Nếu như từ chính tay Cận Bạc liên lạc tới, thì Nghiêm Kình biết rõ đã có chuyện không hay.

“Lão đại! Tiểu thư và Sinh Nhi... Mất tích rồi!"

[Ba tiếng trước.]

Thượng Quan Uyển vừa mới tắm ra, cô nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ còn gần nửa tiếng nữa sẽ đến giờ ăn tối của hai ðứa nhỏ, liền khoác áo choàng ngủ ỗi xuống phòng ăn chuẩn bị bữa tối.

ELVN

Loay hoay một lúc, Thượng Quan Uyển nhìn thấy Nhất Thế lon ton đi tới liền bảo con trai lên phòng gọi em gái xuống ăn cơm.

Thằng bé ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, quay người chạy lên lầu, nhưng ai ngờ bẫng qua Quan Uyển lại nghe thấy giọng nói của con trai vọng xuống từ tầng hai.

NOW qua một

lúc, Thượng

EN

“Mẹ ơi! Sênh Nhi không có ở trong phòng!”./

Vừa nghe thấy câu nói đó, không hiểu vì sao chiếc vá bất ngờ lại trượt khỏi tay của Thượng Quan Uyển, nước súp nóng hổi hất văng lên ống khuyển của cô, nóng đến mức da thịt đỏ ửng một mảng -

VN

Hai hàng lông mày mỏng chỉ gắt gao cau lại một thoáng, không hiểu vì sao, thứ cảm xúc bất an này lại vô thức dâng lên trong lòng. Thượng Quan Uyển mặc kệ nồi súp đang nấu dở dang mà chạy đi tìm, trước đó còn dặn dò Nhất Thế

“Con ở yên trong nhà, không được ra ngoài nhớ chưa?”.#

“Dạ...” Thằng bé ngơ ngác gật đầu, trong lòng cũng không hiểu vì sao mẹ mình lại hỗt hoảng đến vậy. Ánh mắt non trẻ của Nhất Thế vẫn luôn dõi theo mẹ mình đi lên tầng, cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa phòng thiết bị.

Thượng Quan Uyển tua ngược camera, từ bảy giờ đến mười giờ sáng, không hề có dấu hiệu Sênh Nhi rời khỏi phòng. Thế nhưng, ngay khi cô đi tắm chỉ cách mười phút, vú nuôi lại đi vào phòng con bé, chỉ hai phút sau thì Nhất Sênh liền đi theo bà ra ngoài.

Ánh mắt của Thượng Quan Uyển tối dần, vú nuôi... Là người thứ hai thân cận nhất với cô ở kiếp trước chỉ xếp sau Nghiêm Kình, một người mà cô xem bà như mẹ ruột của mình càng khiến Thượng Quan Uyển không thể chấp nhận được rằng chính bà đã đưa Nhất Sênh đi.

Cũng chính bà là người hiểu rõ mọi ngóc ngách của dinh thự, thế nên để lẩn tránh tai mắt của vệ sĩ sẽ không quá khó khăn.

Thượng Quan Uyển quay người đến hòm đựng vũ khí, lẫy đại một khẩu şúng lục nhét vào thắt lưng.

Cô vẫn chưa đủ bằng chứng để kết luận rằng bà ấy làm hại Nhất Sênh, nhưng cũng không có nghĩa Sênh Nhi ðang ở trong vòng an toàn.

Cô càng không thể điều lệnh toàn bộ vệ sĩ cùng đi tìm con bé, nếu như ý xấu thật sự tồn tại, mà ép vú nuôi vào tình thế bí thì chẳng khác nào gây ra phản ứng ngược.

Cho nên... Chỉ có một mình Thượng Quan Uyển đi tìm.

Cô đã sống ở nơi này gần hai mươi năm, toàn bộ góc quay của camera vừa rồi mới kiểm tra, đều không có sự xuất hiện của bà ấy đã từng đi qua.

Vậy thì chỉ còn một đường duy nhất...

ELVN

ELVN

Mật đạo dẫn đến quốc lộ! “Vú nuôi ơi... Chúng ta đi đâu thế ạ?” Sênh Nhi nắm lấy tay bà, vừa đi vừa ê a hỏi.

“Ba của con bảo ta dắt con đến, con có muốn đến gặp ba không?”

“Có ạ!” Sênh Nhi dứt khoát gật đầu, xong lại hỏi ngược một câu khiến bà cứng họng: “Thế vì sao không phải là mẹ dắt con đi? Còn anh trai nữa... Ba không muốn gặp anh trai sao?"

“Ba chỉ bảo muốn gặp con mà thôi, gắp đến rồi, ngoan nhé?”

ELVN

“Vâng ạ.”

Như bà được biết sẽ có xe đợi sẵn ở bên ngoài, lúc đó chỉ cần giao một trong hai đứa bé ra là được.

Nào ngờ khi đưa Sênh Nhi gần ra đến đường lộ lớn, thì sau lưng lại vang lên một tiếng gọi quen thuộc.

“Vú nuôi!”

Bà hoảng hốt quay đầu lại, lúc nhìn thấy gương mặt của Thượng Quan Uyển càng khiến vú nuôi hoảng loạn, vì sợ hãi mà túm chặt lẫy cánh tay của Nhất Sênh, bé con bị đau mà mẫu máo hai tiếng.

“Vú nuôi... Đau...”

“Tiểu... Tiểu thư?!”

Nhìn thấy con dao trên tay còn lại, Thượng Quan Uyển càng cẩn trọng hơn trong từng câu chữ sắp nói

ra.

“Tôi sẽ không hỏi tội bà, cũng không làm khó bà, bà có thể quay về lại dinh thự mà sống bình thường, chỉ cần bà chịu giao Sênh Nhi cho tôi.”

“Tiểu thư... Tôi xin lỗi... Tôi... Tôi hết cách rồi...” Bất chợt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo, Thượng Quan Uyển nhíu mày, cô nhìn thấy sâu trong đôi mắt kia đâu đâu cũng là vẻ rối bời.

“Nếu không đưa con bé đi, con gái tôi şẽ chết mất... Bọn chúng... Cũng hứa chỉ giữ người mà thôi... Sẽ không làm hại đến Sênh Nhi.”

Thượng Quan Uyển hít sâu một hơi, cô không có thời gian để làm rõ mọi chuyện với vú nuôi.

Như bà nói, “bọn chúng” đang dùng con gái của bà để làm con tin, şuy cho cùng mọi chuyện xảy ra cũng chỉ là muốn nhắm đến Nghiêm Kình.

Cô thừa biết như vậy.

“Được rồi.” Cô chậm rãi thở ra một hơi dài, lại nói tiếp: “Vậy bà dắt tôi ra nơi bà và bọn chúng hẹn nhau đi, sau đó về nhà báo lại với Cận Bạc.”

“Nhưng... Nhưng mà...” Vú nuôi không dám tin, trận mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Bà cứ làm theo lời tôi." Thượng Quan Uyển cong môi cười: “Còn con gái của bà, tôi sẽ đảm bảo an toàn

cho cô ấy.”

Vú nuôi cắn răng cúi đầu, không dám nhìn đến cô mà chỉ lí nhí nói ba chữ trong miệng: “Tôi biết rồi..."

Sau khi đưa người ra đến nơi, những kẻ đầu xỏ ngồi trong xe mặt mày cau có nhìn xuống.

“Aiðây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện