Thượng Quan Uyển khẽ thở dài một tiếng, cô biết không thể cứ căng thẳng chờ đợi như vậy. Nhưng bên cạnh còn có Sênh Nhi, chỉ cần cô hành động sai một li, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của con gái.

Thương Quan Uyển cân N

Kình đã ra şao rồi...

1 cắn môi nhìn lên cửa:

socao.VN

cao chót vót ở trên đỉnh đầu, không biết lúc này Nghiêm

Sau khi quan sát một lúc, nắm chắc được rằng căn phòng này chỉ có một mình ả phụ nữ ðó canh gác, có

lẽ cái lão già'

lớp sát thi thượng

Quan Mục kia không nghĩ

ENng Thượng Quan Uyển từng được đào tạo qua một

ENO VIỆC đào tạo

Cũng phải thôi, chỉ cần điều tra danh tính của Thượng Quan Uyển ở kiếp sống này, ai mà chẳng biết thân xác này là một kẻ mắc chứng bệnh tâm lý đâu? Ông ta không đề phòng cũng ðúng.

Hơn nữa, nếu vú nuôi thật sự báo tin cho Cận Bạc biết, thì ắt hẳn mọi người đã sớm hành động rồi.

Cô nắm chặt bàn tay nho nhỏ của Sênh Nhi, hít một hơi thật sâu, đành liều một phen. Bé con dường như cũng đã tỉnh, nước mắt lưng tròng ngước nhìn cô.

VN

“Sênh Nhi, con nghe lời mẹ, một lát nữa nhắm chặt mắt lại, nếu được thì biểu hiện giống như con đang đau bụng, được không?”

"Da..."

ELVN

ELVN

ELVN

“Ngoan, mẹ đếm đến ba, là làm nhé? 1... 2... 3.”

Vừa dứt şỗ thứ 6a, Sênh Nhi thật sự ôm bụng, mặt nhăn mày nhó rên rỉ, dù con bé không biết mẹ mình yêu cầu như vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

...VN

Thượng Quan Uyển liền đi về hướng cửa, chỉ trong một cái nháy, dáng vẻ điềm tĩnh vốn có liền chuyển thành hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch, cách một khung cửa kính mà đập ầm ĩ.

“Chị ơi! Chị gì đó ơi!” N

ELVN

LVN

Người phụ nữ đứng bên ngoài tất nhiên là có nghe thấy động tĩnh ở phía trong, cô ta cau mày nghiêng đầu nhìn vào: “Có chuyện gì?”./

“Bệnh về ðường ruột của con gái tôi lại bị tái phát! Chị làm ơn tìm bác sĩ ðến được không?" -

“Mày đừng có ranh ma!”

“Tôi xin chị! Chỉ cần gọi bác sĩ đến là được rồi... Làm ơn...”.#

'Ả ta nghi ngờ nhìn vào bên trong, chỉ thấy ðứa bé nằm trên giường đang không ngừng quằn quại.

Lại nhớ đến dặn dò của cấp trên rằng không được để hai mẹ con bọn họ xảy ra chuyện gì, cô ta phiền phức chậc lưỡi một tiếng, lấy chìa khóa mở cửa tự mình ỗi vào kiểm tra.

VN

Lúc này Thượng Quan Uyển mới thừa cơ quan sát hành lang bên ngoài, ngoài cô ta ra thì còn có thêm một gã đàn ông nữa.

Cô thu tầm mắt về, đi theo người phụ nữ kia về lại giường của Nhất Sênh. Sau khi xác nhận rằng đứa trẻ có đau bụng, cô ta quay về cửa nói gì đó với đồng bọn, giây sau liền thấy hắn rời đi.

Hẳn là bảo hắn ta đi gọi bác sĩ, còn cô ả thì ở lại canh gác.

Xong xuôi, người phụ nữ đó quay về chỗ đứa trẻ lần nữa, lúc cúi đầu xuống định kiểm tra thêm một lần cho đảm bảo, thì bỗng dưng một bóng đen lao đến trước mặt ả, dùng hết lực nện một cú lên gỗi kích thẳng vào giữa ngực, khiến cô ta đau đến nổ đom đóm mắt, hô hấp trì độn như thể tim bị ngừng đập, dường như còn gãy mất vài chiếc xương sườn.

“Mày!...” Người phụ nữ đó chỉ kịp thốt lên một tiếng, thì ðã hứng trọn một cái cùi chỏ thẳng vào chỗ hiểm sau gáy, chỉ với hai ðòn, người trước mặt liền mất sạch ý thức mà đổ xuống sàn.

Thượng Quan Uyển lục lọi trên người cô ta, liền cướp ði một con dao găm, nhét vào thắt lưng. Xong

xuôi thì quay mặt về phía ôứa trẻ mà vội vàng gọi con.

“Sênh Nhi, mau leo lên lưng mẹ”

NOV

Thượng Quan Uyển lột sạch quần áo của cô ả, buộc thành một sợi dây để quẫn chặt Sênh Nhi trên lưng mình như một cái địu em bé, sau đó liền cõng con gái chạy ra bên ngoài.

“Phải bám chặt lấy mẹ nhớ chưa?”

“Dạ..” Đường hành lang lúc này may mắn là ðang trống trơn nhưng rất nhanh thôi, gã đàn ông kia gọi bác sĩ đến sẽ phát hiện ra sự thật.



..VN

Ít nhất nếu không tìm được đường ra, thì cũng phải kiếm được chỗ trốn cho an toàn!

VN

Nhưng nơi này thật sự rộng lớn, nếu không nhầm thì đây là một tòa nhà rất cao thì phải, có lẽ là một công xưởng bỏ hoang, vừa nãy bị đưa đến đây bọn chúng còn cẩn thận tới mức bịt mắt cô lại, thế nên ngay lúc này còn chẳng biết đâu là lỗi ra.

Chưa tới mười phút, tiếng bước chân đã truyền tới bên tai của Thượng Quan Uyển, giây phút đó, khi tiếng bước chân càng đến gần trái tim cô giống như ngừng đập, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh tìm một góc khuất để ẩn nấp.

“Sênh Nhi, nhắm mắt lại, cố gắng đừng phát ra tiếng động, ngoan.”

Dường như cô bé cũng biết cả hai đang trong tình thế nguy

"Hát miệng, nguy hiểm,

Quan Uyển, còn nhắm mắt, ngậm thật chặt

, tay bám chặt lấy vai của Thượng

Sau khi bọn chúng ầm ĩ chạy qua, Thượng Quan Uyển còn nghe được những kẻ đó vừa nói gì.

“Nghe bảo con tin chạy mất rồi.”

“Không phải chỉ là một con nhóc còn nhỏ tuổi với một đứa bé thôi şao? Làm şao mà chạy được?”

“Ai biết! Thế mới đáng để nói! Mau chia nhau đi tìm đi!”

Sau khi những giọng nói kia xa dần, Thượng Quan Uyển mới ló đầu nhìn lại, đảm bảo bọn chúng đã cách rất xa şo với cô thì mới quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Nhưng không ngờ, tưởng chừng như đã ổn thì cầu thang trước mặt cô bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đi lên, phong cách mặc đồ giống hệt với ðám người kia, không may là hắn

cũng nhìn thấy cô.

Thượng Quan Uyển trừng lớn mắt, bước lùi về phía sau, ngay lúc chuẩn bị tháo chạy thì không ngờ rằng hắn lại nhanh hơn cô một bước, lao vụt đến tóm lấy cô, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Uyển!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện