâu một hơi, trầm giọng: “Cậu Tống, tôi tưởng tối hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi…”
“Biết rồi mà.” Anh ta cắt lời cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho nên tôi không đến để theo đuổi cô. Tôi đến để trả nợ.”
“…”
Hứa Đông Hạ cảm thấy, da mặt người này đúng là… dày không tưởng.
Bất kể cô nói gì, cũng đều mang lại cảm giác như đ.ấ.m vào bịch bông — mềm nhũn, vô lực, hoàn toàn vô ích.
Hứa Đông Hạ bắt đầu thấy mất kiên nhẫn: “Tống Lâm Viên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng họ tên anh ta như vậy.
Tuy giọng điệu không được tốt lắm, nhưng nghe vào lại thấy cũng không tệ.
Tống Lâm Viên đưa tay xoa sống mũi, vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có muốn làm gì đâu, chỉ là mời cô ăn một bữa cơm thôi mà.”
Hứa Đông Hạ tức đến nghẹn lời.
Cô dứt khoát nói thẳng: “Cậu Tống, nếu cậu muốn thay Hàn Vân trả thù tôi thì thật ra cũng không cần phải vòng vo như vậy…”
“Hàn Vân đi du học rồi.”
Tống Lâm Viên mỉm cười nhàn nhạt: “Bị dì tôi ép buộc đưa ra nước ngoài học, hơn nữa, tôi tìm cô không liên quan gì đến nó.”
Lời anh ta nói rất rõ ràng.
Nhưng điều Hứa Đông Hạ muốn nghe vốn dĩ không phải là lý do, cũng chẳng phải vì nghi ngờ động cơ của anh ta.
Mà là… cô thấy phiền.
Anh ta cứ lượn lờ quanh quẩn, còn ngang nhiên ra vào văn phòng cô như chốn không người, mấy y tá trong viện thì lại nhiều chuyện. Chuyện mâu thuẫn bác sĩ – bệnh nhân trước đó mãi mới yên ổn, cô thật sự không muốn mình lại trở thành chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu của bọn họ.
Cô đang định nổi cáu, thì Tống Lâm Viên cứ như đoán trước được, nghiêm túc nói: “Nếu hôm nay cô không đồng ý, ngày mai tôi lại đến. Ngày mai không đồng ý, ngày kia tôi vẫn đến.”
“…”
“À đúng rồi, quên nói với cô, thời gian trước tôi vừa đầu tư vào bệnh viện này rồi. Tính ra, cũng coi như nửa cấp trên của cô đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…”
Hứa Đông Hạ sống đến từng tuổi này, thật là lần đầu tiên bị chọc tức đến mức này mà vẫn phải cố nhịn không bùng nổ.
Cô hít sâu, kìm nén cơn giận, lạnh lùng cảnh cáo: “Ăn xong bữa này, sau đó anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tống Lâm Viên lại vui vẻ gật đầu.
Bảy giờ tối, xe của Tống Lâm Viên đúng giờ dừng trước cổng bệnh viện.
Hứa Đông Hạ vừa bước ra cửa đã thấy anh ta.
Bởi vì giữa sắc trời chạng vạng mờ tối, chiếc Cayenne màu đỏ của anh ta quá nổi bật.
Cô đi thẳng lại, mở cửa ghế phụ rồi chui vào trong xe.
Tống Lâm Viên nghiêng đầu nhìn cô một cái — cô đã cởi áo blouse trắng, bên trong mặc áo thun cotton trơn màu và quần ống rộng màu đen, kiểu dáng đơn giản, phong cách trưởng thành nhẹ nhàng, nhìn rất thoải mái.
Anh ta càng nhìn càng thấy cô đặc biệt dễ chịu.
Hứa Đông Hạ nhận ra ánh mắt nóng rực của anh ta, liếc sang một cái: “Anh định để tôi đói c.h.ế.t à?”
Tống Lâm Viên khựng lại — cô đang đùa sao?
Không hiểu sao, anh ta bật cười, vui vẻ khởi động xe rồi lái đi.
Hai người đến một nhà hàng Ý mới mở trong trung tâm thành phố.
Tống Lâm Viên đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ đưa họ đến một bàn cạnh cửa sổ bên trong.
Không gian nhà hàng rất dễ chịu, còn có nhạc nhẹ du dương.
Hứa Đông Hạ lần đầu đến đây, tiện tay gọi một phần bít tết rồi gấp thực đơn lại.
Cô cầm ly nước chanh trên bàn nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bước vào từ cửa.
Lục Hà.
Dáng người cao lớn, ngoại hình nổi bật, dù giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Vừa bước vào, anh lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, gây nên một làn sóng xôn xao nhỏ.
Có người nhận ra anh là ông trùm tài chính có tiếng trong giới ngân hàng.
Hứa Đông Hạ cũng chú ý tới anh — bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Chỉ liếc một cái, cô đã nhận ra đó là Lạc Nguyệt.
Hai người một trước một sau đi về phía phòng riêng trong cùng nhà hàng.
Hứa Đông Hạ thu ánh mắt lại, phát hiện đối diện Tống Lâm Viên đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô làm như không thấy, đặt ly nước xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, anh ta vẫn chưa rời mắt đi, ánh nhìn càng lúc càng lộ liễu.
Hứa Đông Hạ dừng lại một chút, quay đầu nhìn anh ta: “Anh nhìn gì vậy?”
Tống Lâm Viên chống một tay lên cằm, nghiêng đầu chăm chú ngắm cô, thốt ra một câu đầy bất ngờ: “Cô thích Lục Hà à?”
Hứa Đông Hạ hơi ngẩn ra, bật cười: “Anh đang nói gì thế?”
Ánh mắt người đàn ông nửa cười nửa không, vẫn dán chặt vào sắc mặt của cô: “Vừa rồi cô cứ nhìn anh ta mãi.”
“Nếu theo cách nói của anh thì tôi…”
“Không giống.”
Tống Lâm Viên nhướn mày, chậm rãi nói: “Ánh mắt cô nhìn anh ta, không giống những người khác.”
Hứa Đông Hạ ngẩn người mất hai giây, rồi bất ngờ im lặng.
Một lúc sau, cô mới lạnh nhạt thốt ra bốn chữ:
“Liên quan quái gì.”
—
Trong lúc dùng bữa, Hứa Đông Hạ lỡ để dầu ăn b.ắ.n lên áo, nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Không ngờ khi rẽ vào hành lang lại vô tình bắt gặp một cảnh tượng không nên thấy.
Hai người kia không biết đang nói chuyện gì, người phụ nữ trông vô cùng kích động, thấy người đàn ông định rời đi thì lập tức lao tới ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía Hứa Đông Hạ nên không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của người phụ nữ cùng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.
Hứa Đông Hạ khựng lại, trong phút chốc không biết nên tiến lên hay quay đầu đi chỗ khác.
Do dự hai giây, cô cúi đầu nhìn vết bẩn trên áo mình, rồi quyết định vẫn tiến về phía trước.
Hai người kia hoàn toàn không phát hiện ra.
Cô nhẹ nhàng bước vòng qua phía sau họ, lặng lẽ tránh đi và tiến vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Cô cúi người, dùng tay chà sạch vết dầu bám trên áo.
Hình ảnh vừa rồi bất chợt lướt qua tâm trí, khiến cô bỗng khựng lại. Ngẩng đầu nhìn vào gương, nơi lồng n.g.ự.c dường như bị nhét đầy bông, tức nghẹn, khó thở.
Cô vặn to vòi nước, cúi đầu dùng nước lạnh vã lên mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Vì sợ người bên ngoài vẫn chưa đi, Hứa Đông Hạ cố ý nấn ná thêm một lúc trong nhà vệ sinh rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã thấy người đàn ông ấy đang đứng đợi ở không xa.
Anh tựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng động liền chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người cô.
Đôi mắt đen của anh tĩnh lặng như mặt hồ băng.
Đông Hạ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng nhận ra — anh đang đợi mình.
Hóa ra anh đã nhìn thấy cô.
Hành lang yên tĩnh, người đàn ông sải bước đi tới gần.
Cô đứng yên tại chỗ, bình thản nhìn anh.
Trong tai bỗng vang lên câu nói lúc nãy của Tống Lâm Viên:
—“Ánh mắt cô nhìn anh ta, không giống với người khác.”
Đông Hạ giật mình thoáng chốc, thì người đàn ông đã đứng trước mặt cô.
Không giống chỗ nào chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương