Những người xung quanh nhìn sang, Tôn Minh Trì hơi đau đầu.

Phải nói là Phan Hiểu Đình và Trình Trục bảo vệ Hứa Chu rất tốt, nói về sự

ngây thơ thì Hứa Chu còn ngây thơ hơn cả Trình Trục. Nếu nhìn và đánh giá

Hứa Chu từ con mắt của một người đàn ông trưởng thành, thì có thể đánh giá

một cách khách quan và dễ dàng qua lời nói và việc làm của người này rằng,

tính cách của anh ta quá trẻ con, thiếu sự bình tĩnh, dễ xúc động, cho nên anh ta

không thể nhìn rõ được nhiều chuyện.

Có điều anh ta thật sự rất quan tâm Trình Trục, mấy lời buộc tội của anh ta đều

chỉ vào người anh.

Tôn Minh Trì khịt mũi, anh không cảm thấy tức giận, mà chỉ cảm thấy buồn

cười.

Thấy anh cười, Hứa Chu tức giận hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Cười cậu không dám hỏi Trình Trục.” Tôn Minh Trì cười nhạo anh ta.

Hứa Chu thẹn quá hoá giận nói: “Cái rắm!”

Tôn Minh Trì lại cười, anh không muốn nói nhảm với thằng nhóc Hứa Chu này

nữa, sau khi hút xong điếu thuốc trong miệng thì xoay người định rời đi.

Hứa Chu không chịu, anh ta nắm chặt cổ áo của Tôn Minh Trì không buông,

chiếc áo ngắn màu đen vì lực kéo mà bị kéo lên đến ngực, để lộ ra thân thể

cường tráng khỏe mạnh, cùng những vết cào rõ ràng trên đó, có thể thấy đêm

qua dữ dội như nào.

Tôn Minh Trì dừng lại, lạnh lùng nhìn Hứa Chu: “Buông ra.”

Hứa Chu nhìn chằm chằm anh một lúc rồi mới buông tay, anh ta lùi lại vài

bước, trông đã bình tĩnh hơn.

Tôn Minh Trì cúi đầu chỉnh lại quần áo, thầm thở dài trong lòng, có một số lời

không thích hợp để thốt ra khỏi miệng, chưa kể những gì phát ra từ miệng anh

cũng không được tính, dù sao Trình Trục cũng… Chậc! Anh nâng mí mắt lên nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi Trình Trục, em ấy sẽ nói

cho cậu biết.”

***

Trình Trục và ông nội đang ngồi bên giường bệnh trong phòng, phòng bệnh là

phòng đơn có điều hòa, mồ hôi lạnh trên người Trình Trục đã khô. Cô nhìn điện

thoại di động, bên trên đều là cuộc gọi của Hứa Chu, cứ mười phút lại gọi điện

thoại đến một lần, ngay cả Phan Hiểu Đình cũng tìm cô, gửi cho cô rất nhiều tin

nhắn.

“Ôi, Tiểu Hứa về rồi.” Ông nội Trình vui vẻ nói.

Hứa Chu đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn Trình Trục.

Thấy Trình Trục ngước lên nhìn mình, Hứa Chu khựng lại một chút rồi mới

bước vào.

“Tiểu Hứa, cháu đi đâu vậy, Tiểu Trục đến từ lâu rồi.” Ông nội Trình hỏi.

Hứa Chu mỉm cười nói mình gặp một người bạn nên đứng nói chuyện vài câu.

Ông nội Trình không nghi ngờ anh ta, ông nói chuyện với Hứa Chu thêm vài

câu thì cảm thấy khát nước, nên đi ra khỏi phòng lấy nước.

Biểu cảm của Hứa Chu rất tự nhiên, anh ta đi đến và ngồi xuống chiếc ghế bên

cạnh Trình Trục, suy nghĩ một chút rồi nói với cô: “Bác sĩ nói bà nội Trình

không có vấn đề gì lớn, sau khi tỉnh lại chăm sóc tốt là có thể khoẻ lại.”

Trình Trục gật đầu: “Cảm ơn, hôm nay cậu vất vả rồi.”

“Không sao, chúng ta là ai với ai chứ.”

Ngay khi vừa dứt lời, trong phòng bệnh rơi vào sự im lặng cứng nhắc.

Trình Trục nhìn sườn mặt của bà nội, thấp giọng hỏi: “Cậu gặp Tôn Minh Trì

à?”

Hứa Chu không phủ nhận.

Trình Trục hiểu: “Hai người đã nói gì?”

“Cậu còn quan tâm chúng tôi nói gì sao?” Biểu cảm của Hứa Chu không thể

giải thích được.

Trình Trục không muốn giả vờ, cho nên nói thẳng: “Nếu cậu có chuyện gì muốn

hỏi thì hỏi đi.”

Vừa dứt câu thì ông nội Trình bước vào, bưng ly nước ngồi bên cạnh hai người,

nhìn mặt bà nội thở dài.

Hứa Chu liếc nhìn Trình Trục một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Trục ngồi thêm hai phút nữa cũng chào ông nội Trình rồi đi ra ngoài.

Trong lối thoát hiểm ở tầng này.

Trình Trục khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tường: “Cậu hỏi đi.”

Hứa Chu hít sâu một hơi, thân thể run rẩy, hỏi: “Cậu và Tôn Minh Trì như vậy

bao lâu rồi?”

“… Hai năm.”

Nghe vậy, Hứa Chu im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi tiếp: “Cậu có tự nguyện

không?”

“Có.”

“Hai người yêu nhau?”

Trình Trục nhìn qua, ngón tay gõ lên cánh tay anh ta hai cái: “Bọn tôi không

phải kiểu quan hệ như vậy.”

Đây là câu trả lời gì vậy. Hứa Chu kiềm chế cảm xúc nói: “Trình Trục, bỏ qua

quan hệ của cậu với Tôn Minh Trì, năm ngoái mẹ Tôn Minh Trì chửi mắng cậu

như vậy, tôi và Phan Hiểu Đình thật sự vô cùng tức giận thay cậu. Trong thời

gian đó, Phan Hiểu Đình thường xuyên cãi nhau với Lý Chinh Châu, chỉ vì Lý

Chinh Châu có quan hệ không tồi với Tôn Minh Trì. Ba mẹ tôi cũng có quan hệ

không tốt với nhà họ Tôn, trước đây họ có thể nói vài lời, nhưng bây giờ thấy

mặt cũng không thèm chào hỏi.”

“Cậu giấu bọn tôi như vậy mà không cho rằng không thích hợp sao?”

Mỗi câu chất vấn đều nện xuống như mưa đá.

Trình Trục mím môi, chân thành xin lỗi.

Về phương diện này, cô thật sự không suy nghĩ thoả đáng, mối quan hệ của cô

và Tôn Minh Trì ngay từ đầu đã bấp bênh, sợi dây liên kết chặt chẽ giữa bọn họ

có thể bị đứt bất cứ lúc nào. Nhưng vì có thể chia tay bất cứ lúc nào, cho nên

bọn họ tự nhiên nghĩ rằng càng ít người biết thì càng tốt, cũng không suy xét

đến việc những người quan tâm đến cô sẽ bị ảnh hưởng về mặt cảm xúc nếu

thiếu thông tin.

Thấy cô như vậy, Hứa Chu tức giận không có chỗ trút, anh ta nói: “Tôi thật sự

không biết cậu nghĩ gì nữa, anh ta là Tôn Minh Trì đấy.”

Trình Trục mím môi: “Tôi biết anh ta là Tôn Minh Trì.”

Bởi vì anh là Tôn Minh Trì.

Nếu ngay từ đầu Tôn Minh Trì không xuất hiện ở dòng sông đó, có lẽ sẽ không

có nhiều chuyện sau này như vậy, nhưng chỉ vì sự oán hận và phản nghịch nhỏ

nhặt trong lòng với ba mẹ mà cô và Tôn Minh Trì mới đi đến bước đường như

hiện tại.

Hứa Chu nói: “Cậu có từng cho rằng Tôn Minh Trì đang lừa dối cậu không?”

“Là tôi tìm anh ta trước.”

“Nhưng tại sao anh ta lại đồng ý.” Hứa Chu nhìn Trình Trục với vẻ mặt nghiêm

túc, bình tĩnh phân tích: “Thân phận của hai người ngay từ đầu đã rất xấu hổ,

giữa nhà họ Tôn và nhà cậu có mâu thuẫn không thể hòa giải, anh ta đã từ chối

nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao anh ta lại chấp nhận cậu? Đến bây giờ cậu

chưa từng nghĩ tới chuyện này sao?”

Trình Trục không hề nghĩ tới, cô cũng không định nghĩ tới, tại sao cô phải tự

chuốc khổ vào người nhiều như vậy. Quá khứ bị ký ức che đậy, dù sao cũng

không phải thật, mà tương lai lại không thể đoán trước, niềm vui trong hiện tại

có thể giảm bớt rất nhiều muộn phiền, chưa kể Tôn Minh Trì còn có thể giải

quyết rất nhiều phiền muộn của cô, nhìn thế nào cũng là cô được lợi.

Hứa Chu thật sự không ngờ Trình Trục lại thoải mái đến mức này, anh ta không

biết mình đang tức giận hay đang nhìn chằm chằm Trình Trục không nói nên

lời.

Một cơn gió thổi qua lối thoát hiểm, Trình Trục đè lại tóc.

Cô thở dài: “Được rồi, tôi biết cậu lo tôi bị lừa, nhưng anh ta có thể lừa tôi cái

gì được chứ?”

Vẻ mặt Hứa Chu vẫn như trước: “Cậu đang nói nhảm gì vậy, cậu nói anh ta có

thể lừa cậu cái gì?”

Trình Trục thầm nói, với tính tình của Tôn Minh Trì, cô lừa anh cũng nhiều

không kém, cho nên cô đành phải giải thích: “Chuyện cậu lo không có đâu,

quan hệ giữa tôi và anh ấy cùng lắm cũng chỉ là quan hệ sưởi ấm cho nhau mà

thôi, không dây dưa quá nhiều, nếu có vấn đề gì thì bọn tôi sẽ chia tay.”

Hứa Chu nhìn Trình Trục vài giây, sau đó khóe miệng nhếch lên nói: “Quên đi,

cậu muốn làm gì thì làm, tôi cũng không quản được cậu, nhưng cậu nên giải

thích với Phan Hiểu Đình càng sớm càng tốt đi. Nếu không một ngày nào đó,

cậu ấy biết chuyện từ một nơi khác, chắc chắn sẽ giận hơn cả tôi.”

Hứa Chu trở lại phòng bệnh trước, Trình Trục đứng ở một góc, sững sờ nhìn

chằm chằm từng bậc cầu thang.

Mối quan hệ giữa cô và Tôn Minh Trì đã kéo dài được hai năm, song không

nhất thiết phải nói là hai năm, dù sao cô và Tôn Minh Trì cũng chỉ gặp nhau có

mấy mùa hè.

Trình Vệ Quốc không hài lòng vì được nghỉ mà cô không ở nhà, cho rằng Trình

Trục không để ông vào mắt. Vì vậy ông đã khoá thẻ, khiến cô muốn đi đâu cũng

không đi được, mua cũng không mua được. Trình Trục và Trình Vệ Quốc cãi

nhau một trận, sau khi cò kè mặc cả, cuối cùng cũng được chấp nhận có thể về

thôn Đường mỗi kỳ nghỉ hè.

Vào mùa hè năm thứ nhất, trước khi rời thôn Đường, Trình Trục đã chủ động đề

xuất đề nghị không chấm dứt mối quan hệ hiện tại. Hơn nữa trong suốt thời gian

quan hệ, cả hai bên đều không được can thiệp hoặc làm ảnh hưởng đến các xã

giao bình thường của đối phương, đồng thời cũng không được có những hành vi

vượt quá mức xã giao bình thường với người khác giới, trừ khi tìm được người

yêu, mối quan hệ của bọn họ sẽ tự động chấm dứt.

Lúc đó, Tôn Minh Trì đang đứng bên cạnh giường của Trình Trục, giúp cô thay

ga giường, Trình Trục đang đứng sau lưng anh, ánh mắt quanh quẩn phần thân

trên trần trụi của anh, cảm thấy trong tình cảnh này có một sự dịu dàng lưu

luyến khiến người ta hoảng hốt.

Nghe Trình Trục nói vậy, Tôn Minh Trì quay đầu cười với Trình Trục: “Anh

còn tưởng em không biết phạm vi xã giao bình thường.”

Trình Trục sờ quần áo trên người mình, dường như vẫn còn hơi ấm của Tôn

Minh Trì, cũng không biết anh mua ở đâu.

Hành lang hơi trống trải, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện vừa vội vã vừa từ

tốn truyền đến từ khắp mọi hướng, như thể đang lánh nạn.

Cánh cửa ở lối thoát hiểm phát ra tiếng cót két, Trình Trục bước ra ngoài.

Cuối ngày hôm nay, Trình Trục mới về thôn Đường.

