Giọng người đàn ông khàn khàn lười biếng, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách và tiếng d.a.o thái đồ lách cách trên thớt, len lỏi vào tai, khiến người ta không kịp trở tay.

Đông Hạ sững lại một chút, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đáp một cách lạnh nhạt:
“Cũng được.”

Cô tiếp tục cúi đầu nhặt rau.

Nhìn kỹ sẽ thấy vành tai cô có hơi ửng đỏ, vì xấu hổ.

Lục Hà dừng động tác trong tay lại, chậm rãi ngẩng mắt nhìn cô.

Cô đứng ngay trong tầm tay anh, đầu hơi cúi xuống, mấy sợi tóc con trước trán được cô vén ra sau tai. Đường nét gương mặt nghiêng dịu dàng, sống mũi cao, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ.

Còn có đôi môi khẽ mím lại, vì quá tập trung mà vô thức căng lên.

Anh nhìn cô một lúc lâu, trong đáy mắt ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ngoài cửa bếp, Hình Tinh kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô che miệng lại, lặng lẽ lùi từng bước một về phòng khách.

Vừa quay lại, cô lập tức tóm lấy Từ Mộc đang chia bài, túm cổ áo anh ta kéo mạnh.

Từ Mộc còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị siết lại, cả người ngửa ra sau, suýt chút nữa bị siết đến ngạt thở.

Anh vừa kéo cổ áo vừa giận dữ hét lên:
“Tôi mới thắng cô một ván bài thôi, có cần dọa g.i.ế.c thế không?!”

Hình Tinh giật mình, vội vàng bịt miệng anh lại, nhỏ giọng chất vấn:
“Lục tiên sinh với Đông Hạ nhà tôi là quan hệ gì?!”

Từ Mộc khựng lại, ngừng giãy giụa.

Đối diện, Thẩm Nhất Hàng liếc mắt về phía cửa bếp, hỏi cô:
“Cô thấy gì rồi?”

Hình Tinh nhìn vẻ mặt của hai người họ, càng thêm chắc chắn về linh cảm ban đầu của mình.

Cô cau mày:
“Các anh biết gì rồi đúng không?”

Từ Mộc phủi tay cô ra, chỉnh lại áo bị cô kéo nhăn, thản nhiên đáp:
“Thì bác sĩ với bệnh nhân, còn quan hệ gì được nữa.”

Anh vừa dứt lời, liền bị cô gái phía sau lại một lần nữa dùng tay siết cổ.

Hô hấp mới vừa thông thoáng đã lại tắc nghẽn.

Hình Tinh nghiến răng ken két, thấp giọng gằn từng chữ:
“Chị đây từng lăn lộn tình trường bao năm, còn cần anh gạt à? Có tin tôi tiễn anh lên trời không?!”

Không trách được lúc nãy khi Lục Hà xuống tìm Đông Hạ, cô đã thấy có gì đó là lạ.

Người đàn ông này giấu tâm tư rất sâu, nếu không vô tình bắt gặp, e là cô cũng không phát hiện ra được gì.

Từ Mộc đỏ mặt tía tai, khó khăn nói:
“Muốn biết thì cô đi hỏi người trong cuộc đi, thả tôi ra… sắp c.h.ế.t rồi…”

“Dám hỏi thì tôi đã chẳng quay về tìm anh, anh ngu thật đấy!”

Thẩm Nhất Hàng nhìn hai người kia, khóe môi khẽ cong, chẳng rõ là vui hay đang cười nhạo.

Rất nhanh sau đó, đồ ăn đã được dọn lên bàn.

Vì chuyện lúc nãy, Hình Tinh ăn cơm mà mắt cứ nhìn chằm chằm Lục Hà, ánh mắt đầy thăm dò.

Từ Mộc dưới bàn đá nhẹ chân cô, ý nhắc nhở: đừng làm loạn nữa.

Ai ngờ cô gái này lại dứt khoát giẫm mạnh một cú lên bàn chân anh ta.

Bộp! – một tiếng vang rõ ràng.

Bát cơm trên tay Từ Mộc nặng nề đập lên mặt bàn, anh chống trán, mặt đỏ lên vì đau, biểu cảm vừa muốn khóc vừa muốn cười, trông hết sức buồn cười.

Thẩm Nhất Hàng nín cười, trêu chọc:
“Ngon đến mức cảm động vậy luôn à?”

Từ Mộc lườm cậu ta một cái, hít hít mũi, thuận theo nói:
“Tôi quen Lục Hà bao nhiêu năm, hôm nay mới lần đầu được ăn cơm cậu ấy nấu, không cảm động mới là lạ!”

“…”

Đông Hạ khẽ cong môi, liếc nhìn Lục Hà đang ung dung ăn cơm bên cạnh.

Thật đấy, nếu không tận mắt chứng kiến, cô tuyệt đối không tin nổi người đàn ông này biết nấu ăn, mà lại còn nấu ngon đến vậy.

Nghĩ đến đây, ấn tượng của cô về anh lại thay đổi không ít.

Lục Hà nhận ra ánh mắt bên cạnh, ngẩng đầu lên, thấy cô đang im lặng cúi đầu ăn cơm, trong bát toàn là thịt, chẳng thấy một cọng rau nào.

Anh bất giác cong khóe môi.

Hình Tinh liếc qua lại giữa hai người họ, vừa ăn cơm vừa tiện miệng hỏi:
“Lục tiên sinh, anh có bạn gái chưa vậy?”

Đông Hạ khựng lại.

Từ Mộc thì bị sặc cơm, ho khan một trận.

Anh trừng mắt với cô nàng gây sự, ý bảo: Đừng có quậy! Nhưng lại bị cô làm ngơ hoàn toàn.

Bữa cơm bỗng như nổi sóng ngầm.

Thẩm Nhất Hàng lặng lẽ ăn cơm, đóng vai quần chúng hóng chuyện.

Lục Hà lạnh nhạt liếc nhìn Hình Tinh.

Đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu không đáy, chỉ cần lơ đãng một chút là như bị hút vào trong.

Hình Tinh khẽ giật mình. Phải nói, đây là lần đầu tiên trong tối nay anh nhìn thẳng cô.

Quả nhiên, khí thế áp đảo.

Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói:
“À, anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi từng thấy tin tức trên báo nói anh với Phó Hy Lâm gì đó, nên mới tò mò thôi.”

Thẩm Nhất Hàng vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Đông Hạ, vừa nghe thấy ba chữ “Phó Hy Lâm”, cậu ta lập tức phát hiện cô có hơi khựng lại, khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười nhạt.

Thẩm Nhất Hàng nhanh miệng lên tiếng trước:
“Mẹ của Lục Hà rất thích Phó tiểu thư, nên thường giới thiệu hai người gặp mặt. Cũng chỉ là ăn với nhau một bữa, chẳng may bị chụp ảnh rồi đồn lên thôi.”

Hình Tinh như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên sắc bén hỏi một câu:
“Vậy nếu người Lục tiên sinh thích mà mẹ anh không thích thì sao?”

Lời vừa dứt, Lục Hà liền cầm đũa, tao nhã gắp rau xanh trước mặt bỏ vào bát của Đông Hạ.

Đồng thời, anh chậm rãi, bình thản nói: “Người tôi thích, đương nhiên cũng khiến người khác ưa thích.”

Đông Hạ nhìn đống rau xanh đột nhiên xuất hiện trong bát mình, não cô trống rỗng mất hai giây.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, hơi cau mày.

Anh mỉm cười, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Dinh dưỡng cân bằng, ngoan đi.”

“…”

Ba người còn lại trông thấy cảnh này, biểu cảm đều vô cùng đặc sắc.

Hình như Hình Tinh vẫn đang nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của người Lục Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— “Người tôi thích, đương nhiên cũng khiến người khác ưa thích.”

Ý ngoài lời… chính là người anh thích, anh sẽ khiến cả người nhà cũng chấp nhận cô ấy? Câu trả lời này, cô cho điểm tuyệt đối.

Hình Tinh sâu sắc liếc nhìn Lục Hà một cái, rồi lại nhìn sang Đông Hạ, đột nhiên cảm thấy hai người đứng cạnh nhau thế này cũng thật xứng đôi.

Cô không kìm được lộ ra nụ cười đầy vẻ “bà thím hài lòng”, trêu ghẹo: “Đông Hạ à, cậu không thật thà chút nào nha. Tại sao Anh Lục gắp rau cho cậu thì cậu ăn, chị đây gắp thì cậu nhè trả lại?”

Đông Hạ: “…”

Cô đâu thể… lại gắp trả rau vào bát của Lục Hà được chứ?

Từ Mộc thấy người phụ nữ vừa nãy còn gây gổ với mình, giờ lại dịu dàng nhỏ nhẹ, không khỏi cảm thán: phụ nữ đúng là loài sinh vật khó lường.



Cơm nước no nê, ngồi nghỉ một lúc, Từ Mộc và những người còn lại cũng đứng dậy rời đi.

Đông Hạ xuống lầu tiễn khách.

Bầu trời đêm đã tối mịt, ánh trăng m.ô.n.g lung.

Trong thang máy, Từ Mộc cứ lải nhải mãi: “Nếu chúng ta mà ngày nào cũng đến, chẳng phải ngày nào cũng được ăn cơm Lục Hà nấu sao?”

Ngày nào cũng ăn?

Đông Hạ nghĩ ngợi một chút, so với đồ ăn đông lạnh và cơm hộp đặt ngoài, món Lục Hà nấu đúng là mỹ vị nhân gian.

Nghĩ đến đó, cô không kìm được khẽ gật đầu.

Đúng lúc hành động đó phản chiếu lên cánh cửa thang máy, bị Lục Hà nhìn thấy.

Anh đút tay vào túi quần, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt.

Đến gần cổng khu nhà, Đông Hạ mới nhận ra mình và Lục Hà đi rất chậm.

Thẩm Nhất Hàng và Từ Mộc đã đến tận cổng rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh rất yên lặng.

