Editor: Miêu Bàn Tử

Đào Vãn Tâm trốn ở trong phòng bà nội Thì, vừa thấp thỏm vừa chờ mong, hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, kích động đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Chắc chắn là anh Đình thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân kia, tới đây cảm ơn mình!

Đào Vãn Tâm vội vàng vuốt vuốt tóc của mình, chỉnh lại quần áo, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt óng ánh, lòng tràn đầy mong đợi nhìn cánh cửa kia mở ra.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Nụ cười trên mặt liền cứng ngắc.

Đáng tiếc, khuôn mặt soái khí mà hằng đêm mơ mộng không thấy, đập vào mắt lại là khuôn mặt vặn vẹo, tức đến bốc khói của bà nội Thì.

"Đi! Cùng bà xuống dưới, chúng ta xé nát mặt cái con dâm phụ kia!"

Bà nội Thì cầm tay ả, không nói thêm lời nào liền kéo xuống dưới.

Đào Vãn Tâm như lọt vào trong sương mù, không có rõ tình trạng gì, bị lôi kéo đến giữa phòng khách.

Tô Đát Kỷ không cho nàng cơ hội thở dốc, hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống ả, trực tiếp hỏi như bắn rap,

"Cái video kia là do cô quay lén?"

"Tôi đội nón xanh cho Thì Đình, là cô tận mắt nhìn thấy?"

"Tại sao cô muốn hại tôi?"

Những câu hỏi tuôn ra đinh tai nhức óc nhức cả linh hồn.

Ánh mắt của nàng sắc bén, mang theo phẫn nộ uy nghiêm, quanh thân bá khí mười phần!

Đào Vãn Tâm co rụt cổ lại, gương mặt nhỏ bé kia lập tức trắng bệch.

Ả cùng bà nội Thì nói qua, video có thể tùy tiện xem, nhưng không thể nói cho mọi người biết là ả quay, như thế ả sẽ bị đưa lên đầu đề câu chuyện vong ân phụ nghĩa. Làm thế nào mà Ninh Quân Tuyền lại biết rồi?

Ả cẩn thận từng li từng tí nhìn một vòng, ánh mắt mọi người đều chằm chằm ở trên người ả, lộ ra vẻ không đồng ý, cha mẹ Ninh gia luôn luôn hòa ái càng là trợn mắt nhìn.

Trong lòng Đào Vãn Tâm dâng lên một cỗ ủy khuất nồng đậm.

Rõ ràng mình là sứ giả chính nghĩa, vạch trần việc ác của nàng. Vì cái gì mà bọn họ không có cảm ơn mình, ngược lại còn tùy ý để Ninh Quân Tuyền khi dễ mình? Editor: Miêu Bàn Tử

Bởi vì địa vị nhà nàng tốt hơn mình sao?

Cái này chẳng lẽ không phải ỷ thế hiếp người sao!

Cảm xúc bất mãn, phẫn uất, không phục sôi trào mãnh liệt, đan vào một chỗ, Đào Vãn Tâm không cam lòng đến nội thương, lại chỉ dám để ở trong lòng, không biểu lộ ra chút nào.

Kinh nghiệm nhiều năm ăn nhờ ở đậu, ả lại lục lọi ra vũ khí đặc biệt của mình -- giả bộ đáng thương.

Ả giả vờ móp méo miệng, lông mày nhỏ dài rủ xuống, trong đôi mắt thật to óng ánh nước, lập tức liền bày ra một bộ dáng vừa thấy mà yêu.

"Chị, chị Ninh... Em, em không có..."

Đào Vãn Tâm hơi nhỏ giọng ấp úng, hai bàn tay đan xen một chỗ, thật giống như bị Tô Đát Kỷ khi dễ không dám lên tiếng, con ngươi ngậm nước mắt nhu nhược hướng về Thì Đình cầu cứu.

Người chưa kịp nói, nước mắt đã rơi.

Một chiêu này, Bạch liên hoa dùng thật thuận buồm xuôi gió. Nước mắt kia như không cần tiền nói đến là đến.

Ả dựa vào tuyệt chiêu này, một đường mà mua tâm biết bao nhiêu người.

Mặc dù Thì Đình sẽ không đích thân đến cứu ả, nhưng hắn cũng không thích nhìn loại cục diện này.

Chỉ cần hắn nhướng mày, Ninh Quân Tuyền một lòng một dạ trên người hắn lập tức liền sợ.

Đáng tiếc... Ngày hôm nay chiêu này không dùng được!

Sắc mặt Thì Đình bình tĩnh, chỉ ngồi ở trên ghế salon lạnh lùng nhìn, lông mày cũng không có động một cái.

Cái này không đúng.

Không phải hắn nói không chịu được hai cái nữ nhân nhàm chán cãi lộn trước mặt, không có ý nghĩa sao?

Thế nhưng hiện tại vì cái gì mà một chút thần sắc không thoải mái cũng không có lộ ra?

Đào Vãn Tâm không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng, nước mắt liền đổ rào rào xuống.

"Cô khi dễ Vãn Tâm làm gì!"

Ngược lại bà già bên cạnh ngăn trước người ả, thay ả bênh vực kẻ yếu.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Tô Đát Kỷ thật sự là muốn tức quá hoá cười. Con mắt nào của bà nhìn thấy ta khi dễ ả hả?

Ninh cha vừa muốn mở miệng lý luận, lại bị lòng bàn tay nàng đè lên, ngăn lại.

Nàng còn muốn thưởng thức kỹ thuật biểu diễn của nữ chính nha~

Quả nhiên, bà chỉ trích xong, Đào Vãn Tâm liền thút tha thút thít mở miệng,

"Bà, bà nội Thì, chị Ninh không, không có khi dễ cháu, là cháu..."

"Cô thừa nhận là tốt rồi!"

- - -- -- --

Cầm Cầm ( tác giả) thở phì phò:

Ghét nhất loại Bạch liên hoa không biết xấu hổ này! Ngay lúc viết ta cũng rất tức giận.

Mọi người trong sinh hoạt khẳng định cũng nhìn thấy rất nhiều. Dùng những cái kỷ xảo buồn nôn lại vụng về mà đối xử với người khác!

Tô hồ ly, hãy hung hăng ngược ả!!!

*

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Tác giả tức, tôi cũng tức:))))))

- Có đoạn nhỏ nên edit như thế này: "Đào Vãn Tâm vội vàng vuốt vuốt tóc của mình, chỉnh lại quần áo, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng như Anabella, ánh mắt óng ánh như Kayako, lòng tràn đầy mong đợi nhìn cánh cửa kia mở ra." Mà sợ quý dị ám ảnh bỏ truyện nên thôi:))))))))

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện