“Aiðây?"

“M... Mẹ của đứa bé, cô ấy muốn đi theo.”

“À?” Một tên trong đám bất chợt cười phá lên một tiếng: “Tao cứ tưởng bắt được đứa con đã là ngon cơm lắm rồi, ai ngờ đính kèm theo con mẹ của nó! Được! Vượt ngoài sự mong đợi của tao!”

Một gã khác nhướng mày đánh giá: “Có chút xíu tuổi mà đã làm mẹ rồi?"

VELVN

Một tên đen nhẻm thì ngứa miệng cho mũi vào: “Này cô em, muốn ngoan ngoãn lên xe hay để bọn anh xuống bốc lên?”

“Khỏi, tôi tự lên!”

Cửa kính của xe đều bị bịt kín, cho nên Thượng Quan Uyển cũng chẳng biết nơi này là đang ở chỗ nào, trong túi của cô có điện thoại nhưng với tình huống hai bên hai gã đàn ông thì không thể dùng được.

Nhất Sênh ngồi trên bùi cô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thút thít giấu mặt trong lòng mẹ, vì bị quát nên bé con chẳng dám khóc to lên.

Thượng Quan Uyển vừa vỗ về sau lưng con bé, mặc dù ngoài mặt cô như thể đang vô cùng điềm tĩnh, nhưng chỉ có bản thân mới biết đang sợ hãi đến mức nào.

Nhưng Sênh Nhi đã bất an đến mức này, cô càng không thể khiến con bé bẫn loạn hơn.

Bất chợt giữa khoảnh khắc thinh lặng, thì một tên trong ðám nhìn chằm chằm vào cô cất tiếng hỏi. “Không thể chơi trước rồi giao tới à? Nhìn con nhỏ này ngọt nước như vậy mà?”.

“Mày có thật sự là đã làm mẹ không? Trông mày thế này, mà cái lỗ dưới kia đẻ con rồi đó hả?”.#

"Hahaha!".__

Mẹ kiếp! Tởm lợm!.

Thượng Quan Uyển không áp, nghiêng đầu quay đi, mặc kệ đám đực rựa sống bằng nửa thân dưới buông lời trêu

tiếng.

NOVE quay r

“Câm mẹ cái họng lại!"

rỗi cô, mọi chuyện chỉ kết thúc cho đến khi gã lái xe cầm đầu

ENOVE

ENOV quát lên một

“Lão già kia bảo mang “hàng” nguyên đai nguyên kiện đến, nếu hư hỏng chỗ nào thì đéo có tiền đâu! Nên nhốt cái con thú trong quần vào đi, mấy thằng đầu 6.uỗi!”

ELVN

VELVN

ELVN

Cuối cùng cũng đến nơi, nhưng bọn chúng trước khi dẫn Thượng Quan Uyển vào thì bịt một chiếc khăn

ðen che kín mắt. Cô cũng chẳng biết bọn chúng dắt cô qua những đâu, đi một khoảng rất xa, trước mặt là âm thanh kéo cửa.

Sau đó thì nghe rs. Nh

hain

VN

- âm thanh trò chuyện của hai người đàn ông, dường như là trao đổi tiền bạc, trước

khi ðám người vừa nãy rời đi, kẻ chủ mưu bảo bọn chúng đem đứa bé ra ngoài, nhưng Thượng Quan Uyển lập tức phản đối.

“Con bé không thể không có tôi!”

Hắn ta im lặng một lúc, ngầm chấp nhận yêu cầu đó của cô mà phất tay cho người rời ði. Ngay lúc Thượng Quan Uyển nghĩ rằng trong phòng đã chẳng còn ai, thì bất chợt khăn bịt mắt bị một lực mạnh giật xuống.

Ánh sáng truyền vào, gương mặt phía trước tầm nhìn càng hiện lên rõ ràng hơn, là một gã đàn ông trung niên, tuy điệu cười luôn treo trên môi nhưng ánh mắt ông ta lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Người này... Cô không hề quen biết.

“Đoán xem, chúng ta có gì ở đây nào?"

“Một con chuột nhắt và...” Lão ta tiến đến kéo cằm cô lên, nhướng mày đánh giá: “Một con chuột con?”

Thượng Quan Uyển nghiễn răng, ðanh mặt nhìn hắn: “Ông là ai?!”

“Nghiêm Kình chưa nói cho cô biết ta là ai şao?” Lão ta hất cằm cô xuống, bước chân đảo sang một hướng khác: “Bên cạnh đó, có biết vì sao cô và con bé lại bị đem đến đây hay không?”

Thượng Quan Uyển không trả lời, chỉ liếc ánh mắt thận trọng nhìn đến từng bước chân của lão già kia, lại nghe ông ta nói tiếp.

“Thằng mất dạy đó, nó dám phản bội tao!”

“Không chỉ một lần! Cô biết nếu tin mật bị tuồn đến tai bọn cớm sẽ có hậu quả gì không?”

“Mà thôi! Đàn bà thì quan tâm làm gì đến những chuyện này, mày chỉ cần ngoan ngoãn ở yên đây đợi thằng nhãi ranh kia tự mò đầu đến là được!”

Thượng Quan Uyển vẫn trước sau như một, một lời cũng không nói, chỉ có ánh nhìn là trừng trừng đâm thẳng về phía ông ta.

Lão già đó lại tiến đến, hắn nửa quỳ trước mặt cô, liếc mắt nhìn sang bé con đã khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi ở bên cạnh.

Bỗng nhiên lão áp sát đến bên người cô, bàn tay như tia chớp şờ đến thắt lưng của Thượng Quan Uyển khiến cô không khỏi giật mình theo quán tính muốn né ra.

Lúc lão đứng dậy chỉ thấy trên tay lão là khẩu súng mà cô mang theo bên người.

“Thu lại những suy nghĩ trong đầu mày đi! Tao là cha nuôi của thằng ranh con đã chỉ dạy những thứ này cho mày đấy! Mày mà dám lộn xộn thì con nhóc bên cạnh mày nổ so với tao!”

Sau khi dứt lời nói, ông ta đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một người phụ nữ canh gác bên cửa phòng của

cô.

Sênh Nhi vẫn còn chưa tỉnh, đuôi mắt của con bé đỏ hoe cả rồi, cũng đủ hiểu Nhất Sênh đã sợ hãi và khóc nhiều như thế nào.

Thượng Quan Uyển khẽ thở dài một tiếng, cô biết không thể cứ căng thẳng chờ đợi như vậy. Nhưng bên cạnh còn có Sênh Nhi, chỉ cần cô hành động sai một li, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của con

gái.

Thượng Quan Uyển cắn môi nhìn đến cửa sổ cao chót vót ở trên đỉnh đầu, không biết lúc này Nghiêm Kình đã ra şao rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện