Edit: Minh Minh
Gun dẫn bọn họ xuống lầu, Ngải Tình cảm thấy kì lạ, sao chỉ có hai người là cô với Inin? Đứng dưới tòa cao ốc nhìn quanh, có người đã mở cửa xe Van, người đàn ông ngồi trên xe thấy hành động của cô thì đoán được: “Hai người họ có việc riêng đã đi trước rồi.”
“Ồ.” Việc riêng? Đội viên K&K đúng là nhiều việc riêng thật… Cô cảm thấy đội viên nhà mình vẫn tốt nhất, chẳng có bí mật gì riêng tư, chỉ thuần túy là một đám đàn ông con trai huấn luyện rồi tranh tài.
Cô ngồi lên xe suy nghĩ miên man.
Tầm hai mươi phút sau xe đã dừng trước cổng khách sạn.
Sắp tới ngày thi đấu nên rất nhiều tuyển thủ trên toàn thế giới đổ về, lúc bọn họ làm thủ tục, đứng cạnh có hai tuyển thủ đến từ Hàn Quốc, Inin quen họ liền kéo qua giới thiệu với Ngải Tình.
“Chào cậu.” Một tay Ngải Tình cầm hộ chiếu, tay kia vươn ra bắt tay với một người trong số họ.
Trong nháy mắt cô không kịp chuẩn bị thì xuất hiện một gương mặt.
Người kia nháy mắt ra hiệu với cô.
Cô choáng váng, không ngờ chị mình sẽ xuất hiện ở đây.
Đây là Mỹ, không phải Hàn Quốc, trước đó Ngải Tĩnh đi Hàn Quốc, vừa hay lúc đó cô cũng làm hộ chiếu luôn.
Mà bây giờ chị ấy xuất hiện ở Mỹ, bảo hoàn toàn không chuẩn bị là không thể nào.
Ít nhất là một tháng trước, chị ấy đã biết được chuyến đi này, còn sớm hơn cả cô nữa.
Ngải Tình chào hỏi sơ sơ với mấy tuyển thủ Hàn Quốc kia, nói sơ qua với Inin mình lên lầu nghỉ ngơi, hai tiếng sau tập hơn. Inin chưa kịp phản ứng lại đã thấy cô đeo balo của mình đi đến ghế sô pha trong sảnh, mỉm cười nhìn chị gái cô.
Càng chạy càng nổi giận, càng đến gần bước chân càng nhanh.
Cuối cùng đứng trước mặt chị ấy, Ngải Tình đã tức giận đến không thốt nên lời.
Ngải Tĩnh tội nghiệp xòe tay: “Hôm nay chị gọi em là chị nhé, dù sao chị chỉ sinh sớm hơn em có hai phút mà thôi…”
“Grunt đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Đang làm thủ tục…”
Tay Ngải Tĩnh run run chỉ vào hàng cuối của quầy đầu, quả nhiên, Grunt đang đứng cạnh Dt. Ồ, Dt không đội mũ, làm cho người ta cảm giác anh bị ép phải cất mũ, tóc bị ép hơi lộn xộn, bộ dạng không mấy chỉnh chu. Cậu đưa lưng với các cô, cầm hộ chiếu của mình đưa ra trước quầy, hình như Grunt đang nói gì với anh.
Anh không đáp lại, xoay người.
Sau đó, khi thấy Ngải Tình thì vẻ mặt thờ ơ.
Ngải Tình cố gắng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng đáy lòng vẫn là vô vàn cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng kết thành một nỗi giận và cả đau lòng khôn nguôi, cô cố nén lại, cầm hành lý của chị gái, đi vào thang máy.
Đằng sau là bảy tám người, chị cô chạy đến gần, nép sát vào cô không dám hó hé.
Cô nhấn nút tầng sáu xong thì nhấn nút đóng cửa luôn.
Ngay lúc cửa thang máy đóng lại, bỗng có một bàn tay đưa ra chặn cửa, làm cửa mở ra lần nữa. Hai cô gái đứng trong thang máy giật mình, nói thầm bằng tiếng Anh, thật đáng sợ, không sợ bị kẹp tay à.
Dt cúi đầu, đi đến, đôi mắt nhìn Ngải Tình đang đứng trong góc trống của thang máy.