Đêm tối mê hoặc, bóng cây lay động.

Đường nét gương mặt anh ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể thấy rõ được phần nghiêng sắc nét.

Tim cô bất chợt đập mạnh một nhịp.

Đông Hạ vội vàng dời mắt, ánh nhìn chợt bị hai cái bóng trên mặt đất thu hút — do góc chiếu của ánh đèn, trông giống như hai người đang ôm lấy nhau.

Cô còn đang hoàn hồn, thì bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Anh hỏi: “Ngon không?”

Đông Hạ hơi sững người, lập tức hiểu là anh đang hỏi bữa cơm tối nay.

Cô mỉm cười: “Ngon.” Rồi lại bổ sung một câu: “Có chút thần kỳ.”

Lục Hà dừng bước, nhai lại hai chữ đó: “Thần kỳ?”

Đông Hạ gật đầu, khóe môi mang theo ý cười, ngữ điệu thong dong: “Trước đây tôi luôn nghĩ anh hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến bếp núc, chỉ biết đầu tư với con số.”

Người đàn ông khẽ bật cười: “Giờ thì sao?”

Giờ thì sao à…

Đông Hạ trầm mặc vài giây.

Cô vừa nghĩ vừa nói: “Giờ thì… cũng không tệ.”

Câu này thật ra nói khá mơ hồ.

Lục Hà ánh mắt sâu thẳm, không hỏi tiếp nữa, bởi vì đã đến cổng lớn.

Anh dừng lại, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, giọng trầm ấm: “Về đi.”

Đông Hạ gật đầu, nói tạm biệt, rồi quay sang vẫy tay với Thẩm Nhất Hàng và Từ Mộc, sau đó xoay người rời đi.

Ánh mắt Lục Hà dõi theo bóng lưng cô khuất dần trong màn đêm, rồi mới quay người rời đi.

Trên đường về, Từ Mộc rốt cuộc không kìm được, hỏi: “Cậu với bác sĩ Hứa…” Anh nghĩ lại, thấy hỏi vậy không ổn, sửa lời: “Cậu thấy bác sĩ Hứa thế nào?”

“…”

Người đang lái xe là Thẩm Nhất Hàng liếc mắt lườm một cái rõ to.

Cậu ta thật sự không muốn bình luận gì về câu hỏi đó nữa.
Khó trách theo đuổi một người phụ nữ bao lâu vẫn không thành.

IQ thì rõ ràng là đủ, EQ thì… quá thấp.
Đúng là đáng lo thật.

Trong xe yên tĩnh một lúc, giọng người đàn ông đột ngột vang lên.
“Rất tốt.”
Anh nói.

Từ Mộc sững người hai giây, phản ứng lại, có chút khó hiểu.

“Rất tốt” là ý gì chứ?

Thẩm Nhất Hàng liếc gương chiếu hậu, ánh mắt dừng trên người Lục Hà.
Cậu ta làm như lơ đãng nói: “Nghe Hình Tinh nói, bác sĩ Hứa hình như chưa từng yêu ai.”

Nghe vậy, Từ Mộc theo phản xạ buột miệng: “Chắc là có bóng ma tâm lý gì đó, mẹ cô ấy…”

Lời còn chưa dứt thì nghẹn lại.
Anh liếc sang người đàn ông bên cạnh, ngượng ngùng im miệng.

Một lúc sau, Thẩm Nhất Hàng trầm ngâm: “Cảnh giác của bác sĩ Hứa rất cao.”

Cậu ta đột nhiên nhớ lại cảnh trong hôn lễ nhà họ Tiêu, khi Kiều Niệm hoàn toàn không bị lay động trước sự theo đuổi mạnh mẽ của Tống Lâm Viên.

Còn cả những lời cô nói với Tống Lâm Viên đêm đó.
Đúng là vượt ngoài dự đoán.

Băng ghế sau, Lục Hà lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vùn vụt lướt qua, cảnh vật chớp nhoáng.

Người đàn ông ngồi dựa vào lưng ghế, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn, thần sắc lặng lẽ, không rõ buồn vui.

Anh chợt nhớ lại cảnh chạng vạng, người phụ nữ đứng trong bếp nhặt rau, ánh đèn phủ lên người cô, yên bình dịu dàng.

Sau đó lại nhớ tới khi nãy, lúc cô trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt trong trẻo mà cảnh giác, vừa cẩn trọng vừa đề phòng.

Cô đối với anh, cũng có sự đề phòng — mà còn không hề ít.

Nghĩ tới đây, khóe môi người đàn ông bất giác nhếch lên, nở một nụ cười mơ hồ.

Trong xe yên lặng một lúc lâu, chẳng biết Thẩm Nhất Hàng nghĩ đến điều gì, bỗng nói một câu:
“À đúng rồi, vụ nhà họ Tiêu lần này ầm ĩ ghê, không biết có liên lụy đến bác sĩ Hứa không nữa.”

Dù sao thì cô ấy cũng xuất hiện ở hôn lễ.
Hơn nữa, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện