Cú đá này như gãi ngứa, Tôn Minh Trì nắm lấy chân cô, xoay người tắt đèn
trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn đầu giường.
Mắt cá chân Trình Trục nóng bừng, cô nhìn thoáng qua, phát hiện ánh sáng
chiếu vào người Tôn Minh Trì vô cùng ấm áp, từ đầu đến chân đều ấm áp. Thân
hình sừng sững như núi giờ đây đầy vết thương do vết cào để lại, tất cả đều là
thù mới hận cũ Trình Trục gây ra. Thế nhưng Tôn Minh Trì chưa từng kêu đau,
trái lại còn rất hưởng thụ, đùa cô rằng Tiểu Trúc Tử cũng hay cào anh như vậy.
Tôn Minh Trì coi cô như con mèo anh đang nuôi.
“Anh nói xem, vì sao chúng ta lại ở bên nhau?” Trình Trục đột nhiên hỏi.
“Vì đồng xu đó.”
Tôn Minh Trì đang gửi tin nhắn cho Hà Khâu báo tối nay anh không về, nhân
tiện nhờ Hà Sơn chăm sóc mẹ hộ mình.
Anh không quay đầu lại, nhưng Trình Trục vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen
như mực và vẻ mặt nghiêm túc, tập trung của anh.
Trình Trục hơi sững sờ, cô vô thức nhớ lại việc hai năm trước cô về thôn
Đường. Lúc đấy, cô đang nhàm chán tìm phim, trong xe có rất nhiều phim,
nhưng vẫn không khơi dậy được hứng thú, đến khi cô chuẩn bị từ bỏ, thì lại bị
bìa của một bộ phim thu hút.
Cô bấm vào xem thử, thấy đoạn mở đầu cũng tạm được. Tuy nhiên trong quá
trình thỉnh thoảng sẽ có những chi tiết bất ngờ, những hàng cây đi ngược hư ảo
hiện ra ngoài cửa sổ xe, mà cô cũng dần rơi vào trạng thái cảnh đẹp càng xem
càng mê hơn.
Cô không còn nhớ tên của bộ phim đó, nhưng cô nhớ rằng khi mình đến cổng
thôn Đường cũng là lúc hết phim.
Những cánh đồng lúa trải dài và cây cổ thụ mọc lên như rừng, chỉ liếc mắt một
cái là cô có thể nhìn thấy Tôn Minh Trì đi ngang qua đám đông.
Tôn Minh Trì hình như đã nhìn cô một cái, nhưng lại như không nhìn thấy cô.
Không lâu sau, họ gặp nhau bên bờ sông.
Đồng xu đó là khởi đầu của tất cả mọi chuyện, mối quan hệ giữa hai người ngay
từ đầu đã mang hàm nghĩa nhục nhã. Trình Trục thừa nhận lúc đó cô cố ý, cô
muốn khiến Tôn Minh Trì ghê tởm, nhưng không ngờ rằng Tôn Minh Trì lại
không biết xấu hổ như vậy. Và chuyện tiếp theo cho dù có mười con ngựa kéo
thì cũng không thể quay lại được.
Nếu hông phải vì đồng xu đó, liệu bây giờ hai người có còn gắn bó với nhau
nữa không? Cũng có, song đó sẽ là mối ràng buộc mà Trình Trục ghét nhất, liên quan đến
hai người lớn vô trách nhiệm kia.
“Anh có hối hận không?”
“Em thì sao?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại.
Trình Trục không trả lời.
Lúc này, Tôn Minh Trì quay đầu lại, thấy Trình Trục đang cầm điện thoại di
động giơ về phía mình, sau khi thấy anh quay đầu thì cô đặt điện thoại di động
xuống.
Tôn Minh Trì cúi đầu, thấy mình trong bức ảnh trên điện thoại của Trình Trục.
Đó là bố cục mà anh không thể hiểu được, góc nghiêng rất lớn, gần như không
nhìn rõ mặt, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể anh trong ánh sáng mờ tối, giống
như một cây cầu bắc qua giữa màn hình.
“Chụp lén anh? Hửm?” Anh nhéo chân Trình Trục.
“Để sau này thực hành cơ thể.” Trình Trục cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, cô
nhấp vào nút chỉnh sửa, thẳng thừng cắt đi khuôn mặt của Tôn Minh Trì. Tôn
Minh Trì gật đầu không quan tâm, anh buông chân cô ra, tiện tay mở tủ đầu
giường xem, phát hiện ngoài những thứ bọn họ dùng ra, còn có một bao thuốc lá
kém chất lượng và mấy túi trà.
Anh muốn đóng tủ lại, nhưng lại bị Trình Trục cản lại.
Trịnh Trục lấy hộp thuốc lá rồi bóc vỏ, lấy ra một điếu, học theo cách Tôn Minh
Trì hút thuốc, nhét điếu thuốc vào miệng mình, giả vờ đùa nghịch một chút. Cô
bảo Tôn Minh Trì dạy mình hút thuốc, như thể cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Tôn Minh Trì từ chối.
“Tại sao?”
“Không phải em chê không ngửi được sao?”
Trình Trục lại không trả lời, đã lâu rồi cô không thấy Tôn Minh Trì hút thuốc.
Hình như có một ngày nào đó trong quá khứ, cô thuận miệng nói mình không
thích ngửi mùi thuốc lá, từ đó Tôn Minh Trì chưa từng hút thuốc trước mặt cô.
Song thực ra, Tôn Minh Trì hút thuốc rất gợi cảm, quyến rũ hơn cả lúc trên
giường, không giống như biển rộng, mà giống như bầu trời đầy sao.
Thấy cô không nói gì, Tôn Minh Trì lại hỏi: “Em thật sự muốn học à?”
“…Đúng vậy.”
Tôn Minh Trì cong môi, lấy điếu thuốc trong miệng cô nhét vào miệng mình,
dùng bật lửa châm lửa, anh nheo mắt rít sâu một hơi, sau đó lấy điếu thuốc ra,
nghiêng người dán sát vào Trình Trục, chuyền một hơi thuốc qua cho cô.
Đôi môi kề sát với nhau mềm như đậu phụ.
Ngay sau đó, Trình Trục quay đầu lại, bắt đầu ho khan, liên tục vẫy tay xua đi
làn khói.
Chiếc chăn bông trượt xuống theo chuyển động của cô, để lộ ra làn da trắng bóc
và đường cong trước ngực.
Tôn Minh Trì lẳng lặng quan sát một lát, tiếp đó đứng dậy đi vào phòng tắm,
ném tàn thuốc vào bồn vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào. Rửa tay, súc miệng xong,
anh quay lại mở cửa sổ hít thở không khí.
Sau khi làm xong một loạt hành động này, anh nhìn Trình Trục cười nhạo nói:
“Em như vậy mà đòi học hút thuốc à, ăn kẹo mút đi.”
Trình Trục quay mặt đi, tắt đèn đầu giường.
Trong phòng tối om.
Tôn Minh Trì nhấc chăn bông lên, chui vào trong chăn. Trình Trục cảm nhận
được có một cơ thể nóng hổi, cứng rắn đang áp sát vào mình, giống y như một
cái bếp lò di động, cô vô thức rụt lại phía sau, nhưng Tôn Minh Trì lại vòng qua
kéo cô về, cơ thể Trình Trục run rẩy mất tự nhiên.
“Sáng mai anh sẽ mua cho em một bộ quần áo để thay, bây giờ thì ngủ đi.”
“Không ngủ được.”
“Vậy có nghĩa là em chưa quá mệt.” Tôn Minh Trì làm bộ ngồi dậy.
Trình Trục vội vàng nhắm mắt lại, cô cảm thấy thân thể Tôn Minh Trì khẽ động,
dường như anh đang cười. Một lát sau, anh lại hôn cô giống như trước kia, song
cũng có gì đó không giống như trước, lần này anh không rời đi.
Họ ngủ cùng nhau, âu yếm và làm như vậy cả đêm.
Quá khác biệt, cũng rất không nên.
Có rất nhiều thứ không thể che giấu, chẳng hạn như tấm kính mờ sương trong
phòng tắm, sau khi bị nhưng giọt nước cọ rửa hết lần này đến lần khác không
chút kiêng nể, một khi trở nên rõ ràng thì bất cứ ai cũng có thể nhìn trộm.
Trình Trục càng ngày càng cáu kỉnh và tỉnh táo, cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy hối
hận vì sự bốc đồng của ngày hôm nay.
Trong phòng im lặng, ánh trăng chiếu vào căn phòng yên ắng, tiếng hít thở đều
đều chậm rãi vang lên.
Trong bóng tối có hai nhịp tim khác tần số.
Sau một lúc lâu, Trình Trục chậm rãi mở mắt ra, gọi: “Tôn Minh Trì.”
Không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, cô bị ôm chặt, trán nóng bừng, anh “ừm” một tiếng vừa trầm
vừa nhẹ.
***
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc ở đằng đông, mùi khói lửa nhân gian truyền
vào từ cửa sổ.
Lúc Trình Trục tỉnh lại, xung quanh không có ai, ánh nắng chiếu vào qua khe hở
giữa rèm cửa, quấn lấy cô như mạng nhện. Trình Trục khó chịu nheo mắt lại, rồi
lại vùi đầu vào chăn bông.
Sau khi đợi thêm, cô mò lấy điện thoại trong chăn, nhưng lại phát hiện điện
thoại đã hết pin.
Không có dây sạc, không có mạng, môi trường xa lạ, không có người quen, chỉ
có bụi bay lượn khắp nơi.
Cảm giác hoảng loạn vô thức len lỏi trong lòng, khiến việc suy nghĩ trở nên khó
khăn.
“Tôn Minh Trì?” Trình Trục cứng ngắc gọi một tiếng như một con rối gỗ bị giật
dây.
Thấy không có ai trả lời, cô lại gọi thêm lần nữa và ngồi dậy khỏi giường.
Trình Trục mặc lại quần áo bẩn hôm qua thay ra, mặc dù động tác rất nhanh,
nhưng lại liên tiếp mặc sai.
Càng lo lắng lại càng sai, mà càng sai thì càng khó chịu, sau khi cài nhầm nút
lần thứ ba, Trình Trục mắng thầm một câu, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô đá
mạnh xuống giường để trút giận.
“Bịch!”
Tiếng vang chấn động như sấm sét, cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lúc này
mới bình tĩnh lại.
Cài cúc áo sơ mi và mặc quần xong, có tiếng khóa cửa vang lên, Tôn Minh Trì
chậm rãi bước vào.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Trục, anh sửng sốt hỏi: “Muốn chạy à?”
Trình Trục dừng lại, nhìn anh bằng cái nhìn sắc bén.
Một tảng đá lặng lẽ rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Trình Trục buông tay ra, quần rơi xuống đất, nhưng cô không quan tâm, mà vô
cảm hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Tôn Minh Trì thở dài, lắc lắc bữa sáng và quần áo trong tay: “Mua mấy thứ này,
anh có để lại lời nhắn cho em rồi.”
Lần theo ánh mắt của anh, Trình Trục nhìn thấy một tờ giấy trên bàn cạnh
giường, trên bàn đầu giường có một tờ ghi chú, bên trên viết: “Anh ra ngoài một
lát, sẽ về ngay”, nét chữ rất “Tôn Minh Trì”, vừa ngông cuồng vừa dịu dàng, rõ
ràng phóng khoáng chứ không cẩu thả.
“Em tưởng anh đi rồi hả?” Anh trêu ghẹo.
“…Không phải.”
Tôn Minh Trì không nói gì, anh đưa túi nilon trong tay cho Trình Trục.
Trình Trục cởi quần áo trước mặt Tôn Minh Trì, thay một bộ mới.
Kích thước phù hợp, ngay cả đồ lót cũng vừa vặn, Trình Trục im lặng đi vào
phòng tắm tắm rửa.
Quần áo trên người là quần đùi áo ngắn tay bình thường, không phải kiểu dáng
bó sát mà Trình Trục thường mặc, mà là kiểu vừa vặn giản dị và rộng rãi, trông
rất thoải mái.
Tôn Minh Trì đứng ở cửa phòng tắm quan sát một lát, nghĩ đến phản ứng vừa
rồi của Trình Trục, giọng nói của anh hơi khàn: “Lại đây.”
Trình Trục không nhúc nhích.
“Trình Trục, đến đây.”
Trình Trục thậm chí còn không thèm nhìn anh, cô nhổ nước súc miệng ra, sau
đó bắt đầu rửa mặt.
“Được rồi, anh qua.” Tôn Minh Trì thở dài, đi đến bên cạnh Trình Trục.
Khuôn mặt ướt sũng của Trình Trục quay về phía anh, anh nhìn chằm chằm vài
giây, kế đó ấn eo Trình Trục, hơi nóng trong lòng bàn tay to lớn truyền đến qua
lớp quần áo. Anh ấn cô về phía mình, thấp giọng hỏi: “Giận à?” Em thật sự
tưởng rằng anh đi rồi sao?”
“Biến đi.” Trình Trục lạnh lùng quay mặt đi.
Tôn Minh Trì không biến, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán và tóc Trình Trục, sau
đó là môi cô.
Hôn không hề có lý do, hôn thật sự rất sâu, Trình Trục đứng yên một lúc, khoác
tay lên vai anh đáp lại.
Những giọt sương sớm đập vào cửa sổ thuỷ tinh, đánh thức hai người triền
miên.
Tiếng rao hàng không dứt giống như một làn sóng nhiệt, đốt cháy những suy
nghĩ giấu kín rồi tan chảy thành những giọt nước tí tách trong vòi.
Cơ thể của hai người áp sát vào nhau như sắp bị nghiền nát.
Nụ hôn từ sâu đến nông, rồi lại sâu hơn.
Bị mấy cọng râu thô ráp của Tôn Minh Trì cọ vào cằm, Trình Trục cũng không
nói gì.
Hai phút sau, Trình Trục tách ra, dùng khăn lau lau mặt rồi quay trở lại phòng.
Nghĩ đến điều gì đó, cô quay lại nói với Tôn Minh Trì: “Điện thoại của tôi hết
pin rồi, tìm cục sạc giúp tôi đi.”
***
Tôn Minh Trì xuống tầng, đến quầy lễ tân mượn cho Trình Trục một cục sạc dự
phòng. Trình Trục kiên nhẫn mày mò, cắm cáp dữ liệu vào cổng sạc, đợi điện
thoại đã hết pin của mình khởi động.
Sau mười phút, giao diện khởi động của điện thoại cuối cùng cũng xuất hiện.
Giây tiếp theo, vô số tin nhắn ùa đến, tiếng “ting ting” vang lên không ngừng
như đòi mạng, trong lòng Trình Trục có dự cảm không lành, Tôn Minh Trì cũng
bị âm thanh thu hút, anh nhìn qua, mặt đối mặt với Trình Trục.
Trình Trục cúi đầu xuống, muốn mở điện thoại ra đọc tin nhắn, nhưng lại có
điện thoại gọi đến.
“Ai vậy?”
“Hứa Chu đây.”
Ngay khi điện thoại được kết nối, Trình Trục cảm thấy bồn chồn không yên, cô
vô thức siết chặt nắm đấm.
Trong điện thoại, giọng nói xúc động của đối phương truyền qua.
“Trình Trục, cậu đi đâu vậy? Bà nội cậu xảy ra chuyện rồi!”
trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn đầu giường.
Mắt cá chân Trình Trục nóng bừng, cô nhìn thoáng qua, phát hiện ánh sáng
chiếu vào người Tôn Minh Trì vô cùng ấm áp, từ đầu đến chân đều ấm áp. Thân
hình sừng sững như núi giờ đây đầy vết thương do vết cào để lại, tất cả đều là
thù mới hận cũ Trình Trục gây ra. Thế nhưng Tôn Minh Trì chưa từng kêu đau,
trái lại còn rất hưởng thụ, đùa cô rằng Tiểu Trúc Tử cũng hay cào anh như vậy.
Tôn Minh Trì coi cô như con mèo anh đang nuôi.
“Anh nói xem, vì sao chúng ta lại ở bên nhau?” Trình Trục đột nhiên hỏi.
“Vì đồng xu đó.”
Tôn Minh Trì đang gửi tin nhắn cho Hà Khâu báo tối nay anh không về, nhân
tiện nhờ Hà Sơn chăm sóc mẹ hộ mình.
Anh không quay đầu lại, nhưng Trình Trục vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen
như mực và vẻ mặt nghiêm túc, tập trung của anh.
Trình Trục hơi sững sờ, cô vô thức nhớ lại việc hai năm trước cô về thôn
Đường. Lúc đấy, cô đang nhàm chán tìm phim, trong xe có rất nhiều phim,
nhưng vẫn không khơi dậy được hứng thú, đến khi cô chuẩn bị từ bỏ, thì lại bị
bìa của một bộ phim thu hút.
Cô bấm vào xem thử, thấy đoạn mở đầu cũng tạm được. Tuy nhiên trong quá
trình thỉnh thoảng sẽ có những chi tiết bất ngờ, những hàng cây đi ngược hư ảo
hiện ra ngoài cửa sổ xe, mà cô cũng dần rơi vào trạng thái cảnh đẹp càng xem
càng mê hơn.
Cô không còn nhớ tên của bộ phim đó, nhưng cô nhớ rằng khi mình đến cổng
thôn Đường cũng là lúc hết phim.
Những cánh đồng lúa trải dài và cây cổ thụ mọc lên như rừng, chỉ liếc mắt một
cái là cô có thể nhìn thấy Tôn Minh Trì đi ngang qua đám đông.
Tôn Minh Trì hình như đã nhìn cô một cái, nhưng lại như không nhìn thấy cô.
Không lâu sau, họ gặp nhau bên bờ sông.
Đồng xu đó là khởi đầu của tất cả mọi chuyện, mối quan hệ giữa hai người ngay
từ đầu đã mang hàm nghĩa nhục nhã. Trình Trục thừa nhận lúc đó cô cố ý, cô
muốn khiến Tôn Minh Trì ghê tởm, nhưng không ngờ rằng Tôn Minh Trì lại
không biết xấu hổ như vậy. Và chuyện tiếp theo cho dù có mười con ngựa kéo
thì cũng không thể quay lại được.
Nếu hông phải vì đồng xu đó, liệu bây giờ hai người có còn gắn bó với nhau
nữa không? Cũng có, song đó sẽ là mối ràng buộc mà Trình Trục ghét nhất, liên quan đến
hai người lớn vô trách nhiệm kia.
“Anh có hối hận không?”
“Em thì sao?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại.
Trình Trục không trả lời.
Lúc này, Tôn Minh Trì quay đầu lại, thấy Trình Trục đang cầm điện thoại di
động giơ về phía mình, sau khi thấy anh quay đầu thì cô đặt điện thoại di động
xuống.
Tôn Minh Trì cúi đầu, thấy mình trong bức ảnh trên điện thoại của Trình Trục.
Đó là bố cục mà anh không thể hiểu được, góc nghiêng rất lớn, gần như không
nhìn rõ mặt, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể anh trong ánh sáng mờ tối, giống
như một cây cầu bắc qua giữa màn hình.
“Chụp lén anh? Hửm?” Anh nhéo chân Trình Trục.
“Để sau này thực hành cơ thể.” Trình Trục cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, cô
nhấp vào nút chỉnh sửa, thẳng thừng cắt đi khuôn mặt của Tôn Minh Trì. Tôn
Minh Trì gật đầu không quan tâm, anh buông chân cô ra, tiện tay mở tủ đầu
giường xem, phát hiện ngoài những thứ bọn họ dùng ra, còn có một bao thuốc lá
kém chất lượng và mấy túi trà.
Anh muốn đóng tủ lại, nhưng lại bị Trình Trục cản lại.
Trịnh Trục lấy hộp thuốc lá rồi bóc vỏ, lấy ra một điếu, học theo cách Tôn Minh
Trì hút thuốc, nhét điếu thuốc vào miệng mình, giả vờ đùa nghịch một chút. Cô
bảo Tôn Minh Trì dạy mình hút thuốc, như thể cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Tôn Minh Trì từ chối.
“Tại sao?”
“Không phải em chê không ngửi được sao?”
Trình Trục lại không trả lời, đã lâu rồi cô không thấy Tôn Minh Trì hút thuốc.
Hình như có một ngày nào đó trong quá khứ, cô thuận miệng nói mình không
thích ngửi mùi thuốc lá, từ đó Tôn Minh Trì chưa từng hút thuốc trước mặt cô.
Song thực ra, Tôn Minh Trì hút thuốc rất gợi cảm, quyến rũ hơn cả lúc trên
giường, không giống như biển rộng, mà giống như bầu trời đầy sao.
Thấy cô không nói gì, Tôn Minh Trì lại hỏi: “Em thật sự muốn học à?”
“…Đúng vậy.”
Tôn Minh Trì cong môi, lấy điếu thuốc trong miệng cô nhét vào miệng mình,
dùng bật lửa châm lửa, anh nheo mắt rít sâu một hơi, sau đó lấy điếu thuốc ra,
nghiêng người dán sát vào Trình Trục, chuyền một hơi thuốc qua cho cô.
Đôi môi kề sát với nhau mềm như đậu phụ.
Ngay sau đó, Trình Trục quay đầu lại, bắt đầu ho khan, liên tục vẫy tay xua đi
làn khói.
Chiếc chăn bông trượt xuống theo chuyển động của cô, để lộ ra làn da trắng bóc
và đường cong trước ngực.
Tôn Minh Trì lẳng lặng quan sát một lát, tiếp đó đứng dậy đi vào phòng tắm,
ném tàn thuốc vào bồn vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào. Rửa tay, súc miệng xong,
anh quay lại mở cửa sổ hít thở không khí.
Sau khi làm xong một loạt hành động này, anh nhìn Trình Trục cười nhạo nói:
“Em như vậy mà đòi học hút thuốc à, ăn kẹo mút đi.”
Trình Trục quay mặt đi, tắt đèn đầu giường.
Trong phòng tối om.
Tôn Minh Trì nhấc chăn bông lên, chui vào trong chăn. Trình Trục cảm nhận
được có một cơ thể nóng hổi, cứng rắn đang áp sát vào mình, giống y như một
cái bếp lò di động, cô vô thức rụt lại phía sau, nhưng Tôn Minh Trì lại vòng qua
kéo cô về, cơ thể Trình Trục run rẩy mất tự nhiên.
“Sáng mai anh sẽ mua cho em một bộ quần áo để thay, bây giờ thì ngủ đi.”
“Không ngủ được.”
“Vậy có nghĩa là em chưa quá mệt.” Tôn Minh Trì làm bộ ngồi dậy.
Trình Trục vội vàng nhắm mắt lại, cô cảm thấy thân thể Tôn Minh Trì khẽ động,
dường như anh đang cười. Một lát sau, anh lại hôn cô giống như trước kia, song
cũng có gì đó không giống như trước, lần này anh không rời đi.
Họ ngủ cùng nhau, âu yếm và làm như vậy cả đêm.
Quá khác biệt, cũng rất không nên.
Có rất nhiều thứ không thể che giấu, chẳng hạn như tấm kính mờ sương trong
phòng tắm, sau khi bị nhưng giọt nước cọ rửa hết lần này đến lần khác không
chút kiêng nể, một khi trở nên rõ ràng thì bất cứ ai cũng có thể nhìn trộm.
Trình Trục càng ngày càng cáu kỉnh và tỉnh táo, cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy hối
hận vì sự bốc đồng của ngày hôm nay.
Trong phòng im lặng, ánh trăng chiếu vào căn phòng yên ắng, tiếng hít thở đều
đều chậm rãi vang lên.
Trong bóng tối có hai nhịp tim khác tần số.
Sau một lúc lâu, Trình Trục chậm rãi mở mắt ra, gọi: “Tôn Minh Trì.”
Không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, cô bị ôm chặt, trán nóng bừng, anh “ừm” một tiếng vừa trầm
vừa nhẹ.
***
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc ở đằng đông, mùi khói lửa nhân gian truyền
vào từ cửa sổ.
Lúc Trình Trục tỉnh lại, xung quanh không có ai, ánh nắng chiếu vào qua khe hở
giữa rèm cửa, quấn lấy cô như mạng nhện. Trình Trục khó chịu nheo mắt lại, rồi
lại vùi đầu vào chăn bông.
Sau khi đợi thêm, cô mò lấy điện thoại trong chăn, nhưng lại phát hiện điện
thoại đã hết pin.
Không có dây sạc, không có mạng, môi trường xa lạ, không có người quen, chỉ
có bụi bay lượn khắp nơi.
Cảm giác hoảng loạn vô thức len lỏi trong lòng, khiến việc suy nghĩ trở nên khó
khăn.
“Tôn Minh Trì?” Trình Trục cứng ngắc gọi một tiếng như một con rối gỗ bị giật
dây.
Thấy không có ai trả lời, cô lại gọi thêm lần nữa và ngồi dậy khỏi giường.
Trình Trục mặc lại quần áo bẩn hôm qua thay ra, mặc dù động tác rất nhanh,
nhưng lại liên tiếp mặc sai.
Càng lo lắng lại càng sai, mà càng sai thì càng khó chịu, sau khi cài nhầm nút
lần thứ ba, Trình Trục mắng thầm một câu, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô đá
mạnh xuống giường để trút giận.
“Bịch!”
Tiếng vang chấn động như sấm sét, cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lúc này
mới bình tĩnh lại.
Cài cúc áo sơ mi và mặc quần xong, có tiếng khóa cửa vang lên, Tôn Minh Trì
chậm rãi bước vào.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Trục, anh sửng sốt hỏi: “Muốn chạy à?”
Trình Trục dừng lại, nhìn anh bằng cái nhìn sắc bén.
Một tảng đá lặng lẽ rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Trình Trục buông tay ra, quần rơi xuống đất, nhưng cô không quan tâm, mà vô
cảm hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Tôn Minh Trì thở dài, lắc lắc bữa sáng và quần áo trong tay: “Mua mấy thứ này,
anh có để lại lời nhắn cho em rồi.”
Lần theo ánh mắt của anh, Trình Trục nhìn thấy một tờ giấy trên bàn cạnh
giường, trên bàn đầu giường có một tờ ghi chú, bên trên viết: “Anh ra ngoài một
lát, sẽ về ngay”, nét chữ rất “Tôn Minh Trì”, vừa ngông cuồng vừa dịu dàng, rõ
ràng phóng khoáng chứ không cẩu thả.
“Em tưởng anh đi rồi hả?” Anh trêu ghẹo.
“…Không phải.”
Tôn Minh Trì không nói gì, anh đưa túi nilon trong tay cho Trình Trục.
Trình Trục cởi quần áo trước mặt Tôn Minh Trì, thay một bộ mới.
Kích thước phù hợp, ngay cả đồ lót cũng vừa vặn, Trình Trục im lặng đi vào
phòng tắm tắm rửa.
Quần áo trên người là quần đùi áo ngắn tay bình thường, không phải kiểu dáng
bó sát mà Trình Trục thường mặc, mà là kiểu vừa vặn giản dị và rộng rãi, trông
rất thoải mái.
Tôn Minh Trì đứng ở cửa phòng tắm quan sát một lát, nghĩ đến phản ứng vừa
rồi của Trình Trục, giọng nói của anh hơi khàn: “Lại đây.”
Trình Trục không nhúc nhích.
“Trình Trục, đến đây.”
Trình Trục thậm chí còn không thèm nhìn anh, cô nhổ nước súc miệng ra, sau
đó bắt đầu rửa mặt.
“Được rồi, anh qua.” Tôn Minh Trì thở dài, đi đến bên cạnh Trình Trục.
Khuôn mặt ướt sũng của Trình Trục quay về phía anh, anh nhìn chằm chằm vài
giây, kế đó ấn eo Trình Trục, hơi nóng trong lòng bàn tay to lớn truyền đến qua
lớp quần áo. Anh ấn cô về phía mình, thấp giọng hỏi: “Giận à?” Em thật sự
tưởng rằng anh đi rồi sao?”
“Biến đi.” Trình Trục lạnh lùng quay mặt đi.
Tôn Minh Trì không biến, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán và tóc Trình Trục, sau
đó là môi cô.
Hôn không hề có lý do, hôn thật sự rất sâu, Trình Trục đứng yên một lúc, khoác
tay lên vai anh đáp lại.
Những giọt sương sớm đập vào cửa sổ thuỷ tinh, đánh thức hai người triền
miên.
Tiếng rao hàng không dứt giống như một làn sóng nhiệt, đốt cháy những suy
nghĩ giấu kín rồi tan chảy thành những giọt nước tí tách trong vòi.
Cơ thể của hai người áp sát vào nhau như sắp bị nghiền nát.
Nụ hôn từ sâu đến nông, rồi lại sâu hơn.
Bị mấy cọng râu thô ráp của Tôn Minh Trì cọ vào cằm, Trình Trục cũng không
nói gì.
Hai phút sau, Trình Trục tách ra, dùng khăn lau lau mặt rồi quay trở lại phòng.
Nghĩ đến điều gì đó, cô quay lại nói với Tôn Minh Trì: “Điện thoại của tôi hết
pin rồi, tìm cục sạc giúp tôi đi.”
***
Tôn Minh Trì xuống tầng, đến quầy lễ tân mượn cho Trình Trục một cục sạc dự
phòng. Trình Trục kiên nhẫn mày mò, cắm cáp dữ liệu vào cổng sạc, đợi điện
thoại đã hết pin của mình khởi động.
Sau mười phút, giao diện khởi động của điện thoại cuối cùng cũng xuất hiện.
Giây tiếp theo, vô số tin nhắn ùa đến, tiếng “ting ting” vang lên không ngừng
như đòi mạng, trong lòng Trình Trục có dự cảm không lành, Tôn Minh Trì cũng
bị âm thanh thu hút, anh nhìn qua, mặt đối mặt với Trình Trục.
Trình Trục cúi đầu xuống, muốn mở điện thoại ra đọc tin nhắn, nhưng lại có
điện thoại gọi đến.
“Ai vậy?”
“Hứa Chu đây.”
Ngay khi điện thoại được kết nối, Trình Trục cảm thấy bồn chồn không yên, cô
vô thức siết chặt nắm đấm.
Trong điện thoại, giọng nói xúc động của đối phương truyền qua.
“Trình Trục, cậu đi đâu vậy? Bà nội cậu xảy ra chuyện rồi!”
Danh sách chương