Editor: Miêu Bàn Tử

Thật sự là Đào Vãn Tâm!

Trên mặt Thì Đình lập tức phủ lên lo lắng.

Vừa nãy trên lầu, hắn còn biện hộ giúp cô trước mặt Tô Đát Kỷ, không nghĩ tới cái đánh mặt hung ác lại đến nhanh như vậy.

"A",

Tô Đát Kỷ nghe được đáp án này, ngược lại cười lạnh một tiếng, hiểu rõ nói,

"Nếu như là cô ta làm, vậy tôi chẳng ngạc nhiên một chút nào."

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Nói xong, nàng cũng không giải thích, lôi kéo cha mẹ Ninh gia đang muốn nói lại thôi đi ra ngoài.

Cả người nàng từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ khí phách "Ta biết ngươi hại ta, nhưng ta lười so đo cùng ngươi".

Bà nội Thì thấy nàng muốn đổ oan cho Đào Vãn Tâm, làm sao có thể nhẫn nhịn được.

Bà bước nhanh về phía trước muốn kéo nàng lại, hùng hổ dọa người,

"Vãn Tâm lương thiện như vậy, làm sao lại hại cô! Tự mình làm chuyện sai còn muốn hắt nước bẩn cho người khác! Cô là cái đồ yêu tinh tâm địa đen tối hại người! Nhìn xem tôi làm sao xé nát cái miệng của cô!"

Thấy đối phương khí thế hung hãn, Tô Đát Kỷ chẳng những không chạy cũng không tránh, ngược lại còn dừng bước, đột nhiên xoay người lại, đối đầu chính diện.

Trước đó bà ta sợ nàng chạy trốn, một lòng một dạ xông về phía trước. Bây giờ bị cái xoay người không báo trước của nàng làm rối loạn trật tự.

Mắt thấy hai người sắp đụng vào, dưới chân bà thắng gấp, ngửa về sau một cái, kém chút nữa ngã chỏng vó. Editor: Miêu Bàn Tử

Tô Đát Kỷ cố ý đùa ác, dọa bà ta một chút, trong lòng dâng lên sảng khoái, mắt lạnh nhìn bà.

"Lúc đầu tôi thấy cô ta đáng thương, muốn để lại một phần mặt mũi, không muốn truy cứu. Nhưng bà lại vì cô ta mà ra mặt, bám lấy tôi không buông. Vậy thì Ninh Quân Tuyền tôi cũng không nhận phần ủy khuất này!"

"Bảo cô ta ra đây, chúng ta ba mặt một lời!"

Nàng nói năng đầy dõng dạc, không chút sợ hãi, ánh mắt trong trẻo kiên định, chính thức tuyên chiến cùng nữ chính!

Hệ thống nghe những lời đường hoàng này, nhếch miệng, trong lòng âm thầm đâm chọt,

【 Sự thật là ngươi không muốn buông tha cho nữ chính có đúng hay không! 】

Hồ ly tinh này cực kì lười, nếu không có chỗ tốt, làm sao lại tốn nhiều nước bọt ở một cái vai phụ như thế?

Nàng cùng bà già này phế đi nửa ngày nói chuyện, chính là để nâng Đào Vãn Tâm lương thiện đang ở trên lầu lên mười tám nấc thiên đường, sau đó khiến ả không xuống đài được.

Dạng này, chờ đến lúc bị vả mặt, mới càng vang dội hơn!

Đương nhiên bà nội Thì không biết kế sách trong nội tâm nàng, vừa nghe khiêu khích, lại nổi trận lôi đình.

Loại gái điếm phế phẩm rách nát mà dám phách lối như vậy?

Con trai cháu trai đều bị hồ ly tinh này mê hoặc, hết lần này tới lần khác còn giúp nàng.

"Cô chờ đó! Đợi sau khi Đào Vãn Tâm đem những chuyện xấu xa của cô nói hết ra, đến lúc đó nhìn xem cô còn dám vác mặt kết hôn với Thì gia chúng ta hay không!"

Bà nội Thì bị chọc giận, lý trí đã bị lửa giận thay thế, không chút do dự tiếp nhận chiến thư này.

Liền tiếp nhận dễ dàng như vậy?

Quá yếu.

Cảm giác bản thân nói chuyện với bà ta là đang khi dễ quần thể yếu ớt, đầu óc tàn tật.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Tô Đát Kỷ khe khẽ hừ một tiếng, cũng không ngăn cản, để bà đi lên lầu gọi Đào Vãn Tâm.

Chiêu đầu tiên mà Bạch liên hoa am hiểu nhất, chính là gặp chuyện không cần ra mặt, sử dụng người khác làm vũ khí. Cái loại này, dù cho bị đánh mặt, cũng không phải mặt của ả. Ả vẫn như cũ, giả vờ không có làm gì khiến người khác buồn nôn.

Tô Đát Kỷ lại không chơi như thế.

Muốn tránh sau lưng người khác rồi đâm ta?

Không có cửa đâu!

Ta muốn cùng ngươi đối đầu chính diện!

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Axit không những không hết mà còn mạnh hơn:))))))))

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện