Bên ngoài xe, tiếng chó sủa vang lên từng hồi, càng lúc càng lớn.

Trong khoang xe mờ tối, Đông Hạ lập tức cứng người lại như phản xạ có điều kiện. Cô nín thở, da đầu tê rần.

Thẩm Nhất Hàng không để ý đến sự khác thường của cô, anh nửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu “công thần” nhỏ trước mặt:
“Giỏi lắm bé cưng, lần này về sẽ được thưởng thêm một cái đùi gà nhé.”

“Bé cưng” — con ch.ó trắng nhỏ tên Vương Tạc dường như hiểu được lời chủ nhân, cứ thế quẫy đuôi chạy vòng vòng, lại còn sủa hăng hơn.

Thẩm Nhất Hàng tâm trạng phấn khởi, khen ngợi nó thêm vài câu rồi đứng dậy, kéo cửa ghế sau ra:
“Đi thôi, về nhà nào.”

Ngay sau đó, Tiểu Tạc nhanh nhẹn nhảy tót lên xe như thể đã quá quen thuộc.

Đông Hạ vừa định phản ứng thì đã thấy con ch.ó trắng to tướng đang đứng trước mặt, thè lưỡi thở dốc, cô giật mình hét khẽ, theo bản năng lùi về sau — ai ngờ lại đ.â.m sầm vào lòng người đàn ông bên cạnh.

Lục Hà khẽ cau mày, từ từ mở đôi mắt sâu đen.

Trong ánh sáng mờ mờ, anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, không nhúc nhích.
Sắc mặt cô trắng bệch, cả người khẽ run lên.

Chung Thuật vừa ngồi vào ghế phụ lái, nghe thấy tiếng hét sợ hãi liền quay lại, giọng đầy lo lắng:
“Có chuyện gì vậy, Đông Hạ?”

Anh gọi tên cô rất tự nhiên, đầy thân mật — như thể hai người đã quen biết từ lâu, quan hệ chẳng hề tầm thường.

Lục Hà liếc nhìn Chung Thuật một cái, còn chưa đợi Đông Hạ lên tiếng, đã nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông đang đứng ngoài xe xem kịch vui.

Giọng anh trầm thấp vang lên:
“Đem ra phía sau.”

Từ Mộc tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hơi ngửa đầu, ánh mắt thú vị nhìn cảnh tượng phía trước.
Anh đã thấy rồi — Lục Hà không hề đẩy cô ra.

Càng ngày càng thú vị.

Thẩm Nhất Hàng chẳng biết Đông Hạ sợ chó, chỉ cười xin lỗi rồi dứt khoát ôm Tiểu Tạc thả vào hàng ghế cuối cùng chỗ Từ Mộc.
Trước khi đóng cửa, cậu ta còn quay lại cười với Đông Hạ:
“Tiểu Tạc đặc biệt thích chọc mấy người sợ nó đấy. Nếu cô dữ lên tí, nó sẽ không dám lại gần đâu.”

Đông Hạ còn hoảng, môi giật giật thành một nụ cười cứng đờ.

Cô đã nhanh chóng lùi ra khỏi lòng Lục Hà, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi.”

Lục Hà không đáp.
Trong lòng anh, dường như vẫn còn vương lại hơi ấm mềm mại vừa rồi.

Ở ghế sau, Tinh Tinh đưa mắt quan sát hai người phía trước, nhíu mày đầy nghi hoặc.

Tại sao Đông Hạ lại quen Lục Hà?
Trước giờ cô chưa từng nghe Đông Hạ nhắc tới người đàn ông này bao giờ.

Từ Mộc ngồi cạnh trêu đùa với Tiểu Tạc một lúc, quay sang liếc thấy ánh mắt của Tinh Tinh đang dán chặt vào bóng lưng Lục Hà, thì khẽ cau mày, mím môi.
Anh ghé sát lại, hừ lạnh một tiếng:
“Đừng nhìn nữa, cô hết cửa rồi.”

Tinh Tinh sững lại, chưa hiểu gì, khó hiểu hỏi:
“Hết cửa gì cơ?”

Từ Mộc nhướng mày, cố ý đảo mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, chậm rãi nói:
“Lục Hà thích kiểu phụ nữ dịu dàng đoan trang. Loại như cô thì làm sao mà lọt được vào mắt cậu ta…”

Chưa nói hết câu, đã bị Tinh Tinh tặng ngay một trận đ.ấ.m đá nên thân.

Từ Mộc ôm đầu tru lên:
“Á á á!”

Tiểu Tạc trong lòng anh cũng đồng thanh sủa vang, có điều một bên là gào thảm, một bên là vui vẻ.

Không khí trong xe vốn căng thẳng, nhờ hai người họ mà trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn hẳn.

Tâm trạng Đông Hạ cũng dần ổn định trở lại.

Cô nhìn về phía Thẩm Nhất Hàng đang lái xe, buột miệng hỏi:
“Sao các anh cũng rời tiệc sớm thế?”

Nghe vậy, Thẩm Nhất Hàng nhìn cô qua gương chiếu hậu, cong môi cười trêu chọc:
“Vì tiết mục đặc sắc nhất của buổi tối nay kết thúc rồi còn gì.”

Ban đầu, đám cưới nhà họ Tiêu, bọn họ vốn không định tham gia. Về sau thay đổi quyết định, cũng vì vài lý do cá nhân.

Còn lý do gì, chỉ có họ tự hiểu với nhau.

Tinh Tinh biết anh đang móc mình, liền lườm một cái rõ dài.

Tối nay cô đâu có cố tình phá đám cưới, nếu không phải vì Triệu Văn Đồng vô duyên vô cớ gây sự, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hơn nữa, chuyện giữa cô và Tiêu Phàm cũng đâu có mất ai biết.

Triệu Văn Đồng biết được chuyện đó, tám phần là có kẻ cố tình thổi gió bên tai cô ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt trong veo của Tinh Tinh cũng dần trở nên trầm lặng.

Từ Mộc liếc nhìn cô một cái đầy phức tạp, lầm bầm:
“Tôi đã nói với cô từ sớm, họ Tiêu không phải người tốt, cô lại không tin…”

Tinh Tinh liếc ngang một cái, ánh mắt sắc lẹm, khiến anh lập tức ngậm miệng.

Cô nhíu mày, lúc này mới nhớ ra một chuyện:
“Anh về nước từ bao giờ vậy?”

Từ Mộc kiềm chế nhìn cô một cái, cười như không cười:
“Giờ mới hỏi chuyện này, có phải muộn quá rồi không?”

“…”

Đông Hạ nghe thấy đoạn đối thoại phía sau, không nhịn được khẽ bật cười.

Cô phát hiện, Tinh Tinh với Từ Mộc mà đứng chung một chỗ, đúng là kiểu “hành tinh lửa va chạm trái đất”.

Lục Hà liếc nhìn cô một cái, ánh mắt như nước rơi xuống khuôn mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của cô.

Dưới ánh đèn xe mờ mờ, khóe mắt cô như ngậm một tầng sương mỏng, đuôi mắt dịu dàng thấm đẫm vẻ mềm mại.

Anh lặng lẽ nhìn một lúc, bất chợt cảm thấy có một ánh mắt nặng nề đang dừng trên mình.

Lục Hà hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu.

Chung Thuật đang ngồi ghế phụ lái, qua gương chiếu hậu, ánh mắt đen sâu không đáy dừng lại trên người anh.

Hai người chạm mắt nhau, sắc mặt không đổi, không khí như trầm xuống trong tích tắc.

Một lúc sau, Chung Thuật khẽ gật đầu với Lục Hà xem như chào hỏi, rồi dời mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn lướt qua ngoài đường, đôi mày nhíu lại rất khẽ.