Buổi chiều, cuối cùng cũng có kết quả chụp CT, kiểm tra không có gì bất

thường, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Song bà nội vẫn phải nằm viện vài

ngày, ông nội ở lại bệnh viện chăm sóc bà nội, Hứa Chu ở lại chăm sóc ông nội,

còn Trình Trục về nhà thu dọn một số thứ, sau đó tới thay Hứa Chu.

Bầu trời hơi âm u, lúc đi ngang qua cầu vòm còn có thể nghe thấy những lời bàn

tán của dân làng.

Nhìn qua ngọn cây, có thể thấy mấy dân làng nhiều chuyện nhất trong thôn

Đường tụ tập lại với nhau, bọn họ đều mặc áo ba lỗ quần đùi, bắt chéo chân phe

phẩy quạt hương bồ.

Thôn Đường ấm áp bình dị, nhưng cũng có một mặt tối, Trình Trục đã nghe

nhiều năm, cũng chỉ có mấy chuyện khiến người này cười người kia chế nhạo,

bịa đặt lan truyền mấy tin đồn vô căn cứ, sau đó lại khoe khoang bản thân một

chút, bảy miệng, tám lưỡi, bất kể là nam hay nữ, chẳng bao giờ sợ báo ứng,

thâm chí bọn họ còn có cảm giác thành tựu trong tiếng phụ hoạ.

Trình Trục không tham gia, không phản bác cũng không lan truyền, mà chỉ nghe

cho vui.

Sau vài lần cố ý vô tình nghe lén, Trình Trục biết mình trong miệng mọi người

rất xấu tính, tính cách sắc sảo, hình tượng khắc ba khắc mẹ, nói về giá cả quần

áo trên người Trình Trục, cô đã chi bao nhiêu tiền trên đại học, có mấy người

bạn trai. Có thể nói chuyện gì bọn họ cũng có thể nói rõ ràng mạch lạc, như

thể bản thân thực sự biết và thực sự nhìn thấy.

Đừng nói là người nghe, đến cả Trình Trục cũng sắp tin luôn.

Chủ đề hôm nay khá nhàm chán, bọn họ đang bàn tán về đứa cháu trai nhà

trưởng thôn Lý ly hôn vì vợ ngoại tình, mọi người nói chuyện nhiệt tình, toàn

bộ quá trình đều không đề cập đến nhà họ Trình hay Trình Trục.

Không nghe thấy mấy lời nói xấu mình, Trình Trục lại cảm thấy có chút buồn

chán, cho nên định rời đi.

Nhưng vừa bước được một bước, nghe được gì đó, bước chân của Trình Trục lại

dừng lại.

Trên cầu.

“Mà hình như con trai nhà họ Tôn bằng tuổi cháu trai của ông Lý.”

“Bằng tuổi đó, người ta ly hôn luôn rồi mà con trai nhà họ Tôn vẫn chưa có

người yêu.”

“Tôn Minh Trì cũng không còn trẻ nữa, trì hoãn thêm nữa cũng không được,

nhưng nhà nó ba thì bỏ đi, mẹ lại điên điên khùng khùng, rất nhiều gia đình nhà

gái có lẽ sẽ không đồng ý đâu.”

“Bây giờ làm gì còn ai quan tâm gia đình có đồng ý hay không, không phải tất

cả mọi người đều theo đuổi tình yêu tự do sao, chỉ cần bọn họ thích là được.

Hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho con trai nhà họ Tôn một người, dù sao đàn ông

đẹp trai lại xuất sắc như vậy cũng không nhiều, ở bến táu tàu lẽ cũng kiếm được

rất nhiều.”

“Chắc chắn không thể kiếm được nhiều bằng lúc nó làm ở công ty lớn trong

thành phố. Tôi từng nghe mẹ nó nói nó thường xuyên đi công tác, hôm nay ở

Tượng Binh Mã, ngày mai ở Tây Hồ, ngày mốt lại đi Cố Cung, chạy đông chạy

tây như vậy còn có thể đi du lịch, sướng ghê.”

“Trước đây thế nào cũng vô dụng, bây giờ vẫn phải làm việc ở bến tàu.”

“Đúng rồi, tôi nghe nói…”

Giọng điệu của người nọ đột nhiên trở nên bí ẩn, Trình Trục vô thức vểnh tai

cẩn thận lắng nghe, nhưng sau gáy lại bất ngờ bị người khác túm lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện