Hình Tinh đang trò chuyện vui vẻ với người bạn lâu năm, chưa nói được mấy câu thì bất ngờ bị một ly rượu vang đỏ tạt thẳng vào mặt.
Chuyện xảy ra quá nhanh, cô không kịp né tránh, chỉ kịp theo phản xạ nhắm mắt lại.
Chất lỏng mát lạnh, sánh đặc theo từng lọn tóc chảy xuống khuôn mặt, cằm, xương quai xanh, và chiếc váy dạ hội đen cô đang mặc.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao và bàn tán không ngớt.
Hình Tinh từ từ mở mắt, nơi đáy mắt phủ đầy băng giá, hàng mi dài còn đọng lại một giọt rượu, chực rơi xuống.
Cô rất bình tĩnh đưa tay lau rượu trên mặt, ánh mắt dần rõ ràng hơn.
Và cô nhìn rõ người đã ra tay.
Kẻ vừa tạt rượu vào cô là Triệu Văn Đồng – em gái cô dâu.
Cô ta mặc váy phù dâu trắng muốt, dáng người mảnh mai, gương mặt còn chút bầu bĩnh, lúc này đầy giận dữ, trừng mắt nhìn chằm chằm Hình Tinh.
Đông Hạ vừa bước tới liền thấy cảnh đó, đáy mắt trầm xuống.
Chung Thuật lập tức cởi áo vest khoác lên vai Hình Tinh, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Triệu Văn Đồng: “Tiểu Đồng, em đang làm gì vậy?”
Triệu Văn Đồng chỉ tay vào Hình Tinh, tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng: “Người phụ nữ này vừa mới quyến rũ anh rể tôi ở vườn sau!”
Một câu nói như ném b.o.m xuống hội trường, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hình Tinh, vừa tò mò vừa khinh bỉ.
Đã có người bắt đầu nhận ra thân phận của cô, những lời bàn tán nhỏ to nổi lên.
“Đó không phải là con gái nhà họ Hình sao, sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Nghe nói mẹ cô ta bỏ đi với đàn ông khác rồi, bây giờ nhà họ Hình chẳng ai quan tâm đến cô ta.”
“Bảo sao, mẹ thế nào con thế ấy, vô trách nhiệm giống nhau.”
“Xinh thật đấy, mà lại muốn làm tiểu tam.”
…
Hình Tinh đứng yên tại chỗ, sống lưng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Những lời nói khó nghe, những ánh nhìn soi mói từ bốn phương tám hướng như đổ cả lên người cô, khiến cô có cảm giác mình chẳng khác nào con thú trong sở thú bị người ta vây xem, không có lối thoát.
Cô siết chặt bàn tay đang thả bên người.
Hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đông Hạ đứng bên cạnh cô, sắc mặt chẳng khá hơn là bao, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Văn Đồng: “Cô Triệu, vậy chứng cứ đâu?”
Triệu Văn Đồng cười khẩy: “Chính mắt tôi thấy, còn cần chứng cứ gì nữa?”
“Vậy cô có nghe thấy họ nói chuyện gì không?”
“…Không.”
“Thế thì theo lý lẽ đó…”
Đông Hạ nhướng mắt, nơi đuôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy cô và anh Tiêu ôm nhau ở hành lang, cô Triệu định giải thích chuyện đó thế nào?”
Câu nói vừa dứt, cả hội trường rúng động.
Chung Thuật khóe môi khẽ nhếch.
Triệu Văn Đồng sững sờ vài giây, rồi lập tức mặt đỏ bừng trắng bệch xen lẫn, lúng túng đến cực điểm: “Cô… cô nói bậy bạ gì thế, tôi làm sao có thể… với anh rể tôi…”
Phía sau câu nói, cô ta nghẹn lại, có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt nên không thể nói tiếp được nữa.
Đông Hạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, khẽ cười, nụ cười chẳng mấy thân thiện.
Giọng nói cô dịu dàng vang lên, nhưng lại mang theo sát khí: “Thấy không, bịa chuyện chẳng cần trả giá gì cả. Ai cũng có thể trắng đen đảo lộn. Nên làm người thì phải biết tôn trọng sự thật. Cô nói xem có đúng không, cô Triệu?”
Triệu Văn Đồng nhất thời nghẹn họng.
Cô ta đỏ mặt tía tai, cảm nhận rõ ràng ánh mắt dò xét từ bốn phía như đèn pha quét qua người mình, trong lòng dần dần hoảng loạn.
Cô ta ngẩng đầu, chỉ vào Hình Tinh, gân cổ hét: “Người phụ nữ này còn là bạn gái cũ của anh rể tôi! Có ai lại đến dự đám cưới của người yêu cũ không? Ai biết được cô ta có đang ôm tâm tư bất chính, cố ý tới phá đám cưới của chị tôi không!”
Hình Tinh đứng im lặng nghe xong, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Cô cong môi đầy hứng thú, đôi môi đỏ khẽ mấp máy:
“Nếu cô đã nói thế, thì tối nay tôi không làm gì mới là phụ lòng cô rồi.”
Triệu Văn Đồng sững sờ trừng lớn mắt, như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Quả thật còn quá non nớt, vài câu đã bị dọa đến á khẩu.
Thẩm Nhất Hàng vẫn ngồi tại chỗ, từ xa thong dong quan sát cuộc náo loạn không cách đó bao xa.
Ngón tay cậu ta gõ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn, khóe môi khẽ nhếch đầy hứng thú:
“Tôi đã bảo mà, tối nay thế nào cũng náo nhiệt.”
Nói xong mới phát hiện ghế bên cạnh đã trống từ lúc nào.
Không cần đoán cũng biết, Từ Mộc chắc chắn đã đi ‘trả thù’ thay người phụ nữ của mình rồi.
Thẩm Nhất Hàng cười như không, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện – từ đầu đến giờ vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì, khóe môi cong lên tinh quái:
“Bạn gái cậu… à không, bác sĩ Hứa vừa rồi ngầu lắm đấy.”
Lục Hà liếc nhìn cậu ta, bất ngờ chẳng nói gì.
Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên.
Thẩm Nhất Hàng thoáng dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía phát ra âm thanh – chỉ thấy Hình Tinh cầm nguyên ly rượu vang đỏ, dội thẳng xuống đầu Triệu Văn Đồng.
Tiếng ồn ào quá lớn khiến cả cô dâu chú rể cũng bị thu hút, vội vã chạy tới.
Thẩm Nhất Hàng nhoẻn cười, cúi đầu nhìn chú chó nhỏ đang nằm bên chân mình, khẽ trêu:
“Cục cưng, sắp đến lượt con lên sàn rồi đấy.”
Chú chó tên Vương Tạc chẳng hiểu gì, chỉ gâu gâu mấy tiếng đầy phấn khích.
Lục Hà liếc nhìn nó một cái, bất giác nhớ tới vẻ sợ hãi của Đông Hạ lúc ở vườn sau, rồi lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi cô mạnh mẽ đáp trả từng câu từng chữ – khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp đẽ.
Cùng lúc ấy, Tiêu Phàm bước vào đại sảnh và vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Hình Tinh cố tình tạt rượu lên đầu Triệu Văn Đồng.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, lập tức xông lên chắn trước mặt em vợ, giận dữ quát:
“Hình Tinh, em đang làm cái gì vậy?!”
Hình Tinh khẽ khựng lại, thản nhiên liếc anh ta:
“Không thấy sao…”
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã bất ngờ lao tới trước mặt cô, tát thẳng một cái.
Mọi việc diễn ra quá nhanh.
Đông Hạ vừa kịp phản ứng thì cái tát kia đã giáng xuống.
Cô khựng người.
Hình Tinh nghiêng đầu sang một bên, mất vài giây mới khẽ l.i.ế.m môi, cảm nhận rõ vị tanh mặn của m.á.u trong khoang miệng.
Triệu Văn Tư tức giận đến run người:
“Tiểu Đồng vẫn còn nhỏ, mấy người sao có thể liên thủ bắt nạt con bé như vậy?!”
Hai chị em này quả đúng là giống nhau – đều thích đánh phủ đầu và đảo ngược trắng đen.
Đông Hạ nhíu mày, định lên tiếng, thì thấy Hình Tinh bất ngờ giơ tay lên, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt không che giấu sát khí.
Mọi người xung quanh lập tức hít vào một hơi lạnh.
Nhưng âm thanh của cái tát mãi vẫn chưa vang lên.
Bởi vì Tiêu Phàm đã kịp thời chắn phía trước Triệu Văn Tư, gương mặt vốn luôn ôn hòa lúc này đầy giận dữ, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Anh mím môi, trầm giọng:
“Hình Tinh, đủ rồi.”
Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Hình Tinh không biểu cảm, im lặng một lúc, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của người phụ nữ đứng sau Tiêu Phàm, khẽ cong môi cười nhạt:
“Chưa đủ đâu, Tiêu Phàm, với anh… còn lâu mới đủ.”
Tiêu Phàm hơi khựng lại, chưa kịp hiểu hết câu đó có nghĩa gì, thì bàn tay cô đã nhanh chóng thu về, rồi đột ngột quất thẳng một cái tát vào mặt anh.
Một tiếng chát giòn tan vang lên trong hội trường.
Một tràng xì xào bàn tán vang lên.
Triệu Văn Tư sững người ba giây, đến khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt đã trắng bệch, định lao lên thì bị Tiêu Phàm giữ chặt lại.
Cô ta giãy giụa, khuôn mặt méo mó, ánh mắt đầy căm phẫn trừng trừng nhìn người phụ nữ đối diện.
Tiêu Phàm chau mày, má bên trái rát bỏng, lặng lẽ nhìn Hình Tinh.
Còn cô thì như không cảm thấy chút đau đớn nào từ lòng bàn tay, nhẹ nhàng vung tay, giọng nói trầm thấp:
“Cái tát vừa rồi, là thay cho người phụ nữ của anh.”
Cô ngừng một nhịp, rồi ngẩng mắt nhìn thẳng anh:
“Còn cái này… là anh nợ tôi.”
Vừa dứt lời, lại là một tiếng bốp vang dội.
Trong đám đông đang hóng chuyện, không khí như nổ tung vì hàng loạt tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng tử của Triệu Văn Tư co rút, hét lên chói tai:
“Cô điên rồi sao?!”
Ăn hai cái tát, Tiêu Phàm vẫn không nói lời nào, chỉ đứng yên lặng, ánh mắt chưa rời khỏi cô.
Cách đó không xa, Triệu Văn Đồng đã bắt đầu rơi nước mắt, cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến mức này.
Trong đám người, đã có vài người lén lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình.
Một buổi lễ thành hôn trang trọng lại đột ngột biến thành trò hề.
Mà đối tượng lại là nhà họ Tiêu – danh môn vọng tộc – nếu đoạn clip này được tung lên mạng, chắc chắn sẽ gây chấn động không nhỏ.
Ngay lúc đó, các bậc trưởng bối của nhà họ Tiêu và họ Triệu – vì kẹt xe nên đến muộn – cũng đã bước vào hội trường.
Bọn họ còn đang cười nói vui vẻ thì lập tức sững người khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, suýt chút nữa thì ngã quỵ tại chỗ vì sốc.
Mẹ Tiêu vừa trông thấy Hình Tinh, lập tức nhận ra cô.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thoáng hiện nét giận dữ, giọng nói nghiêm khắc:
“Cô tới đây làm gì? Ai cho phép cô vào?”
Hình Tinh tiện tay vén lọn tóc ướt dính vào má ra sau tai, liếc nhìn Triệu Văn Tư với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nhạt:
“Là con dâu tương lai của bà mời tôi đến nhiều lần đấy. Nếu tôi không đến, chẳng phải quá hẹp hòi sao?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ – không ai ngờ rằng màn kịch này lại là do cô dâu gián tiếp tạo nên.
Ánh mắt hóng chuyện lập tức biến thành dò xét.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh như băng.
Triệu Văn Tư run lên, sắc mặt trắng nhợt, giọng khẽ run:
“Tôi… tôi tưởng hai người vẫn là bạn nên…”
Hình Tinh nhìn dáng vẻ như nạn nhân của cô ta, bật cười khinh miệt.
Chung Thuật bước lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô:
“Đi thôi, tôi đưa các cậu về.”
Hình Tinh khẽ gật đầu – cho dù còn mặt mũi, lúc này cô cũng chẳng còn sức mà ở lại.
Họ quay người rời đi, nhưng Triệu Văn Tư như vẫn chưa cam lòng, còn ngoan cố gào lên từ phía sau:
“Các người còn chưa xin lỗi! Không được đi… A!”
Chẳng biết từ đâu, một con Samoyed to lớn đột nhiên xông tới, cắn chặt lấy vạt váy cưới của Triệu Văn Tư, ra sức kéo ngược lại.
Cô ta đang đi giày cao gót, mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất vô cùng chật vật.
Tiêu Phàm hoảng hốt vội bước tới đỡ người.
Nhưng đúng lúc anh ta vừa nắm lấy tay cô ta, con ch.ó kia đột nhiên buông vạt váy ra, bật người lên như tia chớp, húc thẳng vào người anh.
Phịch — một âm vang trầm nặng vang lên.
Hội trường lập tức náo loạn, mọi người hét lên vì hoảng hốt khi chú chó trắng bắt đầu chạy loạn khắp nơi, cả lễ đường rối như nồi canh hẹ.
Tiêu Phàm nằm vật trên đất, đầu óc choáng váng, có không ít người xúm lại hỏi han.
Nhưng việc đầu tiên anh làm khi tỉnh lại, là ngoái đầu nhìn quanh — thế nhưng bóng dáng Hình Tinh đã biến mất.
Đông Hạ vừa bước đến cửa thì quay đầu lại, trông thấy Vương Tạc, sững người một thoáng.
Theo phản xạ, cô nhìn về phía bàn của Lục Hà.
Nhưng bàn đó đã trống trơn từ lúc nào, chẳng thấy ai đâu.
Tầng hai, Tống Lâm Viên tựa người vào lan can, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt dõi theo bóng dáng vừa khuất ở cửa, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh ta không ngờ buổi lễ hôm nay lại đặc sắc đến vậy.
Phó Hy Lâm đứng bên cạnh, thấy nụ cười càng lúc càng rõ trên mặt anh ta, liền cau mày hỏi:
“Cậu Tống đang cười gì vậy?”
Tống Lâm Viên liếc nhìn cô một cái, khóe môi càng cong sâu:
“Chị cô mỗi lần xuất hiện… đều khiến tôi bất ngờ.”
Phó Hy Lâm ngẩn ra, mất mấy giây mới hiểu ý.
Sắc mặt cô tối sầm:
“Vậy ra, anh tiếp cận tôi, chỉ vì Hứa Đông Hạ?”
Tống Lâm Viên không phủ nhận.
Lại là Hứa Đông Hạ.
Đi đến đâu… cũng là Hứa Đông Hạ.
Phó Hy Lâm siết chặt tay, nhịp thở nặng nề.
Cô ta nhìn đám hỗn loạn bên dưới lầu, im lặng vài giây, rồi bất ngờ bật cười:
“Cậu Tống, chúng ta… làm một giao dịch, được không?”
Tống Lâm Viên nhướng mày, ánh mắt trở nên u tối.
Vừa rời khỏi lễ cưới, Đông Hạ không ngờ lại chạm mặt Phó Hạ Viễn và Quách Uyển Như ngay tại hành lang.
Quách Uyển Như thấy Tinh Tinh với bộ dạng chật vật, lại liếc nhìn Đông Hạ, nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy người định đi đâu thế?”
Đông Hạ mím môi, không trả lời.
Chung Thuật lên tiếng trước, giọng rất điềm tĩnh:
“Xin lỗi phu nhân Phó, chuyện tối nay có hơi phức tạp. Ngày mai tôi sẽ đến tận nơi để giải thích rõ với hai người.”
Dứt lời, anh chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi vội vàng rời đi cùng họ.
Quách Uyển Như đứng tại chỗ, ánh mắt lóe lên khi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa.
Bà quay lại nhìn Phó Hạ Viễn, nhướng mày:
“Anh có thấy không? Đông Hạ và bác sĩ Chung đứng cạnh nhau rất xứng đôi.”
Phó Hạ Viễn hiểu ý bà, đáy mắt ánh lên ý cười:
“Chung Thuật đúng là một cậu trai rất tốt.”
Trước cổng khách sạn, một chiếc SUV bảy chỗ to lớn đỗ sẵn.
Chiếc xe đã được độ lại, trông khá nổi bật và có phần khoa trương. Vì vậy, vừa bước ra khỏi cửa, Đông Hạ đã thấy nó ngay.
Lúc này, cửa kính xe bất ngờ hạ xuống, Thẩm Nhất Hàng thò đầu ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú sáng sủa.
Cậu ta vẫy tay chào bọn họ rất nhiệt tình.
Chung Thuật liếc mắt nhìn, thu lại biểu cảm không rõ cảm xúc.
Anh đã đoán ra được, trong xe còn có “nhân vật” khác.
Tinh Tinh nhướng mày, quay sang hỏi Đông Hạ:
“Người quen của cậu à?”
Đông Hạ khẽ động môi:
“Chủ của chú chó Samoyed trong xe.”
Nhớ lại lúc lễ cưới vừa rồi, “bé cưng” kia đã xông ra làm loạn giúp cô trút giận, tâm trạng của Tinh Tinh cũng vui vẻ hơn hẳn, tò mò hỏi:
“Sao anh ta lại giúp bọn mình?”
Đông Hạ nghĩ một lúc, đáp:
“Vì thấy tớ xinh.”
“…”
Lúc cả nhóm đến gần, Thẩm Nhất Hàng đã xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, cười nói:
“Tiện đường, để tôi đưa mọi người về nhé.”
Trước khi trèo vào trong, Tinh Tinh liếc nhìn Thẩm Nhất Hàng, bỗng giơ ngón cái với vẻ hài lòng:
“Anh có mắt nhìn đấy.”
Thẩm Nhất Hàng: “…”
Cậu ta sững người, ngơ ngác nhìn Đông Hạ — người đang cố nhịn cười.
Tinh Tinh bước vào xe, định ngồi hàng ghế thứ hai, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, cô khựng lại.
Im lặng, không nói một lời, cô lặng lẽ đi thẳng ra hàng ghế cuối cùng.
Vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã lên tiếng, giọng trầm trầm:
“Cô ngồi lên áo tôi rồi.”
Giọng nói quen đến lạ.
Tinh Tinh sững người, ngoảnh đầu nhìn — trừng mắt.
Không phải Từ Mộc thì là ai? Phản xạ có điều kiện, cô lập tức giơ tay lên định đánh.
Từ Mộc cũng phản xạ y như thế, đưa tay ôm đầu cảnh giác nhìn chằm chằm tay cô.
“…”
Không gian trong xe mờ tối.
Cả hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, không ai dám manh động.
Đông Hạ là người lên xe thứ hai. Phía sau chỉ còn một chỗ trống ở hàng ghế thứ hai.
Nhưng bên trong…
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh — anh ta nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.
Đông Hạ yên lặng ngồi xuống cạnh anh.
Vừa ngồi vững, bên ngoài xe vang lên một tiếng chó sủa đầy phấn khởi.
Chuyện xảy ra quá nhanh, cô không kịp né tránh, chỉ kịp theo phản xạ nhắm mắt lại.
Chất lỏng mát lạnh, sánh đặc theo từng lọn tóc chảy xuống khuôn mặt, cằm, xương quai xanh, và chiếc váy dạ hội đen cô đang mặc.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao và bàn tán không ngớt.
Hình Tinh từ từ mở mắt, nơi đáy mắt phủ đầy băng giá, hàng mi dài còn đọng lại một giọt rượu, chực rơi xuống.
Cô rất bình tĩnh đưa tay lau rượu trên mặt, ánh mắt dần rõ ràng hơn.
Và cô nhìn rõ người đã ra tay.
Kẻ vừa tạt rượu vào cô là Triệu Văn Đồng – em gái cô dâu.
Cô ta mặc váy phù dâu trắng muốt, dáng người mảnh mai, gương mặt còn chút bầu bĩnh, lúc này đầy giận dữ, trừng mắt nhìn chằm chằm Hình Tinh.
Đông Hạ vừa bước tới liền thấy cảnh đó, đáy mắt trầm xuống.
Chung Thuật lập tức cởi áo vest khoác lên vai Hình Tinh, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Triệu Văn Đồng: “Tiểu Đồng, em đang làm gì vậy?”
Triệu Văn Đồng chỉ tay vào Hình Tinh, tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng: “Người phụ nữ này vừa mới quyến rũ anh rể tôi ở vườn sau!”
Một câu nói như ném b.o.m xuống hội trường, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hình Tinh, vừa tò mò vừa khinh bỉ.
Đã có người bắt đầu nhận ra thân phận của cô, những lời bàn tán nhỏ to nổi lên.
“Đó không phải là con gái nhà họ Hình sao, sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Nghe nói mẹ cô ta bỏ đi với đàn ông khác rồi, bây giờ nhà họ Hình chẳng ai quan tâm đến cô ta.”
“Bảo sao, mẹ thế nào con thế ấy, vô trách nhiệm giống nhau.”
“Xinh thật đấy, mà lại muốn làm tiểu tam.”
…
Hình Tinh đứng yên tại chỗ, sống lưng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Những lời nói khó nghe, những ánh nhìn soi mói từ bốn phương tám hướng như đổ cả lên người cô, khiến cô có cảm giác mình chẳng khác nào con thú trong sở thú bị người ta vây xem, không có lối thoát.
Cô siết chặt bàn tay đang thả bên người.
Hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đông Hạ đứng bên cạnh cô, sắc mặt chẳng khá hơn là bao, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Văn Đồng: “Cô Triệu, vậy chứng cứ đâu?”
Triệu Văn Đồng cười khẩy: “Chính mắt tôi thấy, còn cần chứng cứ gì nữa?”
“Vậy cô có nghe thấy họ nói chuyện gì không?”
“…Không.”
“Thế thì theo lý lẽ đó…”
Đông Hạ nhướng mắt, nơi đuôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy cô và anh Tiêu ôm nhau ở hành lang, cô Triệu định giải thích chuyện đó thế nào?”
Câu nói vừa dứt, cả hội trường rúng động.
Chung Thuật khóe môi khẽ nhếch.
Triệu Văn Đồng sững sờ vài giây, rồi lập tức mặt đỏ bừng trắng bệch xen lẫn, lúng túng đến cực điểm: “Cô… cô nói bậy bạ gì thế, tôi làm sao có thể… với anh rể tôi…”
Phía sau câu nói, cô ta nghẹn lại, có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt nên không thể nói tiếp được nữa.
Đông Hạ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, khẽ cười, nụ cười chẳng mấy thân thiện.
Giọng nói cô dịu dàng vang lên, nhưng lại mang theo sát khí: “Thấy không, bịa chuyện chẳng cần trả giá gì cả. Ai cũng có thể trắng đen đảo lộn. Nên làm người thì phải biết tôn trọng sự thật. Cô nói xem có đúng không, cô Triệu?”
Triệu Văn Đồng nhất thời nghẹn họng.
Cô ta đỏ mặt tía tai, cảm nhận rõ ràng ánh mắt dò xét từ bốn phía như đèn pha quét qua người mình, trong lòng dần dần hoảng loạn.
Cô ta ngẩng đầu, chỉ vào Hình Tinh, gân cổ hét: “Người phụ nữ này còn là bạn gái cũ của anh rể tôi! Có ai lại đến dự đám cưới của người yêu cũ không? Ai biết được cô ta có đang ôm tâm tư bất chính, cố ý tới phá đám cưới của chị tôi không!”
Hình Tinh đứng im lặng nghe xong, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Cô cong môi đầy hứng thú, đôi môi đỏ khẽ mấp máy:
“Nếu cô đã nói thế, thì tối nay tôi không làm gì mới là phụ lòng cô rồi.”
Triệu Văn Đồng sững sờ trừng lớn mắt, như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Quả thật còn quá non nớt, vài câu đã bị dọa đến á khẩu.
Thẩm Nhất Hàng vẫn ngồi tại chỗ, từ xa thong dong quan sát cuộc náo loạn không cách đó bao xa.
Ngón tay cậu ta gõ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn, khóe môi khẽ nhếch đầy hứng thú:
“Tôi đã bảo mà, tối nay thế nào cũng náo nhiệt.”
Nói xong mới phát hiện ghế bên cạnh đã trống từ lúc nào.
Không cần đoán cũng biết, Từ Mộc chắc chắn đã đi ‘trả thù’ thay người phụ nữ của mình rồi.
Thẩm Nhất Hàng cười như không, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện – từ đầu đến giờ vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì, khóe môi cong lên tinh quái:
“Bạn gái cậu… à không, bác sĩ Hứa vừa rồi ngầu lắm đấy.”
Lục Hà liếc nhìn cậu ta, bất ngờ chẳng nói gì.
Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên.
Thẩm Nhất Hàng thoáng dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía phát ra âm thanh – chỉ thấy Hình Tinh cầm nguyên ly rượu vang đỏ, dội thẳng xuống đầu Triệu Văn Đồng.
Tiếng ồn ào quá lớn khiến cả cô dâu chú rể cũng bị thu hút, vội vã chạy tới.
Thẩm Nhất Hàng nhoẻn cười, cúi đầu nhìn chú chó nhỏ đang nằm bên chân mình, khẽ trêu:
“Cục cưng, sắp đến lượt con lên sàn rồi đấy.”
Chú chó tên Vương Tạc chẳng hiểu gì, chỉ gâu gâu mấy tiếng đầy phấn khích.
Lục Hà liếc nhìn nó một cái, bất giác nhớ tới vẻ sợ hãi của Đông Hạ lúc ở vườn sau, rồi lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi cô mạnh mẽ đáp trả từng câu từng chữ – khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp đẽ.
Cùng lúc ấy, Tiêu Phàm bước vào đại sảnh và vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Hình Tinh cố tình tạt rượu lên đầu Triệu Văn Đồng.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, lập tức xông lên chắn trước mặt em vợ, giận dữ quát:
“Hình Tinh, em đang làm cái gì vậy?!”
Hình Tinh khẽ khựng lại, thản nhiên liếc anh ta:
“Không thấy sao…”
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã bất ngờ lao tới trước mặt cô, tát thẳng một cái.
Mọi việc diễn ra quá nhanh.
Đông Hạ vừa kịp phản ứng thì cái tát kia đã giáng xuống.
Cô khựng người.
Hình Tinh nghiêng đầu sang một bên, mất vài giây mới khẽ l.i.ế.m môi, cảm nhận rõ vị tanh mặn của m.á.u trong khoang miệng.
Triệu Văn Tư tức giận đến run người:
“Tiểu Đồng vẫn còn nhỏ, mấy người sao có thể liên thủ bắt nạt con bé như vậy?!”
Hai chị em này quả đúng là giống nhau – đều thích đánh phủ đầu và đảo ngược trắng đen.
Đông Hạ nhíu mày, định lên tiếng, thì thấy Hình Tinh bất ngờ giơ tay lên, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt không che giấu sát khí.
Mọi người xung quanh lập tức hít vào một hơi lạnh.
Nhưng âm thanh của cái tát mãi vẫn chưa vang lên.
Bởi vì Tiêu Phàm đã kịp thời chắn phía trước Triệu Văn Tư, gương mặt vốn luôn ôn hòa lúc này đầy giận dữ, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Anh mím môi, trầm giọng:
“Hình Tinh, đủ rồi.”
Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Hình Tinh không biểu cảm, im lặng một lúc, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của người phụ nữ đứng sau Tiêu Phàm, khẽ cong môi cười nhạt:
“Chưa đủ đâu, Tiêu Phàm, với anh… còn lâu mới đủ.”
Tiêu Phàm hơi khựng lại, chưa kịp hiểu hết câu đó có nghĩa gì, thì bàn tay cô đã nhanh chóng thu về, rồi đột ngột quất thẳng một cái tát vào mặt anh.
Một tiếng chát giòn tan vang lên trong hội trường.
Một tràng xì xào bàn tán vang lên.
Triệu Văn Tư sững người ba giây, đến khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt đã trắng bệch, định lao lên thì bị Tiêu Phàm giữ chặt lại.
Cô ta giãy giụa, khuôn mặt méo mó, ánh mắt đầy căm phẫn trừng trừng nhìn người phụ nữ đối diện.
Tiêu Phàm chau mày, má bên trái rát bỏng, lặng lẽ nhìn Hình Tinh.
Còn cô thì như không cảm thấy chút đau đớn nào từ lòng bàn tay, nhẹ nhàng vung tay, giọng nói trầm thấp:
“Cái tát vừa rồi, là thay cho người phụ nữ của anh.”
Cô ngừng một nhịp, rồi ngẩng mắt nhìn thẳng anh:
“Còn cái này… là anh nợ tôi.”
Vừa dứt lời, lại là một tiếng bốp vang dội.
Trong đám đông đang hóng chuyện, không khí như nổ tung vì hàng loạt tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng tử của Triệu Văn Tư co rút, hét lên chói tai:
“Cô điên rồi sao?!”
Ăn hai cái tát, Tiêu Phàm vẫn không nói lời nào, chỉ đứng yên lặng, ánh mắt chưa rời khỏi cô.
Cách đó không xa, Triệu Văn Đồng đã bắt đầu rơi nước mắt, cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến mức này.
Trong đám người, đã có vài người lén lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình.
Một buổi lễ thành hôn trang trọng lại đột ngột biến thành trò hề.
Mà đối tượng lại là nhà họ Tiêu – danh môn vọng tộc – nếu đoạn clip này được tung lên mạng, chắc chắn sẽ gây chấn động không nhỏ.
Ngay lúc đó, các bậc trưởng bối của nhà họ Tiêu và họ Triệu – vì kẹt xe nên đến muộn – cũng đã bước vào hội trường.
Bọn họ còn đang cười nói vui vẻ thì lập tức sững người khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, suýt chút nữa thì ngã quỵ tại chỗ vì sốc.
Mẹ Tiêu vừa trông thấy Hình Tinh, lập tức nhận ra cô.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thoáng hiện nét giận dữ, giọng nói nghiêm khắc:
“Cô tới đây làm gì? Ai cho phép cô vào?”
Hình Tinh tiện tay vén lọn tóc ướt dính vào má ra sau tai, liếc nhìn Triệu Văn Tư với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nhạt:
“Là con dâu tương lai của bà mời tôi đến nhiều lần đấy. Nếu tôi không đến, chẳng phải quá hẹp hòi sao?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ – không ai ngờ rằng màn kịch này lại là do cô dâu gián tiếp tạo nên.
Ánh mắt hóng chuyện lập tức biến thành dò xét.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh như băng.
Triệu Văn Tư run lên, sắc mặt trắng nhợt, giọng khẽ run:
“Tôi… tôi tưởng hai người vẫn là bạn nên…”
Hình Tinh nhìn dáng vẻ như nạn nhân của cô ta, bật cười khinh miệt.
Chung Thuật bước lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô:
“Đi thôi, tôi đưa các cậu về.”
Hình Tinh khẽ gật đầu – cho dù còn mặt mũi, lúc này cô cũng chẳng còn sức mà ở lại.
Họ quay người rời đi, nhưng Triệu Văn Tư như vẫn chưa cam lòng, còn ngoan cố gào lên từ phía sau:
“Các người còn chưa xin lỗi! Không được đi… A!”
Chẳng biết từ đâu, một con Samoyed to lớn đột nhiên xông tới, cắn chặt lấy vạt váy cưới của Triệu Văn Tư, ra sức kéo ngược lại.
Cô ta đang đi giày cao gót, mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất vô cùng chật vật.
Tiêu Phàm hoảng hốt vội bước tới đỡ người.
Nhưng đúng lúc anh ta vừa nắm lấy tay cô ta, con ch.ó kia đột nhiên buông vạt váy ra, bật người lên như tia chớp, húc thẳng vào người anh.
Phịch — một âm vang trầm nặng vang lên.
Hội trường lập tức náo loạn, mọi người hét lên vì hoảng hốt khi chú chó trắng bắt đầu chạy loạn khắp nơi, cả lễ đường rối như nồi canh hẹ.
Tiêu Phàm nằm vật trên đất, đầu óc choáng váng, có không ít người xúm lại hỏi han.
Nhưng việc đầu tiên anh làm khi tỉnh lại, là ngoái đầu nhìn quanh — thế nhưng bóng dáng Hình Tinh đã biến mất.
Đông Hạ vừa bước đến cửa thì quay đầu lại, trông thấy Vương Tạc, sững người một thoáng.
Theo phản xạ, cô nhìn về phía bàn của Lục Hà.
Nhưng bàn đó đã trống trơn từ lúc nào, chẳng thấy ai đâu.
Tầng hai, Tống Lâm Viên tựa người vào lan can, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt dõi theo bóng dáng vừa khuất ở cửa, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh ta không ngờ buổi lễ hôm nay lại đặc sắc đến vậy.
Phó Hy Lâm đứng bên cạnh, thấy nụ cười càng lúc càng rõ trên mặt anh ta, liền cau mày hỏi:
“Cậu Tống đang cười gì vậy?”
Tống Lâm Viên liếc nhìn cô một cái, khóe môi càng cong sâu:
“Chị cô mỗi lần xuất hiện… đều khiến tôi bất ngờ.”
Phó Hy Lâm ngẩn ra, mất mấy giây mới hiểu ý.
Sắc mặt cô tối sầm:
“Vậy ra, anh tiếp cận tôi, chỉ vì Hứa Đông Hạ?”
Tống Lâm Viên không phủ nhận.
Lại là Hứa Đông Hạ.
Đi đến đâu… cũng là Hứa Đông Hạ.
Phó Hy Lâm siết chặt tay, nhịp thở nặng nề.
Cô ta nhìn đám hỗn loạn bên dưới lầu, im lặng vài giây, rồi bất ngờ bật cười:
“Cậu Tống, chúng ta… làm một giao dịch, được không?”
Tống Lâm Viên nhướng mày, ánh mắt trở nên u tối.
Vừa rời khỏi lễ cưới, Đông Hạ không ngờ lại chạm mặt Phó Hạ Viễn và Quách Uyển Như ngay tại hành lang.
Quách Uyển Như thấy Tinh Tinh với bộ dạng chật vật, lại liếc nhìn Đông Hạ, nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy người định đi đâu thế?”
Đông Hạ mím môi, không trả lời.
Chung Thuật lên tiếng trước, giọng rất điềm tĩnh:
“Xin lỗi phu nhân Phó, chuyện tối nay có hơi phức tạp. Ngày mai tôi sẽ đến tận nơi để giải thích rõ với hai người.”
Dứt lời, anh chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi vội vàng rời đi cùng họ.
Quách Uyển Như đứng tại chỗ, ánh mắt lóe lên khi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa.
Bà quay lại nhìn Phó Hạ Viễn, nhướng mày:
“Anh có thấy không? Đông Hạ và bác sĩ Chung đứng cạnh nhau rất xứng đôi.”
Phó Hạ Viễn hiểu ý bà, đáy mắt ánh lên ý cười:
“Chung Thuật đúng là một cậu trai rất tốt.”
Trước cổng khách sạn, một chiếc SUV bảy chỗ to lớn đỗ sẵn.
Chiếc xe đã được độ lại, trông khá nổi bật và có phần khoa trương. Vì vậy, vừa bước ra khỏi cửa, Đông Hạ đã thấy nó ngay.
Lúc này, cửa kính xe bất ngờ hạ xuống, Thẩm Nhất Hàng thò đầu ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú sáng sủa.
Cậu ta vẫy tay chào bọn họ rất nhiệt tình.
Chung Thuật liếc mắt nhìn, thu lại biểu cảm không rõ cảm xúc.
Anh đã đoán ra được, trong xe còn có “nhân vật” khác.
Tinh Tinh nhướng mày, quay sang hỏi Đông Hạ:
“Người quen của cậu à?”
Đông Hạ khẽ động môi:
“Chủ của chú chó Samoyed trong xe.”
Nhớ lại lúc lễ cưới vừa rồi, “bé cưng” kia đã xông ra làm loạn giúp cô trút giận, tâm trạng của Tinh Tinh cũng vui vẻ hơn hẳn, tò mò hỏi:
“Sao anh ta lại giúp bọn mình?”
Đông Hạ nghĩ một lúc, đáp:
“Vì thấy tớ xinh.”
“…”
Lúc cả nhóm đến gần, Thẩm Nhất Hàng đã xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, cười nói:
“Tiện đường, để tôi đưa mọi người về nhé.”
Trước khi trèo vào trong, Tinh Tinh liếc nhìn Thẩm Nhất Hàng, bỗng giơ ngón cái với vẻ hài lòng:
“Anh có mắt nhìn đấy.”
Thẩm Nhất Hàng: “…”
Cậu ta sững người, ngơ ngác nhìn Đông Hạ — người đang cố nhịn cười.
Tinh Tinh bước vào xe, định ngồi hàng ghế thứ hai, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, cô khựng lại.
Im lặng, không nói một lời, cô lặng lẽ đi thẳng ra hàng ghế cuối cùng.
Vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã lên tiếng, giọng trầm trầm:
“Cô ngồi lên áo tôi rồi.”
Giọng nói quen đến lạ.
Tinh Tinh sững người, ngoảnh đầu nhìn — trừng mắt.
Không phải Từ Mộc thì là ai? Phản xạ có điều kiện, cô lập tức giơ tay lên định đánh.
Từ Mộc cũng phản xạ y như thế, đưa tay ôm đầu cảnh giác nhìn chằm chằm tay cô.
“…”
Không gian trong xe mờ tối.
Cả hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, không ai dám manh động.
Đông Hạ là người lên xe thứ hai. Phía sau chỉ còn một chỗ trống ở hàng ghế thứ hai.
Nhưng bên trong…
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh — anh ta nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.
Đông Hạ yên lặng ngồi xuống cạnh anh.
Vừa ngồi vững, bên ngoài xe vang lên một tiếng chó sủa đầy phấn khởi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương