Edit: Minh Minh
Hai cô gái bị hù ngửa cổ nhìn Dt, sau đó thì im bặt, không một câu phàn nàn, hoàn toàn biến thành bộ dạng bà tám thì thầm to nhỏ. Nhìn mặt bọn cô có vẻ Á Đông thì không chút kiên dè mà nói chuyện, tốc độ nói cực nhanh, nhưng đều bị Ngải Tình và Dt nghe thấy.
Grunt đi theo sau lưng Dt bước đến, đối mặt với đôi mắt trợn tròn của Ngải Tình cũng không nói gì.
Bốn người đi thang máy lên tầng mười, Ngải Tình tay cầm vali kéo ra ngoài.
Ra khỏi cửa, cô dừng bước nhưng không ngoái đầu nói: “Mấy người cũng ở tầng mười à? Nếu không thì đừng đi theo chúng tôi.”
Grunt không mấy dễ chịu, cười tự giễu rồi quay người đi, liền bị Ngải Tĩnh kéo tay.
“Ngải Tình…” Chị nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
“Em không muốn hai người dây dưa giày vò nhau nữa,” Ngải Tình cắt ngang lời chị, quay người nhìn Grunt bị chị mình kéo tay áo, “Grunt, chân đạp hai thuyền vui không?”
“Vui chứ,” Grunt cười, cũng quay người, trong mắt không có tí cảm xúc nào, “Ngải Tình, cho dù tôi đây chân đạp hai thuyền thì cũng không đến lượt cô, cô có tư cách gì nói tôi? Bản thân mình lộn xộn thì thôi đi, còn muốn xen vào tình cảm của người khác à? Cô với Solo…”
“Đủ rồi!” Dt đột ngột xách cổ áo anh đẩy về trước hai bước, dán cả người anh lên tường.
Grunt nhìn cậu, vẻ từ kinh ngạc bất ngờ đến bật cười khó tin.
Nụ cười khó tin, và châm chọc.
“Tôi muốn hỏi một câu, chuyện của tôi thì liên quan gì đến mấy người?” Anh ta nắm tay Dt, “Đủ rồi đấy, Ngô Bạch, buông tay ra!”
“Thẩm Triết,” Cậu mạnh mẽ siết chặt tay, ngăn nơi cổ anh ta, “Anh biết ranh giới cuối cùng của tôi đấy. Ở Hàn Quốc tôi đã nói rồi, đừng có quá phận.”
“Qúa phận cái gì? Tao có ở chung với Ngải Tình đâu? Hả? Mày điên rồi hả? Điên rồi cũng đừng có nhấc tao lên như vậy.”
Cậu vẫn còn nắm chặt cổ áo của Grunt không nói lời nào, không đáp một tiếng, chỉ là bản thân càng ngày càng khó tỉnh táo, mu bàn tay trắng bệch vì nắm quá chặt.
Không còn tỉnh táo, chẳng có ai giữ được tỉnh táo nữa.
Cuối hành lang, hai nhân viên nữ cảnh giác, liếc mắt nhìn nhau, đang suy nghĩ có nên đến tách hai vị khách này ra bây giờ không, hay đợi lát nữa bọn họ tỉnh táo rồi tách ra sau cũng được? “Ngải Tình! Em không phải quản chị!” Chị gái bỗng lên tiếng.
Đều do tính cách hai chị em họ khác nhau, cô phải dứt khoát giải quyết cho xong, nếu không… Ngải Tĩnh bối rối nhìn Grunt, lại quay đầu cầu xin Ngải Tình.
Ngải Tình bị quát thì ngây người, nhìn chị gái, trong mắt chị cô có khẩn cầu, có lo lắng, cũng có tức giận.
Đúng vậy, chị ấy đang tức giận: “Ngải Tình, chị xin em, chuyện của em với Solo chị cũng đâu có quản, đúng không? Lúc trước em đi theo Solo ngày nào cũng làm loạn với bố mẹ, ai là người ủng hộ em? Không phải chúng ta luôn như vậy ư? Không ai can thiệp vào chuyện tình cảm của đối phương, cho dù chúng ta là song sinh đi chăng nữa thì đều là người trưởng thành rồi, chị sẽ chịu trách nhiệm với những chuyện chị làm.”
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài chị cô lấy cái tên Solo ra dọa cô.
Ngải Tình không nói nên lời.
Tự chịu trách nhiệm ư?
Tự chịu đủ mọi khổ đau, sau đó gieo gió gặt bão ư?
Đã biết vậy sao còn đâm đầu vào, biết rõ Grunt bắt cá hai tay, biết rõ căn bản anh ta không chịu ở bên một người, thế mà vẫn còn ngàn dặm xa xôi theo đuôi, đi xem anh ta thi đấu, sau đó thì sao?
Cô không thốt nên lời.
Đứng ngây ra nhìn Ngải Tĩnh bước đến đẩy Dt, kéo Grunt sang một bên. Lại nhìn chị mình lại gần, lấy vali hành lý từ tay mình, rời đi với Grunt. Trong lúc đó, cô có vô vàn lời muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng thốt thành lời.
Đến khi trong hành lang vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần, chân tay cô mới luống cuống, không biết phải nói gì với Dt, cô siết chặt thẻ phòng, giành nói trước: “Tôi đi đây.”
“Ngải Tình.” Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô.
“Vừa nãy cảm ơn cậu,” Cô tránh mắt anh, “Hẹn gặp lại ở buổi thi đấu.”
Chúng ta nên gặp lại ở một nơi đơn giản hơn, nơi đó có chiến trường, có chỉ huy, kỹ thuật chiến đấu, có người cổ vũ reo rò vỗ tay, còn có bình luận viên nhiệt huyết sôi trào…
Chỉ đơn giản vậy thôi, những thứ khác không quan trọng.
Hai cô gái bị hù ngửa cổ nhìn Dt, sau đó thì im bặt, không một câu phàn nàn, hoàn toàn biến thành bộ dạng bà tám thì thầm to nhỏ. Nhìn mặt bọn cô có vẻ Á Đông thì không chút kiên dè mà nói chuyện, tốc độ nói cực nhanh, nhưng đều bị Ngải Tình và Dt nghe thấy.
Grunt đi theo sau lưng Dt bước đến, đối mặt với đôi mắt trợn tròn của Ngải Tình cũng không nói gì.
Bốn người đi thang máy lên tầng mười, Ngải Tình tay cầm vali kéo ra ngoài.
Ra khỏi cửa, cô dừng bước nhưng không ngoái đầu nói: “Mấy người cũng ở tầng mười à? Nếu không thì đừng đi theo chúng tôi.”
Grunt không mấy dễ chịu, cười tự giễu rồi quay người đi, liền bị Ngải Tĩnh kéo tay.
“Ngải Tình…” Chị nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
“Em không muốn hai người dây dưa giày vò nhau nữa,” Ngải Tình cắt ngang lời chị, quay người nhìn Grunt bị chị mình kéo tay áo, “Grunt, chân đạp hai thuyền vui không?”
“Vui chứ,” Grunt cười, cũng quay người, trong mắt không có tí cảm xúc nào, “Ngải Tình, cho dù tôi đây chân đạp hai thuyền thì cũng không đến lượt cô, cô có tư cách gì nói tôi? Bản thân mình lộn xộn thì thôi đi, còn muốn xen vào tình cảm của người khác à? Cô với Solo…”
“Đủ rồi!” Dt đột ngột xách cổ áo anh đẩy về trước hai bước, dán cả người anh lên tường.
Grunt nhìn cậu, vẻ từ kinh ngạc bất ngờ đến bật cười khó tin.
Nụ cười khó tin, và châm chọc.
“Tôi muốn hỏi một câu, chuyện của tôi thì liên quan gì đến mấy người?” Anh ta nắm tay Dt, “Đủ rồi đấy, Ngô Bạch, buông tay ra!”
“Thẩm Triết,” Cậu mạnh mẽ siết chặt tay, ngăn nơi cổ anh ta, “Anh biết ranh giới cuối cùng của tôi đấy. Ở Hàn Quốc tôi đã nói rồi, đừng có quá phận.”
“Qúa phận cái gì? Tao có ở chung với Ngải Tình đâu? Hả? Mày điên rồi hả? Điên rồi cũng đừng có nhấc tao lên như vậy.”
Cậu vẫn còn nắm chặt cổ áo của Grunt không nói lời nào, không đáp một tiếng, chỉ là bản thân càng ngày càng khó tỉnh táo, mu bàn tay trắng bệch vì nắm quá chặt.
Không còn tỉnh táo, chẳng có ai giữ được tỉnh táo nữa.
Cuối hành lang, hai nhân viên nữ cảnh giác, liếc mắt nhìn nhau, đang suy nghĩ có nên đến tách hai vị khách này ra bây giờ không, hay đợi lát nữa bọn họ tỉnh táo rồi tách ra sau cũng được? “Ngải Tình! Em không phải quản chị!” Chị gái bỗng lên tiếng.
Đều do tính cách hai chị em họ khác nhau, cô phải dứt khoát giải quyết cho xong, nếu không… Ngải Tĩnh bối rối nhìn Grunt, lại quay đầu cầu xin Ngải Tình.
Ngải Tình bị quát thì ngây người, nhìn chị gái, trong mắt chị cô có khẩn cầu, có lo lắng, cũng có tức giận.
Đúng vậy, chị ấy đang tức giận: “Ngải Tình, chị xin em, chuyện của em với Solo chị cũng đâu có quản, đúng không? Lúc trước em đi theo Solo ngày nào cũng làm loạn với bố mẹ, ai là người ủng hộ em? Không phải chúng ta luôn như vậy ư? Không ai can thiệp vào chuyện tình cảm của đối phương, cho dù chúng ta là song sinh đi chăng nữa thì đều là người trưởng thành rồi, chị sẽ chịu trách nhiệm với những chuyện chị làm.”
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài chị cô lấy cái tên Solo ra dọa cô.
Ngải Tình không nói nên lời.
Tự chịu trách nhiệm ư?
Tự chịu đủ mọi khổ đau, sau đó gieo gió gặt bão ư?
Đã biết vậy sao còn đâm đầu vào, biết rõ Grunt bắt cá hai tay, biết rõ căn bản anh ta không chịu ở bên một người, thế mà vẫn còn ngàn dặm xa xôi theo đuôi, đi xem anh ta thi đấu, sau đó thì sao?
Cô không thốt nên lời.
Đứng ngây ra nhìn Ngải Tĩnh bước đến đẩy Dt, kéo Grunt sang một bên. Lại nhìn chị mình lại gần, lấy vali hành lý từ tay mình, rời đi với Grunt. Trong lúc đó, cô có vô vàn lời muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng thốt thành lời.
Đến khi trong hành lang vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần, chân tay cô mới luống cuống, không biết phải nói gì với Dt, cô siết chặt thẻ phòng, giành nói trước: “Tôi đi đây.”
“Ngải Tình.” Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô.
“Vừa nãy cảm ơn cậu,” Cô tránh mắt anh, “Hẹn gặp lại ở buổi thi đấu.”
Chúng ta nên gặp lại ở một nơi đơn giản hơn, nơi đó có chiến trường, có chỉ huy, kỹ thuật chiến đấu, có người cổ vũ reo rò vỗ tay, còn có bình luận viên nhiệt huyết sôi trào…
Chỉ đơn giản vậy thôi, những thứ khác không quan trọng.
Danh sách chương