***
Gun dẫn bọn họ xuống lầu, Ngải Tình cảm thấy kì lạ, sao chỉ có hai người là cô với Inin? Đứng dưới tòa cao ốc nhìn quanh, có người đã mở cửa xe Van, người đàn ông ngồi trên xe thấy hành động của cô thì đoán được: “Hai người họ có việc riêng đã đi trước rồi.”
“Ồ.” Việc riêng? Đội viên K&K đúng là nhiều việc riêng thật… Cô cảm thấy đội viên nhà mình vẫn tốt nhất, chẳng có bí mật gì riêng tư, chỉ thuần túy là một đám đàn ông con trai huấn luyện rồi tranh tài.
Cô ngồi lên xe suy nghĩ miên man.
Tầm hai mươi phút sau xe đã dừng trước cổng khách sạn.
Sắp tới ngày thi đấu nên rất nhiều tuyển thủ trên toàn thế giới đổ về, lúc bọn họ làm thủ tục, đứng cạnh có hai tuyển thủ đến từ Hàn Quốc, Inin quen họ liền kéo qua giới thiệu với Ngải Tình.
“Chào cậu.” Một tay Ngải Tình cầm hộ chiếu, tay kia vươn ra bắt tay với một người trong số họ.
Trong nháy mắt cô không kịp chuẩn bị thì xuất hiện một gương mặt.
Người kia nháy mắt ra hiệu với cô.
Cô choáng váng, không ngờ chị mình sẽ xuất hiện ở đây.
Đây là Mỹ, không phải Hàn Quốc, trước đó Ngải Tĩnh đi Hàn Quốc, vừa hay lúc đó cô cũng làm hộ chiếu luôn.
Mà bây giờ chị ấy xuất hiện ở Mỹ, bảo hoàn toàn không chuẩn bị là không thể nào.
Ít nhất là một tháng trước, chị ấy đã biết được chuyến đi này, còn sớm hơn cả cô nữa.
Ngải Tình chào hỏi sơ sơ với mấy tuyển thủ Hàn Quốc kia, nói sơ qua với Inin mình lên lầu nghỉ ngơi, hai tiếng sau tập hơn. Inin chưa kịp phản ứng lại đã thấy cô đeo balo của mình đi đến ghế sô pha trong sảnh, mỉm cười nhìn chị gái cô.
Càng chạy càng nổi giận, càng đến gần bước chân càng nhanh.
Cuối cùng đứng trước mặt chị ấy, Ngải Tình đã tức giận đến không thốt nên lời.
Ngải Tĩnh tội nghiệp xòe tay: “Hôm nay chị gọi em là chị nhé, dù sao chị chỉ sinh sớm hơn em có hai phút mà thôi…”
“Grunt đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Đang làm thủ tục…”
Tay Ngải Tĩnh run run chỉ vào hàng cuối của quầy đầu, quả nhiên, Grunt đang đứng cạnh Dt. Ồ, Dt không đội mũ, làm cho người ta cảm giác anh bị ép phải cất mũ, tóc bị ép hơi lộn xộn, bộ dạng không mấy chỉnh chu. Cậu đưa lưng với các cô, cầm hộ chiếu của mình đưa ra trước quầy, hình như Grunt đang nói gì với anh.
Anh không đáp lại, xoay người.
Sau đó, khi thấy Ngải Tình thì vẻ mặt thờ ơ.
Ngải Tình cố gắng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng đáy lòng vẫn là vô vàn cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng kết thành một nỗi giận và cả đau lòng khôn nguôi, cô cố nén lại, cầm hành lý của chị gái, đi vào thang máy.
Đằng sau là bảy tám người, chị cô chạy đến gần, nép sát vào cô không dám hó hé.
Cô nhấn nút tầng sáu xong thì nhấn nút đóng cửa luôn.
Ngay lúc cửa thang máy đóng lại, bỗng có một bàn tay đưa ra chặn cửa, làm cửa mở ra lần nữa. Hai cô gái đứng trong thang máy giật mình, nói thầm bằng tiếng Anh, thật đáng sợ, không sợ bị kẹp tay à.
Dt cúi đầu, đi đến, đôi mắt nhìn Ngải Tình đang đứng trong góc trống của thang máy.
***
Danh sách chương