Cuộc sống có rất nhiều chuyện mà không ai có thể nói chính xác được chuyện
gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
Có người nói, tai hoạ lần lượt kéo đến mới là trạng thái bình thường của cuộc
sống, vậy nên cho dù Trình Trục không muốn đồng ý, thì cô cũng phải đồng ý.
Hồi bé, Trình Trục đã từng tưởng tượng về kiếp sau của mình, vì đó là ảo tưởng
nên không cần phải có logic hay kiềm chế gì. Cô tham lam hy vọng về một gia
đình hòa thuận, giàu có, cuộc sống suôn sẻ, trăm phần may mắn; một người yêu
khiến người khác ghen tị không thôi; một người bạn sẽ không bao giờ rời bỏ cô
và một cuộc sống không cần nỗ lực, không có cực khổ và đau đớn.
Song ý tưởng này đã bị dập tắt ngay sau khi cô hiểu chuyện, bởi vì cuộc sống
quá suôn sẻ và mỹ mãn sẽ rất khó nếm được hạnh phúc. Không có thăng trầm,
không nỗ lực, mọi suôn sẻ cuối cùng cũng sẽ trở thành một loại nhạt nhẽo, và
con người sẽ không có dũng khí đối mặt với cái chết hoặc mong đợi cái chết.
Vậy nên Trình Trục tin rằng những khó khăn mà cô đã trải qua có thể là thử
thách của ông trời, những thử thách này có thể chẳng đáng là gì với những
người đau khổ hơn, nhưng đối với cô lại là một đòn cảnh tỉnh.
Trình Trục không thể phán đoán kiếp sau sẽ như thế nào, cũng không thể thay
đổi thời gian đã xảy ra, cô chỉ có thể là chính mình và sống tốt ở hiện tại.
Trong sách nói, nếu quyết định sống sót, thì sẽ phải đối mặt với một trận chiến
khốc liệt và tàn khốc hơn.
Tuy nhiên khi những thử thách mới đến, cô vẫn cảm thấy đau khổ, cho dù là lớn
hay nhỏ, chúng đều giống như một cơn thủy triều xô đẩy cô. Cô là một đồng xu
bị ném xuống đáy biển, tưởng rằng mình có thể chìm xuống đáy, nhưng thực tế
là bất cứ thứ gì cũng có thể khiến cô trôi dạt, không ai có thể tìm thấy cô nữa.
Trình Trục cố gắng bình tĩnh, không hoảng loạn, ngụy trang bản thân, nhưng cô
rất cần có người nhìn mình, luôn dõi theo cô, không để cô lạc dưới biển sâu.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm trầm lấy cô.
Dưới bệnh viên, người xe qua lại rất đông, trong bệnh viện rất nhiều người đến
rồi đi, nhân sinh trăm vẻ, chúng sinh vạn vật đều có thể nhìn thấy trong phạm vi
nhỏ bé này. So với chợ, ở đây còn tấp nập hơn.
Nhưng sự tấp nập này lại mang theo sự chua xót tự giễu, không được mong đợi.
Trình Trục bước xuống xe, đưa cho Tôn Minh Trì chiếc mũ bảo hiểm gắn tai
mèo mà anh mua trong trung tâm thương mại.
Tôn Minh Trì nhận lấy và nắm lấy tay Trình Trục, an ủi cũng không có tác dụng
gì, hai người đều biết điều đó. Vì vậy Tôn Minh Trì không nói gì, chỉ nhắc: “Có
chuyện gì thì gọi cho anh, biết chưa?”
Trình Trục: “Biết rồi.”
“Đi nhanh lên.” Anh vỗ nhẹ Trình Trục.
Trịnh Trục gật đầu, cô không nhìn Tôn Minh Trì, xoay người hoà vào trong đám
đông, nhìn trông rất lạnh lùng.
Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm bóng người cho đến khi không thấy đâu nữa, anh
không rời đi ngay, mà đứng dưới tầng hút thêm một điếu thuốc.
Điếu thuốc cháy từ đầu đến cuối chỉ mất bốn đến năm phút.
Trong vài phút này, Tôn Minh Trì bỗng nhớ lại một đêm vào mấy năm trước,
khi đồng xu bị ném xuống sông, sau đó cuộc sống của anh và Trình Trục đều đi
chệch hướng.
Ngày đó, Trình Trục giống như một nàng tiên, cô mặc một chiếc váy liền màu
trắng, mái tóc dài tung bay trong gió, anh đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy cô.
Tôn Minh Trì hút mạnh hơi thuốc cuối, lên xe định rời đi.
“Tôn Minh Trì.”
Anh quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Hứa Chu.
Hứa Chu nhìn anh hỏi: “Anh có thời gian nói chuyện không?”
***
Trong bệnh viện.
Mùi nước khử trùng nồng nặc len lỏi khắp mọi ngóc ngách, Trịnh Trục đến
phòng bệnh Hứa Chu nói thì thấy bà nội Trình đang nằm trên giường bệnh.
Mái tóc xen kẽ màu xám bạc, gò má rám nắng đầy vết đốm.
Đầu Trình Trục phình to, những suy nghĩ hỗn loạn quấn quanh với nhau, cô hít
một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
“Tiểu Trục, con đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến?” Ông nội Trình đứng dậy khỏi
ghế.
Trình Trục há miệng thở dốc, nói: “Con xin lỗi.”
“Ôi trời, ông nội không trách con!” Vẻ mặt ông nội Trình đầy lo lắng, tinh thần
không còn như ngày thường nữa: “Hôm qua con không về nhà, buổi sáng cũng
không liên lạc được với con, ông còn tưởng con chạy đi đâu, làm ông nội lo
lắng không thôi.”
Lời nói đảo quanh miệng, cuối cùng Trình Trục chỉ nói xin lỗi.
Ông nội Trình kể buổi sáng bà nội Trình muốn mua gì đó, thấy Trình Trục
không ở nhà, vậy nên bà tự lên trấn, kết quả lúc đi thì bị xe đâm, mà chiếc xe
đâm vào bà đã bỏ chạy. May mà sau đó xe sau phát hiện có người bị ngã trên
đường nên dừng lại kiểm tra và đưa bà đến bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại, ông nội Trình hoảng hốt muốn chết, ông cố gắng gọi
cho Trình Trục nhưng lại không thể liên lạc được. Vì vậy ông đành phải sang
tìm hàng xóm, song hàng xóm cũng đã già, biết ông đang sốt ruột, bản thân lại
không giúp gì được. Đúng lúc đó Hứa Chu đến tìm Trình Trục, sau khi nghe
chuyện xảy ra, anh ta lập tức nhờ ba mẹ mình đưa ông nội Trình đến gặp bà
Trình.
Ông nội Trình không hiểu các thủ tục rườm rà của bệnh viện, tất cả đều do Hứa
Chu giúp đỡ, viện phí cũng là nhà Hứa Chu nộp hộ.
Cũng may bà nội Trình không bị thương nặng, chỉ bị gãy chân phải, xem ra làm
việc đồng áng nhiều cũng có ích, ít nhất xương cốt khá cứng cỏi, ngoài ra còn bị
chấn động não nhẹ nên bị hôn mê một lúc. Trên đường đến viện, bà đã tỉnh lại
một lần, nhưng có lẽ do không thoải mái nên bà lại ngất đi. Thấy vậy, Hứa Chu
cảm thấy vô cùng lo lắng, vội đưa bà nội Trình đi chụp CT đầu, bây giờ vẫn
chưa có kết quả.
Ba mẹ Hứa Chu đã về trước, Hứa Chu ở lại chăm sóc ông nội Trình và bà nội
Trình, hơn nữa còn tìm cách liên lạc với Trình Trục.
“Thằng bé Tiểu Hứa rất tốt, cả buổi sáng vất vả rồi.” Ông nội Trình hỏi: “Thằng
bé đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, nghe nói con sắp đến nên xuống tầng đón
con, nhưng sao con lên mà thằng bé không lên cùng vậy?”
Lông mày Trình Trục giật giật: “Cậu ấy xuống dưới ạ?”
“Con không gặp thằng bé sao?”
“… Không ạ.”
Ngoài giường bệnh, Trình Trục liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nhìn thấy gì cả, chỉ có bầu trời trắng xoá và những chiếc lá đung đưa
trong không khí.
***
Dưới tầng bệnh viện.
Hứa Chu cắn điếu thuốc mà Tôn Minh Trì đưa cho, hút rất thành thạo, thành
thạo đến mức Tôn Minh Trì nhíu mày.
“Cậu nghiện thuốc à?”
Hứa Chu lắc đầu, tần suất anh ta hút thuốc rất ít, nhưng mỗi lần đều hút rất
nhiều, mà lúc anh ta hút thuốc nhiều nhất chính là vào cấp ba.
Lúc đó không có Trình Trục, cũng không có Phan Hiểu Đình, tính tình anh ta
nhàm chán, lại không muốn kết bạn mới nên chỉ có một mình. Ở trường có rất
nhiều bạn học cũ từng thấy dáng vẻ chật vật của anh ta, cũng từng tham gia vào
hành vi khiến anh ta chật vật, nhưng Hứa Chu không quan tâm lắm, một mình
anh ta thoải mái tự tại, cái gì cũng dám thử.
Thân thể gầy gò không có nghĩa là nội tâm yếu ớt, tính cách trầm lắng không có
nghĩa là sẽ bị người khác bắt nạt. Có rất nhiều chuyện, Hứa Chu còn táo bạo và
mạnh mẽ hơn Trình Trục nhiều, có điều trong vấn đề của Trình Trục, rõ ràng là
Hứa Chu quá cẩn thận.
Trình Trục không biết anh ta biết hút thuốc, bởi vì Hứa Chu muốn để lại ấn
tượng tốt với Trình Trục, dù sao Trình Trục cũng không thích mùi khói lắm.
Tất cả những gì anh ta làm chỉ là để Trình Trục đối xử với anh ta như người cần
bảo vệ trước đây, ở bên cạnh anh ta tiếp tục bảo vệ anh ta giống như trước, cho
dù thật ra anh ta cũng không cần phải bảo vệ như vậy.
Hai người họ đứng dưới ánh mặt trời, điếu thuốc đã cháy được một nửa.
Sắc mặt Tôn Minh Trì vẫn không thay đổi, anh chỉ nhìn chằm chằm Hứa Chu,
muốn xem anh ta định làm gì.
“Tối hôm qua hai người ở cùng nhau.” Hứa Chu đẩy kính hỏi, giọng điệu rất
chắc chắn.
Từ lúc nhìn thấy Trình Trục bước xuống xe của Tôn Minh Trì một cách tự nhiên
thì rất nhiều chuyện đều được giải thích. Những suy nghĩ rối rắm trong đầu anh
ta từ lâu đã tìm được nút thắt, lúc chúng được cởi ra, trở thành một đường thẳng
tắp rõ ràng, anh ta không có cách nào tự lừa mình dối người được nữa.
“Đúng vậy.”
“Dấu vết trên người Trình Trục là anh để lại.”
Tôn Minh Trì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, không lên tiếng.
Hứa Chu không cần Tôn Minh Trì trả lời, tay gẩy tàn thuốc: “Sao hai người có
thể ở bên nhau?”
“Anh muốn lừa dối Trình Trục.”
“Liên quan gì đến cậu, cậu là gì với Trình Trục?” Tôn Minh Trì hút một hơi
thuốc, hơi nheo mắt lại.
“… Liên quan gì đến tôi, tôi là gì với Trình Trục?” Hứa Chu lẩm bẩm hàm hồ,
sau đó búng điếu thuốc trong miệng. Anh ta giống như bị châm lửa, hung hăng
nắm cổ áo Tôn Minh Trì, tức giận quát: “Thế anh là gì với Trình Trục? Ba anh
lừa mẹ Trình Trục, mẹ anh mắng Trình Trục như vậy, sao anh lại dám không
biết xấu hổ ở bên cạnh cậu ấy!”
gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
Có người nói, tai hoạ lần lượt kéo đến mới là trạng thái bình thường của cuộc
sống, vậy nên cho dù Trình Trục không muốn đồng ý, thì cô cũng phải đồng ý.
Hồi bé, Trình Trục đã từng tưởng tượng về kiếp sau của mình, vì đó là ảo tưởng
nên không cần phải có logic hay kiềm chế gì. Cô tham lam hy vọng về một gia
đình hòa thuận, giàu có, cuộc sống suôn sẻ, trăm phần may mắn; một người yêu
khiến người khác ghen tị không thôi; một người bạn sẽ không bao giờ rời bỏ cô
và một cuộc sống không cần nỗ lực, không có cực khổ và đau đớn.
Song ý tưởng này đã bị dập tắt ngay sau khi cô hiểu chuyện, bởi vì cuộc sống
quá suôn sẻ và mỹ mãn sẽ rất khó nếm được hạnh phúc. Không có thăng trầm,
không nỗ lực, mọi suôn sẻ cuối cùng cũng sẽ trở thành một loại nhạt nhẽo, và
con người sẽ không có dũng khí đối mặt với cái chết hoặc mong đợi cái chết.
Vậy nên Trình Trục tin rằng những khó khăn mà cô đã trải qua có thể là thử
thách của ông trời, những thử thách này có thể chẳng đáng là gì với những
người đau khổ hơn, nhưng đối với cô lại là một đòn cảnh tỉnh.
Trình Trục không thể phán đoán kiếp sau sẽ như thế nào, cũng không thể thay
đổi thời gian đã xảy ra, cô chỉ có thể là chính mình và sống tốt ở hiện tại.
Trong sách nói, nếu quyết định sống sót, thì sẽ phải đối mặt với một trận chiến
khốc liệt và tàn khốc hơn.
Tuy nhiên khi những thử thách mới đến, cô vẫn cảm thấy đau khổ, cho dù là lớn
hay nhỏ, chúng đều giống như một cơn thủy triều xô đẩy cô. Cô là một đồng xu
bị ném xuống đáy biển, tưởng rằng mình có thể chìm xuống đáy, nhưng thực tế
là bất cứ thứ gì cũng có thể khiến cô trôi dạt, không ai có thể tìm thấy cô nữa.
Trình Trục cố gắng bình tĩnh, không hoảng loạn, ngụy trang bản thân, nhưng cô
rất cần có người nhìn mình, luôn dõi theo cô, không để cô lạc dưới biển sâu.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm trầm lấy cô.
Dưới bệnh viên, người xe qua lại rất đông, trong bệnh viện rất nhiều người đến
rồi đi, nhân sinh trăm vẻ, chúng sinh vạn vật đều có thể nhìn thấy trong phạm vi
nhỏ bé này. So với chợ, ở đây còn tấp nập hơn.
Nhưng sự tấp nập này lại mang theo sự chua xót tự giễu, không được mong đợi.
Trình Trục bước xuống xe, đưa cho Tôn Minh Trì chiếc mũ bảo hiểm gắn tai
mèo mà anh mua trong trung tâm thương mại.
Tôn Minh Trì nhận lấy và nắm lấy tay Trình Trục, an ủi cũng không có tác dụng
gì, hai người đều biết điều đó. Vì vậy Tôn Minh Trì không nói gì, chỉ nhắc: “Có
chuyện gì thì gọi cho anh, biết chưa?”
Trình Trục: “Biết rồi.”
“Đi nhanh lên.” Anh vỗ nhẹ Trình Trục.
Trịnh Trục gật đầu, cô không nhìn Tôn Minh Trì, xoay người hoà vào trong đám
đông, nhìn trông rất lạnh lùng.
Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm bóng người cho đến khi không thấy đâu nữa, anh
không rời đi ngay, mà đứng dưới tầng hút thêm một điếu thuốc.
Điếu thuốc cháy từ đầu đến cuối chỉ mất bốn đến năm phút.
Trong vài phút này, Tôn Minh Trì bỗng nhớ lại một đêm vào mấy năm trước,
khi đồng xu bị ném xuống sông, sau đó cuộc sống của anh và Trình Trục đều đi
chệch hướng.
Ngày đó, Trình Trục giống như một nàng tiên, cô mặc một chiếc váy liền màu
trắng, mái tóc dài tung bay trong gió, anh đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy cô.
Tôn Minh Trì hút mạnh hơi thuốc cuối, lên xe định rời đi.
“Tôn Minh Trì.”
Anh quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Hứa Chu.
Hứa Chu nhìn anh hỏi: “Anh có thời gian nói chuyện không?”
***
Trong bệnh viện.
Mùi nước khử trùng nồng nặc len lỏi khắp mọi ngóc ngách, Trịnh Trục đến
phòng bệnh Hứa Chu nói thì thấy bà nội Trình đang nằm trên giường bệnh.
Mái tóc xen kẽ màu xám bạc, gò má rám nắng đầy vết đốm.
Đầu Trình Trục phình to, những suy nghĩ hỗn loạn quấn quanh với nhau, cô hít
một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
“Tiểu Trục, con đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến?” Ông nội Trình đứng dậy khỏi
ghế.
Trình Trục há miệng thở dốc, nói: “Con xin lỗi.”
“Ôi trời, ông nội không trách con!” Vẻ mặt ông nội Trình đầy lo lắng, tinh thần
không còn như ngày thường nữa: “Hôm qua con không về nhà, buổi sáng cũng
không liên lạc được với con, ông còn tưởng con chạy đi đâu, làm ông nội lo
lắng không thôi.”
Lời nói đảo quanh miệng, cuối cùng Trình Trục chỉ nói xin lỗi.
Ông nội Trình kể buổi sáng bà nội Trình muốn mua gì đó, thấy Trình Trục
không ở nhà, vậy nên bà tự lên trấn, kết quả lúc đi thì bị xe đâm, mà chiếc xe
đâm vào bà đã bỏ chạy. May mà sau đó xe sau phát hiện có người bị ngã trên
đường nên dừng lại kiểm tra và đưa bà đến bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại, ông nội Trình hoảng hốt muốn chết, ông cố gắng gọi
cho Trình Trục nhưng lại không thể liên lạc được. Vì vậy ông đành phải sang
tìm hàng xóm, song hàng xóm cũng đã già, biết ông đang sốt ruột, bản thân lại
không giúp gì được. Đúng lúc đó Hứa Chu đến tìm Trình Trục, sau khi nghe
chuyện xảy ra, anh ta lập tức nhờ ba mẹ mình đưa ông nội Trình đến gặp bà
Trình.
Ông nội Trình không hiểu các thủ tục rườm rà của bệnh viện, tất cả đều do Hứa
Chu giúp đỡ, viện phí cũng là nhà Hứa Chu nộp hộ.
Cũng may bà nội Trình không bị thương nặng, chỉ bị gãy chân phải, xem ra làm
việc đồng áng nhiều cũng có ích, ít nhất xương cốt khá cứng cỏi, ngoài ra còn bị
chấn động não nhẹ nên bị hôn mê một lúc. Trên đường đến viện, bà đã tỉnh lại
một lần, nhưng có lẽ do không thoải mái nên bà lại ngất đi. Thấy vậy, Hứa Chu
cảm thấy vô cùng lo lắng, vội đưa bà nội Trình đi chụp CT đầu, bây giờ vẫn
chưa có kết quả.
Ba mẹ Hứa Chu đã về trước, Hứa Chu ở lại chăm sóc ông nội Trình và bà nội
Trình, hơn nữa còn tìm cách liên lạc với Trình Trục.
“Thằng bé Tiểu Hứa rất tốt, cả buổi sáng vất vả rồi.” Ông nội Trình hỏi: “Thằng
bé đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, nghe nói con sắp đến nên xuống tầng đón
con, nhưng sao con lên mà thằng bé không lên cùng vậy?”
Lông mày Trình Trục giật giật: “Cậu ấy xuống dưới ạ?”
“Con không gặp thằng bé sao?”
“… Không ạ.”
Ngoài giường bệnh, Trình Trục liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nhìn thấy gì cả, chỉ có bầu trời trắng xoá và những chiếc lá đung đưa
trong không khí.
***
Dưới tầng bệnh viện.
Hứa Chu cắn điếu thuốc mà Tôn Minh Trì đưa cho, hút rất thành thạo, thành
thạo đến mức Tôn Minh Trì nhíu mày.
“Cậu nghiện thuốc à?”
Hứa Chu lắc đầu, tần suất anh ta hút thuốc rất ít, nhưng mỗi lần đều hút rất
nhiều, mà lúc anh ta hút thuốc nhiều nhất chính là vào cấp ba.
Lúc đó không có Trình Trục, cũng không có Phan Hiểu Đình, tính tình anh ta
nhàm chán, lại không muốn kết bạn mới nên chỉ có một mình. Ở trường có rất
nhiều bạn học cũ từng thấy dáng vẻ chật vật của anh ta, cũng từng tham gia vào
hành vi khiến anh ta chật vật, nhưng Hứa Chu không quan tâm lắm, một mình
anh ta thoải mái tự tại, cái gì cũng dám thử.
Thân thể gầy gò không có nghĩa là nội tâm yếu ớt, tính cách trầm lắng không có
nghĩa là sẽ bị người khác bắt nạt. Có rất nhiều chuyện, Hứa Chu còn táo bạo và
mạnh mẽ hơn Trình Trục nhiều, có điều trong vấn đề của Trình Trục, rõ ràng là
Hứa Chu quá cẩn thận.
Trình Trục không biết anh ta biết hút thuốc, bởi vì Hứa Chu muốn để lại ấn
tượng tốt với Trình Trục, dù sao Trình Trục cũng không thích mùi khói lắm.
Tất cả những gì anh ta làm chỉ là để Trình Trục đối xử với anh ta như người cần
bảo vệ trước đây, ở bên cạnh anh ta tiếp tục bảo vệ anh ta giống như trước, cho
dù thật ra anh ta cũng không cần phải bảo vệ như vậy.
Hai người họ đứng dưới ánh mặt trời, điếu thuốc đã cháy được một nửa.
Sắc mặt Tôn Minh Trì vẫn không thay đổi, anh chỉ nhìn chằm chằm Hứa Chu,
muốn xem anh ta định làm gì.
“Tối hôm qua hai người ở cùng nhau.” Hứa Chu đẩy kính hỏi, giọng điệu rất
chắc chắn.
Từ lúc nhìn thấy Trình Trục bước xuống xe của Tôn Minh Trì một cách tự nhiên
thì rất nhiều chuyện đều được giải thích. Những suy nghĩ rối rắm trong đầu anh
ta từ lâu đã tìm được nút thắt, lúc chúng được cởi ra, trở thành một đường thẳng
tắp rõ ràng, anh ta không có cách nào tự lừa mình dối người được nữa.
“Đúng vậy.”
“Dấu vết trên người Trình Trục là anh để lại.”
Tôn Minh Trì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, không lên tiếng.
Hứa Chu không cần Tôn Minh Trì trả lời, tay gẩy tàn thuốc: “Sao hai người có
thể ở bên nhau?”
“Anh muốn lừa dối Trình Trục.”
“Liên quan gì đến cậu, cậu là gì với Trình Trục?” Tôn Minh Trì hút một hơi
thuốc, hơi nheo mắt lại.
“… Liên quan gì đến tôi, tôi là gì với Trình Trục?” Hứa Chu lẩm bẩm hàm hồ,
sau đó búng điếu thuốc trong miệng. Anh ta giống như bị châm lửa, hung hăng
nắm cổ áo Tôn Minh Trì, tức giận quát: “Thế anh là gì với Trình Trục? Ba anh
lừa mẹ Trình Trục, mẹ anh mắng Trình Trục như vậy, sao anh lại dám không
biết xấu hổ ở bên cạnh cậu ấy!”
Danh sách chương