Lúc này, trên mạng đang rầm rộ lan truyền tin tức Triệu Văn Tư tự tử vì tình.
Trong căn hộ, Tinh Tinh ngồi trước máy tính, tay chống cằm, gương mặt không chút biểu cảm lướt qua từng tin tức liên quan.
Trên mạng có người tự xưng là “người trong cuộc” tiết lộ rằng — vì nhà họ Tiêu đơn phương hủy hôn vào tối qua, Triệu Văn Tư đã hết lời van xin nhưng không có kết quả, sáng nay lại tìm đến nhà họ Tiêu thì bị chặn ngoài cửa. Cô ta uất ức không chịu nổi, cuối cùng lao ra đường trong lúc kích động.
Lại có kẻ đoán rằng nguyên nhân nhà họ Tiêu hủy hôn là do người phụ nữ đã gây rối tại lễ cưới tối qua.
Còn nói Tiêu Phàm vẫn còn tình cảm với người yêu cũ.
Thế là trong phần bình luận, đám đông lập tức hùa theo gió, dồn hết mọi lời dơ bẩn lên người cô.
Tinh Tinh lướt qua một lượt, rồi mới tắt máy tính, dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt có phần mệt mỏi.
Rèm cửa sổ kéo hờ một nửa, gió ngoài thổi vào dịu nhẹ, nhưng trái tim lại chẳng hiểu sao thấy lạnh lẽo.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn rung lên.
Tinh Tinh mở mắt, đôi con ngươi sáng lướt nhìn qua, vừa thấy số gọi đến, lông mày lập tức nhíu chặt.
Cô nhận cuộc gọi.
Giọng nói trầm khàn của Tiêu Phàm vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tiểu Tinh.”
Đã rất lâu rồi, anh không gọi cô bằng giọng dịu dàng và thân mật như thế nữa.
Tinh Tinh khẽ ngẩn người.
Cô bỗng nhận ra — đến lúc này, khi nghe thấy giọng anh, trong lòng cô không còn gợn sóng.
Bình lặng, như một vũng nước chết.
Cô không lên tiếng. Anh ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
Hai người cứ thế yên lặng, lắng nghe tiếng hô hấp dài và đều đặn của nhau.
Một lúc lâu sau, cô mới khàn giọng hỏi khẽ:
“Tiêu Phàm, ý anh là gì?”
Tiêu Phàm không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ hỏi:
“Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.”
“Tiêu Phàm…!”
Cô gọi tên anh, đuôi câu kéo cao, lộ rõ sự phẫn nộ.
Cảm xúc trong cô đã không còn bình tĩnh:
“Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc anh có ý gì?!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Một lúc sau, anh ta mới từ tốn nói:
“Cái c.h.ế.t của ba anh… có liên quan đến ông nội của Triệu Văn Tư.”
Hô hấp của Tinh Tinh như bị nghẹn lại.
Tay cầm điện thoại khựng lại, giọng cô run lên:
“Cho nên… anh tiếp cận Triệu Văn Tư… chỉ để điều tra về cái c.h.ế.t của ba anh?”
Đầu bên kia không trả lời.
Sự im lặng của anh chính là sự thừa nhận.
Rất nhiều chi tiết bất thường lúc trước, giờ bỗng dưng trở nên sáng tỏ.
Sắc mặt Tinh Tinh trắng bệch, môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Đêm hôm qua, anh cố ý khoác áo cho tôi ở vườn sau… là làm cho Triệu Văn Đồng thấy, đúng không?”
Đầu bên kia rõ ràng ngừng thở một nhịp.
Anh vẫn không đáp lại.
Từng tấc da thịt như bị gió lạnh lùa vào, tê dại.
Tinh Tinh không nhịn được bật cười, mắt đỏ hoe:
“Anh biết rõ Triệu Văn Đồng sẽ kể lại cho chị cô ta, cũng biết tôi dễ nóng giận, khó nhẫn nhịn… Vậy mà anh vẫn mặc kệ để Triệu Văn Tư gửi thiệp cưới cho tôi, đứng nhìn tôi và cô ta đánh nhau ở lễ cưới…”
“Anh muốn trả thù nhà họ Triệu, muốn để con gái cưng của họ mất mặt ngay tại hôn lễ…”
“Nhưng vì sao… phải kéo tôi xuống nước?”
“À… tôi hiểu rồi.”
Cô khẽ cười, giọng lạnh như băng:
“Anh sợ dư luận sau đó sẽ hướng vào nhà họ Tiêu, sợ danh tiếng của nhà anh bị ảnh hưởng, nên cần một người gánh tội thay đúng không?”
“Không phải như vậy, Tiểu Tinh…”
Anh ta vội giải thích, nhưng bị ngắt lời.
Cô hỏi nhẹ nhàng:
“Anh còn là Tiêu Phàm mà tôi từng quen nữa không?”
Tiêu Phàm thở gấp, giọng gần như khẩn thiết:
“Tiểu Tinh, anh không thay đổi! Anh vẫn là Tiêu Phàm yêu em năm nào… tất cả những gì anh làm… chỉ vì muốn báo thù cho ba anh!”
“Anh không phải.”
Ba chữ ngắn ngủi của cô khiến tim người đàn ông c.h.ế.t lặng.
Anh ta há miệng mấy lần, nhưng không thốt nổi một lời.
Tinh Tinh điềm tĩnh nói:
“Khi anh quyết định kéo tôi cùng xuống vũng bùn dơ bẩn này, anh đã không còn là Tiêu Phàm của ngày trước nữa.”
Cô nói:
“Giữa chúng ta, đã không thể quay lại rồi.”
——
Ca phẫu thuật rất thành công, Triệu Văn Tư tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Đông Hạ sau khi dặn dò gia đình bệnh nhân những điều cần chú ý, trở về văn phòng liền gọi điện báo kết quả cho Tinh Tinh.
Cô hiểu Tinh Tinh.
Biết rõ bề ngoài cô ấy luôn tỏ ra không quan tâm gì hết, nhưng thực chất lúc này chắc chắn đang ở một mình trong căn hộ, suy nghĩ lung tung.
Tinh Tinh nhận điện thoại, biết Triệu Văn Tư không sao, không ngờ lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật ra rất ghét người phụ nữ này, trước đây luôn mong cô ta biến mất khỏi thế giới.
Nhưng hiện tại… lại có chút đồng cảm.
Có lẽ là vì giữa họ có một điểm giống nhau — đều yêu phải người không nên yêu.
——
Cùng lúc đó, tại phòng bi-a dưới tầng hầm nhà họ Thẩm, tâm trạng của Từ Mộc đang vô cùng bực bội.
Mà lý do khiến anh ta khó chịu, dĩ nhiên là chuyện nhà họ Tiêu đột ngột hủy hôn đang tràn lan trên các mặt báo.
Anh bực vì tên đàn ông kia tại sao lại đột nhiên hủy lễ cưới.
Anh bực vì gã đó có thể sẽ quay lại tìm Tinh Tinh.
Anh bực vì Tinh Tinh có thể vì một phút mềm lòng mà lại ngốc nghếch đồng ý.
Suy nghĩ cả buổi mà vẫn không ra lẽ gì, Từ Mộc vò đầu bứt tóc, ngửa mặt thở dài như kêu trời.
Ngay giây sau thì suýt chút nữa bị một quả bi-a phóng tới đập trúng người.
May mà anh né kịp. Bực mình hét lên:
“Má nó, cậu còn lương tâm không đấy?!”
Thẩm Nhất Hàng đứng thẳng dậy, chậm rãi lấy phấn thoa lên đầu gậy bi-a, ngước mắt nhìn anh, bật cười nhạt:
“Không thích người ta thì mày lo cái gì?”
Từ Mộc nghẹn lời hai giây, chột dạ lầm bầm:
“Tao lo hồi nào?”
Anh chỉ là sợ Tinh Tinh lại bị tên cặn bã kia làm tổn thương thôi.
Hơn nữa con nhỏ đó tính tình bướng bỉnh, dễ tin người, rất dễ bị lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Nhất Hàng cúi người, ngắm hướng đi rồi đánh một cú chuẩn xác.
Bóng vào lỗ. Cậu thờ ơ nói:
“Tao nghe nói ông nội của Triệu Văn Tư bị đột quỵ, đang nằm viện.”
Từ Mộc sững lại, bật thốt:
“Nặng vậy sao?”
Thẩm Nhất Hàng gật đầu, môi cong lên một nụ cười ẩn ý:
“Còn một chuyện thú vị nữa — cổ phần của Tập đoàn Triệu thị đã bị Tiêu Phàm thu mua toàn bộ.”
Từ Mộc sững sờ, lặng lẽ trầm ngâm.
Cú đánh cuối cùng vào lỗ.
Thẩm Nhất Hàng ném gậy bi-a lên bàn, nhấc ly rượu vang, nhấp một ngụm.
Đôi mắt đen nhánh lóe sáng.
Tên Tiêu Phàm này, đừng thấy bề ngoài nho nhã vô hại, thực ra… cũng là một kẻ rất nguy hiểm.
——
Bảy giờ tối, tan làm.
Đông Hạ ghé vào siêu thị một lát.
Cô đi dạo đến khu rau củ, đứng trước hàng dài thực phẩm tươi ngon, đột nhiên rơi vào trạng thái lúng túng.
Vì… cô không biết món tủ của Lục Hà là gì.
Không biết anh ấy giỏi nấu món Tây hay món Trung.
Còn đang do dự thì điện thoại trong túi xách đổ chuông.
Hiển thị là số điện thoại bàn trong căn hộ.
Cô lập tức bắt máy — giọng nói quen thuộc của Tinh Tinh vang lên nhanh chóng từ đầu dây bên kia:
“Đông Hạ, cậu về chưa? Mọi người đến đủ rồi.”
Đông Hạ mím môi, có chút do dự:
“Tớ không biết nên mua gì hết… Hay là cậu hỏi giúp xem anh Lục biết nấu món gì?”
Tinh Tinh đáp “được”, rồi bên kia im lặng.
Cô đứng yên tại chỗ chờ, một lát sau, điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp:
“Cô đang ở đâu?”
Là Lục Hà.
Đông Hạ hơi ngẩn ra, buột miệng:
“Tôi đang ở siêu thị dưới tầng chung cư.”
Anh nói:
“Tôi xuống ngay.”
Cuộc gọi ngắt.
Đông Hạ vẫn còn đứng đờ ra một lúc, cảm giác như chưa hoàn hồn.
Sao cô lại có cảm giác cuộc trò chuyện vừa rồi… rất giống một cặp vợ chồng lâu năm? À…
Chắc tại hôm nay mệt quá thôi.
——
Đông Hạ nhéo nhẹ mặt mình một cái, sau đó đẩy xe đi về phía khu đồ ăn vặt.
Cô đi mua đồ chưa bao giờ để ý đến hạn sử dụng hay hương vị, chỉ cần vừa mắt là tiện tay cho hết vào xe.
Chẳng mấy chốc, xe hàng của cô đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Cô đứng trước tủ lạnh, ngẩn người nhìn một hàng dài sữa chua đủ loại màu sắc.
Đang định với tay lấy hàng sữa chua ở tầng trên cùng, thì bất ngờ có một bàn tay thon dài từ phía sau đã nhanh hơn một bước, lấy hộp sữa chua đó bỏ thẳng vào xe hàng của cô.
Đông Hạ sững người, kinh ngạc quay đầu lại.
Lục Hà không biết đã đứng sau cô từ bao giờ. Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, lúc này đang hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mùi hương sạch sẽ và mát lạnh đặc trưng trên người anh phảng phất quanh mũi cô.
Rất dễ chịu.
Tim cô bất giác đập loạn lên.
Đông Hạ hơi khựng lại, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ai ngờ lại đập lưng vào cánh cửa của tủ lạnh phía sau, bộp một tiếng, sống lưng lập tức tê buốt vì lạnh.
Cô khẽ rít lên một tiếng.
Lục Hà thấy thế thì khóe môi khẽ nhếch.
Giọng anh trầm thấp, như từ lồng n.g.ự.c vọng ra:
“Tôi trông đáng sợ lắm à?”
Đông Hạ vừa xoa đầu vừa hiểu ra anh đang trêu mình, nghĩ đến hành động ngốc nghếch vừa rồi của bản thân, hiếm hoi thấy tai mình nóng bừng, chẳng buồn phản bác.
Cô đẩy xe đi trước, nói:
“Đi thôi, tôi đói sắp c.h.ế.t rồi đây.”
Cả buổi trưa cô bận đến mức không có thời gian ăn, làm xong hai ca phẫu thuật liền vội vã đi luôn.
Bụng đói lép kẹp từ lâu rồi.
Lục Hà đi theo sau, nhìn bóng lưng cao gầy của cô, môi khẽ cong lên, nụ cười càng lúc càng rõ.
Hai người quay lại khu rau củ.
Khi Lục Hà đang cúi người chọn nguyên liệu, anh nghiêng đầu hỏi một câu:
“Có kiêng gì không?”
Đông Hạ gật đầu, thản nhiên nói:
“Tôi không thích ăn rau, chỉ thích ăn thịt.”
“…”
Lục Hà liếc cô một cái, khẽ cười:
“Bác sĩ Hứa, cô biết khái niệm ‘dinh dưỡng cân bằng’ là gì không đấy?”
Cô gái trước mặt mặt không đổi sắc:
“Anh Lục, cơ thể tôi rất khỏe.”
“Thế thì tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, anh không chút do dự cầm ba loại rau xanh khác nhau, ngay trước mặt cô mà bỏ hết vào xe hàng.
“…”
Về đến căn hộ, Đông Hạ thấy ba người còn lại đã quá chán đến mức bày ra đánh bài.
Hơn nữa không khí có vẻ… hơi hỗn loạn.
Cô vừa thay xong giày, định bước tới hóng hớt một chút thì đã bị Lục Hà kéo vào bếp:
“Lại đây, phụ tôi nhặt rau.”
“…”
Đông Hạ đành ngoan ngoãn mặc tạp dề, đứng cạnh bồn rửa tay bắt đầu công cuộc nhặt rau đầy gian khổ.
Cô lén quay đầu nhìn người đàn ông đang thái thịt bên cạnh.
Anh đứng thẳng tắp, áo sơ mi trắng, quần âu đen, tay áo được xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn rỏi khỏe mạnh.
Không biết có phải do ánh đèn bếp hơi mờ ảo hay không…
Tối nay, góc nghiêng của anh trông rất dịu dàng.
Đông Hạ cứ nhìn anh mãi, đến khi bất chợt nghe thấy một câu:
“Bác sĩ Hứa, nhìn đẹp lắm hả?”
#p/s: có ai lót dép hóng chương tiếp theo không ạ. Nhấn theo dõi truyện để hóng được chương sớm nhất nhé!!!🥰🥰🥰
Trong căn hộ, Tinh Tinh ngồi trước máy tính, tay chống cằm, gương mặt không chút biểu cảm lướt qua từng tin tức liên quan.
Trên mạng có người tự xưng là “người trong cuộc” tiết lộ rằng — vì nhà họ Tiêu đơn phương hủy hôn vào tối qua, Triệu Văn Tư đã hết lời van xin nhưng không có kết quả, sáng nay lại tìm đến nhà họ Tiêu thì bị chặn ngoài cửa. Cô ta uất ức không chịu nổi, cuối cùng lao ra đường trong lúc kích động.
Lại có kẻ đoán rằng nguyên nhân nhà họ Tiêu hủy hôn là do người phụ nữ đã gây rối tại lễ cưới tối qua.
Còn nói Tiêu Phàm vẫn còn tình cảm với người yêu cũ.
Thế là trong phần bình luận, đám đông lập tức hùa theo gió, dồn hết mọi lời dơ bẩn lên người cô.
Tinh Tinh lướt qua một lượt, rồi mới tắt máy tính, dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt có phần mệt mỏi.
Rèm cửa sổ kéo hờ một nửa, gió ngoài thổi vào dịu nhẹ, nhưng trái tim lại chẳng hiểu sao thấy lạnh lẽo.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn rung lên.
Tinh Tinh mở mắt, đôi con ngươi sáng lướt nhìn qua, vừa thấy số gọi đến, lông mày lập tức nhíu chặt.
Cô nhận cuộc gọi.
Giọng nói trầm khàn của Tiêu Phàm vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tiểu Tinh.”
Đã rất lâu rồi, anh không gọi cô bằng giọng dịu dàng và thân mật như thế nữa.
Tinh Tinh khẽ ngẩn người.
Cô bỗng nhận ra — đến lúc này, khi nghe thấy giọng anh, trong lòng cô không còn gợn sóng.
Bình lặng, như một vũng nước chết.
Cô không lên tiếng. Anh ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
Hai người cứ thế yên lặng, lắng nghe tiếng hô hấp dài và đều đặn của nhau.
Một lúc lâu sau, cô mới khàn giọng hỏi khẽ:
“Tiêu Phàm, ý anh là gì?”
Tiêu Phàm không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ hỏi:
“Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.”
“Tiêu Phàm…!”
Cô gọi tên anh, đuôi câu kéo cao, lộ rõ sự phẫn nộ.
Cảm xúc trong cô đã không còn bình tĩnh:
“Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc anh có ý gì?!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Một lúc sau, anh ta mới từ tốn nói:
“Cái c.h.ế.t của ba anh… có liên quan đến ông nội của Triệu Văn Tư.”
Hô hấp của Tinh Tinh như bị nghẹn lại.
Tay cầm điện thoại khựng lại, giọng cô run lên:
“Cho nên… anh tiếp cận Triệu Văn Tư… chỉ để điều tra về cái c.h.ế.t của ba anh?”
Đầu bên kia không trả lời.
Sự im lặng của anh chính là sự thừa nhận.
Rất nhiều chi tiết bất thường lúc trước, giờ bỗng dưng trở nên sáng tỏ.
Sắc mặt Tinh Tinh trắng bệch, môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Đêm hôm qua, anh cố ý khoác áo cho tôi ở vườn sau… là làm cho Triệu Văn Đồng thấy, đúng không?”
Đầu bên kia rõ ràng ngừng thở một nhịp.
Anh vẫn không đáp lại.
Từng tấc da thịt như bị gió lạnh lùa vào, tê dại.
Tinh Tinh không nhịn được bật cười, mắt đỏ hoe:
“Anh biết rõ Triệu Văn Đồng sẽ kể lại cho chị cô ta, cũng biết tôi dễ nóng giận, khó nhẫn nhịn… Vậy mà anh vẫn mặc kệ để Triệu Văn Tư gửi thiệp cưới cho tôi, đứng nhìn tôi và cô ta đánh nhau ở lễ cưới…”
“Anh muốn trả thù nhà họ Triệu, muốn để con gái cưng của họ mất mặt ngay tại hôn lễ…”
“Nhưng vì sao… phải kéo tôi xuống nước?”
“À… tôi hiểu rồi.”
Cô khẽ cười, giọng lạnh như băng:
“Anh sợ dư luận sau đó sẽ hướng vào nhà họ Tiêu, sợ danh tiếng của nhà anh bị ảnh hưởng, nên cần một người gánh tội thay đúng không?”
“Không phải như vậy, Tiểu Tinh…”
Anh ta vội giải thích, nhưng bị ngắt lời.
Cô hỏi nhẹ nhàng:
“Anh còn là Tiêu Phàm mà tôi từng quen nữa không?”
Tiêu Phàm thở gấp, giọng gần như khẩn thiết:
“Tiểu Tinh, anh không thay đổi! Anh vẫn là Tiêu Phàm yêu em năm nào… tất cả những gì anh làm… chỉ vì muốn báo thù cho ba anh!”
“Anh không phải.”
Ba chữ ngắn ngủi của cô khiến tim người đàn ông c.h.ế.t lặng.
Anh ta há miệng mấy lần, nhưng không thốt nổi một lời.
Tinh Tinh điềm tĩnh nói:
“Khi anh quyết định kéo tôi cùng xuống vũng bùn dơ bẩn này, anh đã không còn là Tiêu Phàm của ngày trước nữa.”
Cô nói:
“Giữa chúng ta, đã không thể quay lại rồi.”
——
Ca phẫu thuật rất thành công, Triệu Văn Tư tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Đông Hạ sau khi dặn dò gia đình bệnh nhân những điều cần chú ý, trở về văn phòng liền gọi điện báo kết quả cho Tinh Tinh.
Cô hiểu Tinh Tinh.
Biết rõ bề ngoài cô ấy luôn tỏ ra không quan tâm gì hết, nhưng thực chất lúc này chắc chắn đang ở một mình trong căn hộ, suy nghĩ lung tung.
Tinh Tinh nhận điện thoại, biết Triệu Văn Tư không sao, không ngờ lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật ra rất ghét người phụ nữ này, trước đây luôn mong cô ta biến mất khỏi thế giới.
Nhưng hiện tại… lại có chút đồng cảm.
Có lẽ là vì giữa họ có một điểm giống nhau — đều yêu phải người không nên yêu.
——
Cùng lúc đó, tại phòng bi-a dưới tầng hầm nhà họ Thẩm, tâm trạng của Từ Mộc đang vô cùng bực bội.
Mà lý do khiến anh ta khó chịu, dĩ nhiên là chuyện nhà họ Tiêu đột ngột hủy hôn đang tràn lan trên các mặt báo.
Anh bực vì tên đàn ông kia tại sao lại đột nhiên hủy lễ cưới.
Anh bực vì gã đó có thể sẽ quay lại tìm Tinh Tinh.
Anh bực vì Tinh Tinh có thể vì một phút mềm lòng mà lại ngốc nghếch đồng ý.
Suy nghĩ cả buổi mà vẫn không ra lẽ gì, Từ Mộc vò đầu bứt tóc, ngửa mặt thở dài như kêu trời.
Ngay giây sau thì suýt chút nữa bị một quả bi-a phóng tới đập trúng người.
May mà anh né kịp. Bực mình hét lên:
“Má nó, cậu còn lương tâm không đấy?!”
Thẩm Nhất Hàng đứng thẳng dậy, chậm rãi lấy phấn thoa lên đầu gậy bi-a, ngước mắt nhìn anh, bật cười nhạt:
“Không thích người ta thì mày lo cái gì?”
Từ Mộc nghẹn lời hai giây, chột dạ lầm bầm:
“Tao lo hồi nào?”
Anh chỉ là sợ Tinh Tinh lại bị tên cặn bã kia làm tổn thương thôi.
Hơn nữa con nhỏ đó tính tình bướng bỉnh, dễ tin người, rất dễ bị lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Nhất Hàng cúi người, ngắm hướng đi rồi đánh một cú chuẩn xác.
Bóng vào lỗ. Cậu thờ ơ nói:
“Tao nghe nói ông nội của Triệu Văn Tư bị đột quỵ, đang nằm viện.”
Từ Mộc sững lại, bật thốt:
“Nặng vậy sao?”
Thẩm Nhất Hàng gật đầu, môi cong lên một nụ cười ẩn ý:
“Còn một chuyện thú vị nữa — cổ phần của Tập đoàn Triệu thị đã bị Tiêu Phàm thu mua toàn bộ.”
Từ Mộc sững sờ, lặng lẽ trầm ngâm.
Cú đánh cuối cùng vào lỗ.
Thẩm Nhất Hàng ném gậy bi-a lên bàn, nhấc ly rượu vang, nhấp một ngụm.
Đôi mắt đen nhánh lóe sáng.
Tên Tiêu Phàm này, đừng thấy bề ngoài nho nhã vô hại, thực ra… cũng là một kẻ rất nguy hiểm.
——
Bảy giờ tối, tan làm.
Đông Hạ ghé vào siêu thị một lát.
Cô đi dạo đến khu rau củ, đứng trước hàng dài thực phẩm tươi ngon, đột nhiên rơi vào trạng thái lúng túng.
Vì… cô không biết món tủ của Lục Hà là gì.
Không biết anh ấy giỏi nấu món Tây hay món Trung.
Còn đang do dự thì điện thoại trong túi xách đổ chuông.
Hiển thị là số điện thoại bàn trong căn hộ.
Cô lập tức bắt máy — giọng nói quen thuộc của Tinh Tinh vang lên nhanh chóng từ đầu dây bên kia:
“Đông Hạ, cậu về chưa? Mọi người đến đủ rồi.”
Đông Hạ mím môi, có chút do dự:
“Tớ không biết nên mua gì hết… Hay là cậu hỏi giúp xem anh Lục biết nấu món gì?”
Tinh Tinh đáp “được”, rồi bên kia im lặng.
Cô đứng yên tại chỗ chờ, một lát sau, điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp:
“Cô đang ở đâu?”
Là Lục Hà.
Đông Hạ hơi ngẩn ra, buột miệng:
“Tôi đang ở siêu thị dưới tầng chung cư.”
Anh nói:
“Tôi xuống ngay.”
Cuộc gọi ngắt.
Đông Hạ vẫn còn đứng đờ ra một lúc, cảm giác như chưa hoàn hồn.
Sao cô lại có cảm giác cuộc trò chuyện vừa rồi… rất giống một cặp vợ chồng lâu năm? À…
Chắc tại hôm nay mệt quá thôi.
——
Đông Hạ nhéo nhẹ mặt mình một cái, sau đó đẩy xe đi về phía khu đồ ăn vặt.
Cô đi mua đồ chưa bao giờ để ý đến hạn sử dụng hay hương vị, chỉ cần vừa mắt là tiện tay cho hết vào xe.
Chẳng mấy chốc, xe hàng của cô đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Cô đứng trước tủ lạnh, ngẩn người nhìn một hàng dài sữa chua đủ loại màu sắc.
Đang định với tay lấy hàng sữa chua ở tầng trên cùng, thì bất ngờ có một bàn tay thon dài từ phía sau đã nhanh hơn một bước, lấy hộp sữa chua đó bỏ thẳng vào xe hàng của cô.
Đông Hạ sững người, kinh ngạc quay đầu lại.
Lục Hà không biết đã đứng sau cô từ bao giờ. Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, lúc này đang hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Mùi hương sạch sẽ và mát lạnh đặc trưng trên người anh phảng phất quanh mũi cô.
Rất dễ chịu.
Tim cô bất giác đập loạn lên.
Đông Hạ hơi khựng lại, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ai ngờ lại đập lưng vào cánh cửa của tủ lạnh phía sau, bộp một tiếng, sống lưng lập tức tê buốt vì lạnh.
Cô khẽ rít lên một tiếng.
Lục Hà thấy thế thì khóe môi khẽ nhếch.
Giọng anh trầm thấp, như từ lồng n.g.ự.c vọng ra:
“Tôi trông đáng sợ lắm à?”
Đông Hạ vừa xoa đầu vừa hiểu ra anh đang trêu mình, nghĩ đến hành động ngốc nghếch vừa rồi của bản thân, hiếm hoi thấy tai mình nóng bừng, chẳng buồn phản bác.
Cô đẩy xe đi trước, nói:
“Đi thôi, tôi đói sắp c.h.ế.t rồi đây.”
Cả buổi trưa cô bận đến mức không có thời gian ăn, làm xong hai ca phẫu thuật liền vội vã đi luôn.
Bụng đói lép kẹp từ lâu rồi.
Lục Hà đi theo sau, nhìn bóng lưng cao gầy của cô, môi khẽ cong lên, nụ cười càng lúc càng rõ.
Hai người quay lại khu rau củ.
Khi Lục Hà đang cúi người chọn nguyên liệu, anh nghiêng đầu hỏi một câu:
“Có kiêng gì không?”
Đông Hạ gật đầu, thản nhiên nói:
“Tôi không thích ăn rau, chỉ thích ăn thịt.”
“…”
Lục Hà liếc cô một cái, khẽ cười:
“Bác sĩ Hứa, cô biết khái niệm ‘dinh dưỡng cân bằng’ là gì không đấy?”
Cô gái trước mặt mặt không đổi sắc:
“Anh Lục, cơ thể tôi rất khỏe.”
“Thế thì tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, anh không chút do dự cầm ba loại rau xanh khác nhau, ngay trước mặt cô mà bỏ hết vào xe hàng.
“…”
Về đến căn hộ, Đông Hạ thấy ba người còn lại đã quá chán đến mức bày ra đánh bài.
Hơn nữa không khí có vẻ… hơi hỗn loạn.
Cô vừa thay xong giày, định bước tới hóng hớt một chút thì đã bị Lục Hà kéo vào bếp:
“Lại đây, phụ tôi nhặt rau.”
“…”
Đông Hạ đành ngoan ngoãn mặc tạp dề, đứng cạnh bồn rửa tay bắt đầu công cuộc nhặt rau đầy gian khổ.
Cô lén quay đầu nhìn người đàn ông đang thái thịt bên cạnh.
Anh đứng thẳng tắp, áo sơ mi trắng, quần âu đen, tay áo được xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn rỏi khỏe mạnh.
Không biết có phải do ánh đèn bếp hơi mờ ảo hay không…
Tối nay, góc nghiêng của anh trông rất dịu dàng.
Đông Hạ cứ nhìn anh mãi, đến khi bất chợt nghe thấy một câu:
“Bác sĩ Hứa, nhìn đẹp lắm hả?”
#p/s: có ai lót dép hóng chương tiếp theo không ạ. Nhấn theo dõi truyện để hóng được chương sớm nhất nhé!!!🥰🥰🥰
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương