Sau khi dùng bữa, Từ Nam Phong đưa cho Cửu công chúa một cái ô giấy hoa, cẩn thận dặn dò “Trên đường về chắc sẽ có tuyết rơi, muội cầm đi.”
Cửu công chúa không từ chối, nàng vươn đầu ngón tay lạnh lẽo nhận lấy ô giấy, xoay người bước vào khoảng trời âm u.
“Tiểu Cửu.” Kỷ vương lên tiếng gọi nàng “Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, muội nhất định phải nhớ kỹ còn có Tứ ca ở đây.”
Lông mi Cửu công chúa run rẩy, hơi mấp máy môi nhưng cũng không nói lời nào. Lát sau, nàng ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng “Tứ ca, muội biết rồi. Bên ngoài trời lạnh, thân thể Tứ tẩu không chịu nổi giá rét, nên để tẩu ấy ở trong phòng thì hơn.”
Nói xong, nàng khoác áo choàng đỏ rực thêu chỉ bạc lên vai, đội mũi bằng lông thỏ trắng, xoay người bước đi, còn phất tay một cái “Không cần ra tiễn.”
Từ Nam Phong đứng ở hành lang nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy, mãi đến lúc áo hồ cừu ấm áp của Kỷ vương phủ lên người, nàng mới hoàn hồn “Có lẽ bầu trời u ám làm tâm trạng thêm ưu phiền. Thiếu Giới, ta rất thương bọn họ.”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu cười với Kỷ vương “Có lẽ ta đã tích đức ba đời mới có thể sống hạnh phúc với chàng.”
Kỷ vương nắm tay nàng, mười ngón tay đan chặt “Những chuyện bất hạnh, con người rồi ai cũng sẽ gặp phải, cũng không phải tất cả người có tình trên đời đều có thể thành đôi. Vậy nên ta phải quý trọng gấp đôi thời gian cùng nàng sớm chiều chung đụng.”
Cửu công chúa cầm ô bước ra khỏi phủ, vừa ra khỏi Kỷ vương phủ đã gặp một người.
Không kịp đề phòng, bóng dáng người kia thẳng tắp, lặng lẽ đứng dựa vào tường đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng. Hắn giống như một tòa thành cô tịch, chỉ lúc nhìn thấy nàng, bức tượng đá kia mới có chút sức sống.
Cửu công chúa đứng lặng tại chỗ, người kia dùng tốc độ chậm chạp bước từng bước về phía nàng.
“Điện hạ.” Kiếm Nô mở miệng gọi nàng. Yết hầu hắn di chuyển, dường như hai chữ này đã rút hết khí lực của hắn.
Cửu công chúa yên lặng, bình thản thu lại biểu tình kinh ngạc, chậm rãi nở nụ cười cao ngạo “Ngươi tới làm gì? Mấy ngày gần đây bản cung rất bận rộn, không tính gặp thêm ai cả.”
“Ta chỉ muốn nhìn điện hạ một chút, nhưng sợ tùy tiện đến phủ bái kiến sẽ làm điện hạ khó xử, cho nên …” Cánh tay hắn run rẩy, do dự vươn một tay ra như muốn chạm vào nàng.
Cửu công chúa lùi về sau một bước tránh đầu ngón tay hắn. Trong chớp mắt kia, nàng tinh tế cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Nô trở nên u ám hơn.
Nàng quan sát bốn phía một hồi, xác định không có kẻ nào nghe lén mới lạnh lùng lên tiếng “Tục ngữ nói ‘trước cửa quả phụ nhiều thị phi’, nếu Lưu đại nhân không muốn làm khách quý của bản cung, vậy phiền ngươi chú ý một chút.”
“Ta …”
“Ngươi không cần nói. Bổn cung hỏi ngươi, mấy tháng đó ngươi ở đâu? Vì sao không liên lạc với ta? Ngươi có biết ta phải chịu đựng sự dày vò tàn khốc nhất thế gian như thế nào không?”
Đối mặt với sự chất vấn của người trong lòng, Kiếm Nô căng thẳng, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ đau đớn. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, rồi chậm rãi buông ra, khó khăn kìm chế tâm trạng kích động của mình “Lúc ta rơi xuống khe núi thì bị hôn mê, lúc tỉnh dậy đã bị bắt làm tù binh. Chân của ta bị bọn chúng chặt đứt, không thể chạy được. Ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp …”
Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, dừng lại một lúc lâu, hắn đưa mắt nhìn nàng “Ta thật sự đã tìm rất nhiều biện pháp. Cho dù phải bò, ta cũng muốn bò về gặp điện hạ.”
Đoạn năm tháng nhuốm đầy mồ hôi và máu lại bị Kiếm Nô dùng giọng nói bình tĩnh nhất tóm gọn lại, nhưng Cửu công chúa nghe được, lòng vẫn đau như dao cắt.
Nàng chợt nhớ đến lúc còn nhỏ, Thái tử Lưu Huyên từng ác ý châm chọc nàng, nói nàng là thiên sát cô tinh, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, tương lai nam nhân của nàng cũng sẽ bị nàng khắc chết.
Lời tiên đoán độc địa kia ứng nghiệm. Hai nam nhân quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng đều không có được kết cục tốt đẹp.
Cửu công chúa biết bản thân đang giận chó đánh mèo. Kiếm Nô đã rất cố gắng sống sót trở về, còn vì nàng tiến vào chốn quan trường cả ngày minh ám tranh đấu.
Có đôi lúc nàng mơ thấy Kiếm Nô nhiều năm về trước. Tiểu thiếu niên soái khí cao lãnh múa kiếm dưới cây mai, từng đường kiếm mạnh mẽ như rồng cuộn làm trái tim nàng đập thình thịch …
Sau đó nàng giật mình tỉnh giấc, cứ mở mắt như vậy đến tận sáng.
“Khi đó ta trở về cũng không dám đến gặp điện hạ.” Kiếm Nô nhìn nàng, đôi môi run rẩy kiên cường hỏi “Chân của ta bị phế rồi, điện hạ còn muốn ta không?”
Lời nói thẳng thắn chân thực của Kiếm Nô làm Cửu công chúa không thể trốn tránh.
Một người ý chí sắt đá lăn lộn trong núi đao biển lửa dường như muốn sụp đổ. Nàng cắn chặt môi, tay nắm chặt cán ô đến mức trắng bệch, cuối cùng cũng chỉ có thể cười thê lương.
“Cho dù ta cần cũng không thể có được.”
Hai người yên lặng đứng đối diện nhau. Một nam nhân cao ngất như cây tùng, một nữ nhân diễm lệ như lửa. Không biết từ lúc nào, những bông hoa tuyết từ trên trời rơi xuống. Trong khoảnh khắc, trên mặt đất, ngọn cây, mái hiên đều bị phủ một lớp sương mỏng. Thử đọc 𝘁r𝘶yệ𝙣 khô𝙣g q𝘶ả𝙣g cáo 𝘁ại ﹏ T r U m 𝘁 r 𝘶 y ệ 𝙣.V𝙣 ﹏
Hoa tuyết lạnh băng rơi xuống đuôi lông mày của nàng, tan thành một giọt lệ, chảy dọc theo thái dương.
Cửu công chúa cuống quýt mở ô, đôi mắt ửng đỏ không dám nhìn hắn, chật vật tránh né thế giới bị màu trắng bao phủ.
Chuyện cũ như thủy triều ập tới, một lần lại một lần nhắc nhở linh hồn tội lỗi của nàng, dằn vặt cảm giác hổ thẹn cuối cùng của nàng.
“Muội muốn xem một trận tuyết lớn, chỉ có điều từ trước tới nay Lĩnh Nam không có tuyết.”
“Chuyện này có gì khó. Muội chờ đấy, ngày mai ca ca sẽ làm tuyết rơi ở Lĩnh Nam.”
“Đồ ngốc, cây đều chết cả rồi. Vùng Lĩnh Nam này không thích hợp để trồng lê.”
“Ha ha, Tiểu Cửu nhi, muội biết khi nào một người trở nên ngốc nghếch không?”
Trận tuyết này tới thật không đúng lúc …
Thật không đúng lúc!
Ánh mắt Cửu công chúa ngập nước, ngực như bị tảng đá nặng trịch đè ép, đau nhức không thở nổi. Nàng bung ô bước đi thật nhanh, tứ chi đều mềm nhũn, linh hồn dường như đã rời khỏi thể xác, nàng vịn tường mới có thể gắng gượng bước tiếp. Cánh môi trắng như tuyết mấp máy muốn hít thêm một ngụm không khí ….
Không khí lạnh băng tràn vào phổi làm nàng ho đến mức tê tâm liệt phế, ho không dừng lại được, nước mắt đã đầm đìa.
Nàng quỳ rạp xuống tuyết, ô giấy hình hoa rơi xuống mặt đất, xoay tròn một vòng rồi bị gió cuốn đi. Mãi đến khi Kiếm Nô tập tễnh bước đến. Hắn vẫn là người thiếu niên năm xưa, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dùng thân thể giúp nàng che mưa chắn gió.
“Điện hạ, đừng khóc, đừng khóc …”
Kiếm Nô đau lòng, ngốc nghếch mà chân thành ôm lấy nàng. Hắn quỳ trên mặt đất, dịu dàng trấn an tấm lưng gầy yếu đang run rẩy.
Có lẽ hắn vĩnh viễn không hiểu, hoa lê và tuyết trắng chính là đau đớn cả đời này Cửu công chúa không chịu đựng nổi.
“Nói cho ta biết, Kiếm Nô, ngươi nói cho bổn cung!” Cửu công chúa níu chặt vạt áo Kiếm Nô, bất lực gào lên.
“Bổn cung nên sống tiếp như thế nào đây? Phải sống thế nào mới gánh chịu được sinh mạng của người khác?”
Kiếm Nô giật mình, hình như hắn hiểu ra điều gì, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Trong chớp mắt, hắn nghĩ đến một trường hợp đáng sợ: Nếu như ban đầu người đó là ta, điện hạ cũng sẽ nhớ ta cả đời sao? Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua đã bị hắn vứt bỏ. Cửu công chúa đã quá khổ rồi, hắn không muốn xát muối vào vết thương của nàng.
“Điện hạ, cầu xin ngài, hãy để ty chức thay ngài gánh chịu tất cả tội ác và khổ cực.” Kiếm Nô run rẩy vươn tay ấn đầu nàng vào ngực mình, ngoài miệng lộ ra ý cười thê lương mà thâm tình.
“Là thuộc hạ dụ dỗ điện hạ, vậy nên điện hạ không cần mang theo gánh nặng.”
Trận tuyết này kéo dài đến tận đầu năm, cả thành Lạc Dương đều bị bao phủ trong một lớp tuyết dài. Nó phủ lên tất cả đau khổ và bất an. Cuối cùng, tất cả cũng sẽ tốt hơn.
Tết Nguyên Tiêu, trong cung mở tiệc rượu như mọi năm. Lão hoàng đế lần đầu tiên nhắc đến việc chỉ hôn cho Cửu công chúa đang ở góa trước mặt văn võ bá quan.
“Lão Cửu tuy là nữ nhi nhưng hào khí tuyệt đối không thua đấng nam nhi, thật xứng đôi với Đại thế tử của Tần vương.”
Lão hoàng đế luôn tâm tâm nguyện nguyện cùng Tần vương làm đám hỏi, bên Kỷ vương đã không có khả năng, ông ta liền đánh chủ ý lên người Cửu công chúa.
Tần vương hơi ngạc nhiên, vội vàng tiến ra khỏi hàng quỳ xuống, nửa thật nửa giả đáp “Đa tạ bệ hạ ưu ái, cựu thần thụ sủng nhược kinh.”
Người đầu tiên đứng ra phản đối là Kỷ vương. Hắn đặt chén rượu xuống, chắp tay thưa “Phụ hoàng, Tích Nguyệt không phải là một tiểu cô nương, thế tử Tần vương phủ là thanh niên tuấn kiệt, việc này còn cần hỏi ý kiến của hai người họ mới tốt. Dù sao phu thê hòa hợp mới có thể hạnh phúc.”
Nghe vậy, Hoàng đế tức giận, lạnh lùng chất vấn “Lão Tứ thật kỳ quái, bản thân không muốn cưới tiểu quận chúa của Tần vương, chẳng lẽ cũng không muốn lão Cửu tìm phò mã sao?”
“Lời đó của phụ hoàng nói sai rồi.” Giữa lúc hai cha con đối chọi gay gắt, Cửu công chúa nâng chén rượu, trên mặt lộ ý cười cuồng ngạo phóng túng, giọng nói vửa phải vang lên “Dạng nam nhân như vậy làm sao xứng với bổn cung. Làm phò mã? Vậy còn phải suy xét kỹ thêm một chút.”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt của Hoàng đế và Tần vương đều tái mét.
“Ngươi …” Hoàng đế ném chén rượu xuống bàn, hung hăng mắng “Đường đường là công chúa tôn quý, sao có thể nói lời vô liêm sỉ như vậy.”
“Xin hỏi chư vị đang ngồi ở đây, trong hai năm qua Lĩnh Nam đã từng xâm phạm một tấc đất của Đại Viêm chưa? Nếu đã không, vậy bổn cung không hổ thẹn với trời đất. Lệnh bài này là di vật cuối cùng của tiên phu quân giao lại cho bổn cung, nhưng có kẻ vô liêm sỉ đến mức ngay cả di vật của bổn cung cũng muốn cướp đoạt. Như vậy bổn cung chỉ còn cách dùng biện pháp vô liêm sỉ đáp lễ, ăn miếng trả miếng, có gì sai sao? Huống hồ, miếng thịt béo Lĩnh Nam này, không phải kẻ nào cũng có thể nuốt trôi.”
Cửu công chúa uống cạn chén rượu trong tay, úp ngược chén lên bàn, tao nhã đứng dậy cười nói “Tửu lượng của bổn cung không tốt, không thể bồi các vị.”
Nói xong những gì cần nói, nàng dứt khoát không để ý đến lão hoàng đế giận đến mức ho khan không ngừng, kéo làn váy đỏ chói rườm rà uyển chuyển bước ra cửa.
Đi được hai bước, nàng quay người, giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo “Tốt lắm, bổn cung không tuyển phò mã, chỉ nạp nam sủng. Chư vị phải nhớ cho kỹ câu này.”
Kỷ vương và Từ Nam Phong liếc nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cười khổ: Nha đầu quá nửa là điên rồi.
Trở về phủ Ninh An công chúa, Cửu công chúa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trong tuyết. Dưới ngọn đèn vàng, bóng hắn đổ dài trên mặt đất, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng. Không hiểu hắn đã đứng chờ ở đó bao lâu mà cả người đều tản ra vẻ hiu quạnh cô đơn.
Kiếm Nô …
Cửu công chúa day huyệt thái dương đau nhức, thầm mắng một tiếng không hiểu sao tiểu tử này vẫn chưa hết hi vọng.
Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, cho phép hắn vào phủ công chúa, lại sai nha hoàn mang cho hắn một bộ y phục mới để thay.
Cả người Kiếm Nô bị tuyết làm ướt sũng nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu thay y phục. Thân thể tr@n trụi đầy vết thương đứng dưới ánh nến, sau đó Kiếm Nô chậm rãi quỳ xuống, hèn mọn khom người.
“Ngươi muốn làm gì?” Cửu công chúa hoảng sợ mắng hắn.
Kiếm Nô ngang ngạnh dập đầu, thân thể trần chuồng quỳ thẳng thật lâu, lâu đến mức Cửu công chúa nghĩ hắn sẽ không nói chuyện thì Kiếm Nô lại lên tiếng.
“Chỉ cần điện hạ nhìn ta một cái, ở cùng với ta …”
Dừng một chút, hắn bình tĩnh nói nốt “Cho dù là nam sủng, cũng có thể.”
Cửu công chúa không từ chối, nàng vươn đầu ngón tay lạnh lẽo nhận lấy ô giấy, xoay người bước vào khoảng trời âm u.
“Tiểu Cửu.” Kỷ vương lên tiếng gọi nàng “Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, muội nhất định phải nhớ kỹ còn có Tứ ca ở đây.”
Lông mi Cửu công chúa run rẩy, hơi mấp máy môi nhưng cũng không nói lời nào. Lát sau, nàng ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng “Tứ ca, muội biết rồi. Bên ngoài trời lạnh, thân thể Tứ tẩu không chịu nổi giá rét, nên để tẩu ấy ở trong phòng thì hơn.”
Nói xong, nàng khoác áo choàng đỏ rực thêu chỉ bạc lên vai, đội mũi bằng lông thỏ trắng, xoay người bước đi, còn phất tay một cái “Không cần ra tiễn.”
Từ Nam Phong đứng ở hành lang nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy, mãi đến lúc áo hồ cừu ấm áp của Kỷ vương phủ lên người, nàng mới hoàn hồn “Có lẽ bầu trời u ám làm tâm trạng thêm ưu phiền. Thiếu Giới, ta rất thương bọn họ.”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu cười với Kỷ vương “Có lẽ ta đã tích đức ba đời mới có thể sống hạnh phúc với chàng.”
Kỷ vương nắm tay nàng, mười ngón tay đan chặt “Những chuyện bất hạnh, con người rồi ai cũng sẽ gặp phải, cũng không phải tất cả người có tình trên đời đều có thể thành đôi. Vậy nên ta phải quý trọng gấp đôi thời gian cùng nàng sớm chiều chung đụng.”
Cửu công chúa cầm ô bước ra khỏi phủ, vừa ra khỏi Kỷ vương phủ đã gặp một người.
Không kịp đề phòng, bóng dáng người kia thẳng tắp, lặng lẽ đứng dựa vào tường đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng. Hắn giống như một tòa thành cô tịch, chỉ lúc nhìn thấy nàng, bức tượng đá kia mới có chút sức sống.
Cửu công chúa đứng lặng tại chỗ, người kia dùng tốc độ chậm chạp bước từng bước về phía nàng.
“Điện hạ.” Kiếm Nô mở miệng gọi nàng. Yết hầu hắn di chuyển, dường như hai chữ này đã rút hết khí lực của hắn.
Cửu công chúa yên lặng, bình thản thu lại biểu tình kinh ngạc, chậm rãi nở nụ cười cao ngạo “Ngươi tới làm gì? Mấy ngày gần đây bản cung rất bận rộn, không tính gặp thêm ai cả.”
“Ta chỉ muốn nhìn điện hạ một chút, nhưng sợ tùy tiện đến phủ bái kiến sẽ làm điện hạ khó xử, cho nên …” Cánh tay hắn run rẩy, do dự vươn một tay ra như muốn chạm vào nàng.
Cửu công chúa lùi về sau một bước tránh đầu ngón tay hắn. Trong chớp mắt kia, nàng tinh tế cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Nô trở nên u ám hơn.
Nàng quan sát bốn phía một hồi, xác định không có kẻ nào nghe lén mới lạnh lùng lên tiếng “Tục ngữ nói ‘trước cửa quả phụ nhiều thị phi’, nếu Lưu đại nhân không muốn làm khách quý của bản cung, vậy phiền ngươi chú ý một chút.”
“Ta …”
“Ngươi không cần nói. Bổn cung hỏi ngươi, mấy tháng đó ngươi ở đâu? Vì sao không liên lạc với ta? Ngươi có biết ta phải chịu đựng sự dày vò tàn khốc nhất thế gian như thế nào không?”
Đối mặt với sự chất vấn của người trong lòng, Kiếm Nô căng thẳng, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ đau đớn. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, rồi chậm rãi buông ra, khó khăn kìm chế tâm trạng kích động của mình “Lúc ta rơi xuống khe núi thì bị hôn mê, lúc tỉnh dậy đã bị bắt làm tù binh. Chân của ta bị bọn chúng chặt đứt, không thể chạy được. Ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp …”
Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, dừng lại một lúc lâu, hắn đưa mắt nhìn nàng “Ta thật sự đã tìm rất nhiều biện pháp. Cho dù phải bò, ta cũng muốn bò về gặp điện hạ.”
Đoạn năm tháng nhuốm đầy mồ hôi và máu lại bị Kiếm Nô dùng giọng nói bình tĩnh nhất tóm gọn lại, nhưng Cửu công chúa nghe được, lòng vẫn đau như dao cắt.
Nàng chợt nhớ đến lúc còn nhỏ, Thái tử Lưu Huyên từng ác ý châm chọc nàng, nói nàng là thiên sát cô tinh, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, tương lai nam nhân của nàng cũng sẽ bị nàng khắc chết.
Lời tiên đoán độc địa kia ứng nghiệm. Hai nam nhân quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng đều không có được kết cục tốt đẹp.
Cửu công chúa biết bản thân đang giận chó đánh mèo. Kiếm Nô đã rất cố gắng sống sót trở về, còn vì nàng tiến vào chốn quan trường cả ngày minh ám tranh đấu.
Có đôi lúc nàng mơ thấy Kiếm Nô nhiều năm về trước. Tiểu thiếu niên soái khí cao lãnh múa kiếm dưới cây mai, từng đường kiếm mạnh mẽ như rồng cuộn làm trái tim nàng đập thình thịch …
Sau đó nàng giật mình tỉnh giấc, cứ mở mắt như vậy đến tận sáng.
“Khi đó ta trở về cũng không dám đến gặp điện hạ.” Kiếm Nô nhìn nàng, đôi môi run rẩy kiên cường hỏi “Chân của ta bị phế rồi, điện hạ còn muốn ta không?”
Lời nói thẳng thắn chân thực của Kiếm Nô làm Cửu công chúa không thể trốn tránh.
Một người ý chí sắt đá lăn lộn trong núi đao biển lửa dường như muốn sụp đổ. Nàng cắn chặt môi, tay nắm chặt cán ô đến mức trắng bệch, cuối cùng cũng chỉ có thể cười thê lương.
“Cho dù ta cần cũng không thể có được.”
Hai người yên lặng đứng đối diện nhau. Một nam nhân cao ngất như cây tùng, một nữ nhân diễm lệ như lửa. Không biết từ lúc nào, những bông hoa tuyết từ trên trời rơi xuống. Trong khoảnh khắc, trên mặt đất, ngọn cây, mái hiên đều bị phủ một lớp sương mỏng. Thử đọc 𝘁r𝘶yệ𝙣 khô𝙣g q𝘶ả𝙣g cáo 𝘁ại ﹏ T r U m 𝘁 r 𝘶 y ệ 𝙣.V𝙣 ﹏
Hoa tuyết lạnh băng rơi xuống đuôi lông mày của nàng, tan thành một giọt lệ, chảy dọc theo thái dương.
Cửu công chúa cuống quýt mở ô, đôi mắt ửng đỏ không dám nhìn hắn, chật vật tránh né thế giới bị màu trắng bao phủ.
Chuyện cũ như thủy triều ập tới, một lần lại một lần nhắc nhở linh hồn tội lỗi của nàng, dằn vặt cảm giác hổ thẹn cuối cùng của nàng.
“Muội muốn xem một trận tuyết lớn, chỉ có điều từ trước tới nay Lĩnh Nam không có tuyết.”
“Chuyện này có gì khó. Muội chờ đấy, ngày mai ca ca sẽ làm tuyết rơi ở Lĩnh Nam.”
“Đồ ngốc, cây đều chết cả rồi. Vùng Lĩnh Nam này không thích hợp để trồng lê.”
“Ha ha, Tiểu Cửu nhi, muội biết khi nào một người trở nên ngốc nghếch không?”
Trận tuyết này tới thật không đúng lúc …
Thật không đúng lúc!
Ánh mắt Cửu công chúa ngập nước, ngực như bị tảng đá nặng trịch đè ép, đau nhức không thở nổi. Nàng bung ô bước đi thật nhanh, tứ chi đều mềm nhũn, linh hồn dường như đã rời khỏi thể xác, nàng vịn tường mới có thể gắng gượng bước tiếp. Cánh môi trắng như tuyết mấp máy muốn hít thêm một ngụm không khí ….
Không khí lạnh băng tràn vào phổi làm nàng ho đến mức tê tâm liệt phế, ho không dừng lại được, nước mắt đã đầm đìa.
Nàng quỳ rạp xuống tuyết, ô giấy hình hoa rơi xuống mặt đất, xoay tròn một vòng rồi bị gió cuốn đi. Mãi đến khi Kiếm Nô tập tễnh bước đến. Hắn vẫn là người thiếu niên năm xưa, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dùng thân thể giúp nàng che mưa chắn gió.
“Điện hạ, đừng khóc, đừng khóc …”
Kiếm Nô đau lòng, ngốc nghếch mà chân thành ôm lấy nàng. Hắn quỳ trên mặt đất, dịu dàng trấn an tấm lưng gầy yếu đang run rẩy.
Có lẽ hắn vĩnh viễn không hiểu, hoa lê và tuyết trắng chính là đau đớn cả đời này Cửu công chúa không chịu đựng nổi.
“Nói cho ta biết, Kiếm Nô, ngươi nói cho bổn cung!” Cửu công chúa níu chặt vạt áo Kiếm Nô, bất lực gào lên.
“Bổn cung nên sống tiếp như thế nào đây? Phải sống thế nào mới gánh chịu được sinh mạng của người khác?”
Kiếm Nô giật mình, hình như hắn hiểu ra điều gì, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Trong chớp mắt, hắn nghĩ đến một trường hợp đáng sợ: Nếu như ban đầu người đó là ta, điện hạ cũng sẽ nhớ ta cả đời sao? Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua đã bị hắn vứt bỏ. Cửu công chúa đã quá khổ rồi, hắn không muốn xát muối vào vết thương của nàng.
“Điện hạ, cầu xin ngài, hãy để ty chức thay ngài gánh chịu tất cả tội ác và khổ cực.” Kiếm Nô run rẩy vươn tay ấn đầu nàng vào ngực mình, ngoài miệng lộ ra ý cười thê lương mà thâm tình.
“Là thuộc hạ dụ dỗ điện hạ, vậy nên điện hạ không cần mang theo gánh nặng.”
Trận tuyết này kéo dài đến tận đầu năm, cả thành Lạc Dương đều bị bao phủ trong một lớp tuyết dài. Nó phủ lên tất cả đau khổ và bất an. Cuối cùng, tất cả cũng sẽ tốt hơn.
Tết Nguyên Tiêu, trong cung mở tiệc rượu như mọi năm. Lão hoàng đế lần đầu tiên nhắc đến việc chỉ hôn cho Cửu công chúa đang ở góa trước mặt văn võ bá quan.
“Lão Cửu tuy là nữ nhi nhưng hào khí tuyệt đối không thua đấng nam nhi, thật xứng đôi với Đại thế tử của Tần vương.”
Lão hoàng đế luôn tâm tâm nguyện nguyện cùng Tần vương làm đám hỏi, bên Kỷ vương đã không có khả năng, ông ta liền đánh chủ ý lên người Cửu công chúa.
Tần vương hơi ngạc nhiên, vội vàng tiến ra khỏi hàng quỳ xuống, nửa thật nửa giả đáp “Đa tạ bệ hạ ưu ái, cựu thần thụ sủng nhược kinh.”
Người đầu tiên đứng ra phản đối là Kỷ vương. Hắn đặt chén rượu xuống, chắp tay thưa “Phụ hoàng, Tích Nguyệt không phải là một tiểu cô nương, thế tử Tần vương phủ là thanh niên tuấn kiệt, việc này còn cần hỏi ý kiến của hai người họ mới tốt. Dù sao phu thê hòa hợp mới có thể hạnh phúc.”
Nghe vậy, Hoàng đế tức giận, lạnh lùng chất vấn “Lão Tứ thật kỳ quái, bản thân không muốn cưới tiểu quận chúa của Tần vương, chẳng lẽ cũng không muốn lão Cửu tìm phò mã sao?”
“Lời đó của phụ hoàng nói sai rồi.” Giữa lúc hai cha con đối chọi gay gắt, Cửu công chúa nâng chén rượu, trên mặt lộ ý cười cuồng ngạo phóng túng, giọng nói vửa phải vang lên “Dạng nam nhân như vậy làm sao xứng với bổn cung. Làm phò mã? Vậy còn phải suy xét kỹ thêm một chút.”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt của Hoàng đế và Tần vương đều tái mét.
“Ngươi …” Hoàng đế ném chén rượu xuống bàn, hung hăng mắng “Đường đường là công chúa tôn quý, sao có thể nói lời vô liêm sỉ như vậy.”
“Xin hỏi chư vị đang ngồi ở đây, trong hai năm qua Lĩnh Nam đã từng xâm phạm một tấc đất của Đại Viêm chưa? Nếu đã không, vậy bổn cung không hổ thẹn với trời đất. Lệnh bài này là di vật cuối cùng của tiên phu quân giao lại cho bổn cung, nhưng có kẻ vô liêm sỉ đến mức ngay cả di vật của bổn cung cũng muốn cướp đoạt. Như vậy bổn cung chỉ còn cách dùng biện pháp vô liêm sỉ đáp lễ, ăn miếng trả miếng, có gì sai sao? Huống hồ, miếng thịt béo Lĩnh Nam này, không phải kẻ nào cũng có thể nuốt trôi.”
Cửu công chúa uống cạn chén rượu trong tay, úp ngược chén lên bàn, tao nhã đứng dậy cười nói “Tửu lượng của bổn cung không tốt, không thể bồi các vị.”
Nói xong những gì cần nói, nàng dứt khoát không để ý đến lão hoàng đế giận đến mức ho khan không ngừng, kéo làn váy đỏ chói rườm rà uyển chuyển bước ra cửa.
Đi được hai bước, nàng quay người, giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo “Tốt lắm, bổn cung không tuyển phò mã, chỉ nạp nam sủng. Chư vị phải nhớ cho kỹ câu này.”
Kỷ vương và Từ Nam Phong liếc nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cười khổ: Nha đầu quá nửa là điên rồi.
Trở về phủ Ninh An công chúa, Cửu công chúa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trong tuyết. Dưới ngọn đèn vàng, bóng hắn đổ dài trên mặt đất, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng. Không hiểu hắn đã đứng chờ ở đó bao lâu mà cả người đều tản ra vẻ hiu quạnh cô đơn.
Kiếm Nô …
Cửu công chúa day huyệt thái dương đau nhức, thầm mắng một tiếng không hiểu sao tiểu tử này vẫn chưa hết hi vọng.
Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, cho phép hắn vào phủ công chúa, lại sai nha hoàn mang cho hắn một bộ y phục mới để thay.
Cả người Kiếm Nô bị tuyết làm ướt sũng nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu thay y phục. Thân thể tr@n trụi đầy vết thương đứng dưới ánh nến, sau đó Kiếm Nô chậm rãi quỳ xuống, hèn mọn khom người.
“Ngươi muốn làm gì?” Cửu công chúa hoảng sợ mắng hắn.
Kiếm Nô ngang ngạnh dập đầu, thân thể trần chuồng quỳ thẳng thật lâu, lâu đến mức Cửu công chúa nghĩ hắn sẽ không nói chuyện thì Kiếm Nô lại lên tiếng.
“Chỉ cần điện hạ nhìn ta một cái, ở cùng với ta …”
Dừng một chút, hắn bình tĩnh nói nốt “Cho dù là nam sủng, cũng có thể.”
Danh sách chương