Chiếc xe lặng lẽ lướt đi giữa phố đêm. Chung Thuật là người đầu tiên được đưa về vì nhà anh gần nhất, đã xuống xe từ lâu.

Sắp đến nơi, khi nghe nói Tinh Tinh đang ở tạm nhà Đông Hạ, Từ Mộc như được bật công tắc, đột nhiên nhào lên ghế trước, bắt chuyện lấy lòng:
“Bác sĩ Hứa, tôi gọi cô là Đông Hạ được không?”

Tinh Tinh lập tức giơ chân đá vào m.ô.n.g anh một cái, nhíu mày:
“Cậu ấy là người để anh tùy tiện gọi tên à?”

Từ Mộc không thèm để ý, tiếp tục quay sang nịnh Đông Hạ.

Chưa đợi cô trả lời, anh đã mặt dày nói luôn:
“Đông Hạ à, Vương Tạc tối nay lập công không nhỏ, không biết cô có định…”

Anh cố tình gọi tên cô một cách thân thiết đến mức nghe vừa gượng vừa ngượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đông Hạ thấy rợn cả người, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý đồ của anh, liền phối hợp kéo nhẹ khóe môi:
“Hay là, tôi mời mọi người đi ăn?”

Tinh Tinh nhíu mày:
“Mời cũng nên mời nó chứ, liên quan gì đến anh?”

Cô chỉ thẳng vào Vương Tạc — con ch.ó trắng “nhỏ” vô tội đang ngoan ngoãn nằm phía sau, rồi lườm Từ Mộc một cái.

“…”

Từ Mộc chẳng thèm đáp, tiếp tục trơ mặt.
Anh thật sự rất thích kiểu phụ nữ như Hứa Đông Hạ — thông minh, xinh đẹp, lại không cần tốn công giao tiếp.

Anh giả vờ dè dặt gật đầu, rồi được đà lấn tới:
“Ra ngoài ăn phí tiền lắm, tôi nghe Nhất Hàng nói cô biết nấu ăn. Hay là… đến nhà cô ăn luôn đi?”

Đông Hạ sững người. Cô biết nấu ăn hồi nào? Thẩm Nhất Hàng thấy vẻ mặt cô thì lên tiếng nhắc:
“Hôm trước tôi thấy cô đăng mấy món lên mạng, tưởng tay nghề cũng khá.”

Đông Hạ nghĩ một lúc mới nhớ ra — đó là món Chung Thuật nấu, cô chỉ chụp ảnh đăng lên.

Cô vội giải thích:
“Đó không phải tôi làm đâu, là Chung Thuật nấu đấy.”

“Cô với anh ta đang quen nhau à?”

Người hỏi câu này là ngài Lục, từ nãy đến giờ vẫn yên lặng.

Đông Hạ khựng lại, lắc đầu.

Cô vốn không định nói nhiều, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu hun hút như muốn nhìn thấu lòng người của anh, lại vô thức lên tiếng:
“Tôi và Chung Thuật chỉ là bạn.”

Vừa dứt lời, cô hình như thoáng thấy khóe môi người đàn ông khẽ nhếch.

Từ Mộc chứng kiến toàn bộ, không khỏi rướn mày đầy hứng thú.
Anh ho nhẹ, phá tan bầu không khí quái lạ này, vui vẻ nói:
“Đã không ai phản đối, vậy thì quyết định vậy nhé!”

“Hả?”

Đông Hạ hơi chần chừ:
“Nhưng tôi thật sự không biết nấu ăn…”

Chưa nói dứt câu, Từ Mộc đã lập tức trấn an:
“Không sao, Lục Hà biết nấu.”

Dù sao thì mục đích của anh ta cũng chẳng phải là để ăn uống gì cho cam.

“…”

Đông Hạ quay sang nhìn Lục Hà, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Không ngờ anh ấy lại biết nấu ăn.

Lục Hà bắt được ánh mắt ấy, môi mỏng cong lên nhàn nhạt:
“Không giống sao?”

Đông Hạ gật đầu.

Anh khẽ nói:
“Không giống mới đúng.”

“…”

Ghế lái, Thẩm Nhất Hàng lặng lẽ quay đầu đi, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật sự dư thừa.



Ngày hôm sau, đoạn video ghi lại cảnh hỗn loạn trong lễ cưới nhà họ Tiêu bị người nào đó cố ý tung lên mạng.

Chỉ trong thời gian ngắn đã chiếm trọn các chuyên mục tin tức.

Trên mạng đủ kiểu lời ra tiếng vào, ai cũng có phỏng đoán riêng.

Khuôn mặt của Tinh Tinh không được làm mờ, lại xuất hiện nhiều lần trong video, nên danh tính và lý lịch của cô rất nhanh đã bị cư dân mạng “đào” ra, dẫn đến không ít lời mắng chửi.

Tuy nhiên, với cô, tất cả những điều đó chẳng đáng bận tâm.

Điều khiến cô để tâm là — Tiêu Phàm đã hủy hôn lễ.

Bên này, trong văn phòng bệnh viện.

Đông Hạ cũng vừa xem tin tức kia, cô rơi vào trầm tư, đôi mày khẽ nhíu lại.

Một lúc sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn bất ngờ rung lên.

Cô hoàn hồn, liếc mắt nhìn màn hình rồi nhận cuộc gọi.

Tiếng của Tinh Tinh vang lên trong ống nghe, rất bình tĩnh:
“Đông Hạ, cậu có cảm thấy… có gì đó không đúng?”

Đông Hạ mím môi, qua một lúc, mới “ừm” một tiếng.

Đến bây giờ, cô mới dần cảm thấy có gì đó sai sai.

Mọi chuyện xảy ra hôm qua tại lễ cưới — dường như không phải là ngẫu nhiên, mà là có người đứng sau cố tình giật dây từng bước.

Dù là Triệu Văn Đồng, hay Triệu Văn Tư.

Tinh Tinh đứng ngoài ban công, gió thổi lạnh buốt, trên tay nổi đầy da gà.

Cô cũng chẳng rõ — là do gió lạnh, hay vì lòng lạnh.

Chưa bao giờ cô thấy mình ngu ngốc đến vậy — để người khác điều khiển như con rối.

Cả hai chìm vào một khoảng im lặng thật dài.

Đông Hạ đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đang định mở miệng thì bên ngoài có một y tá hốt hoảng xông vào.

Cô ta thở hồng hộc, nói không ra hơi:
“Bác sĩ Hứa, mau…”

Đông Hạ lập tức trầm mặt, chỉ kịp nói với Tinh Tinh hai câu rồi cúp máy, đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe cấp cứu vừa dừng lại.

Y tá và bác sĩ trên xe lập tức nhảy xuống, cẩn thận đẩy một người bị thương nghiêm trọng nằm trên băng ca xuống.

Đông Hạ vừa từ trong bệnh viện chạy ra thì trông thấy Triệu Văn Đồng đang đứng bên cạnh băng ca, khóc đến mức thở không ra hơi.

Cô hơi khựng lại, rồi lập tức nhìn sang người nằm trên băng ca.

Con ngươi cô co rút dữ dội.

Là Triệu Văn Tư.

Sao lại như vậy? Cô ấy làm sao mà…

Còn chưa kịp hoàn hồn, Triệu Văn Đồng đã lao tới trước mặt cô, túm lấy áo blouse trắng của cô, gào khóc:
“Đều là do các người! Tất cả là lỗi của các người! Nếu không phải tại cô, chị tôi đã không—!”

Còn chưa dứt câu thì y tá bên cạnh đã gấp gáp hét lên:
“Bác sĩ Hứa, cô ấy ngất rồi!”

Triệu Văn Đồng nghe xong liền mềm nhũn cả người, ngồi sụp xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện