Mùa đông vừa qua, bệnh cũ của hoàng đế lại tái phát. Có lẽ đến tuổi này rồi, sự già nua và cái chết chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Kỷ vương và Từ Nam Phong biết tin lập tức chọn một ít dược liệu quý tiến cung, đợi hơn nửa canh giờ, lão hoàng đế mới tỉnh lại, cho truyền hai vợ chồng vào điện.

Trước giường bệnh còn có một người, là Thập tam hoàng tử năm nay 9 tuổi.

Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong tiến vào, Từ Nam Phong một tay che cái bụng đã nhô ra, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt không giấu được vẻ hạnh phúc.

Lúc hai người vào trong điện, lão hoàng đế vươn đôi tay gầy guộc vỗ đầu Thập tam hoàng tử, khàn khàn lên tiếng “Ngọc nhi, đến thư phòng đọc sách một lát. Phụ hoàng có chuyện muốn nói riêng với Tứ ca ngươi.”

Thập tam hoàng tử ngậm ngón cái, con mắt ngây thơ đảo một vòng, ngốc nghếch nói “Nhi thần không muốn đi đọc sách, nhi thần chỉ muốn mẫu phi thôi.”

“…”

Tiểu hài tử giống như một con chim non không thể nào sống xa sự bảo bọc của mẫu thân. Và do tuổi còn quá nhỏ, tiểu hoàng tử không hiểu được một người được hoàng đế sắp chết gọi đến bên giường phụng dưỡng có ý nghĩa thế nào, cũng không hiểu được làm thế nào để bảo vệ giang sơn này.

Dù sao cũng là do tuổi quá nhỏ.

Lão hoàng đế dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thập tam hoàng tử, một lát sau mới chán nản thở dài “Toàn Phúc, đem Thập tam hoàng tử về chỗ Thục phi. Hôm nay không cần đến chỗ trẫm phụng dưỡng nữa.”

Lông mi Toàn Phúc run rẩy, khom người thưa “Dạ.”

Đợi thái giám dắt Thập tam hoàng tử lui ra, Kỷ vương dâng lên gói dược liệu quý được gói ghém cẩn thận.

Đôi mắt vẩn đục của lão Hoàng đế nhìn Kỷ vương, trong lòng không khỏi cảm thán. Không biết từ bao giờ ông ta bắt đầu già yếu, mà đứa con trai luôn bị coi thường này đã trở thành một nam nhân khí khái hiên ngang.

“Lão Tứ, ngươi còn không chịu cúi đầu sao?” Im lặng hồi lâu, lão hoàng đế mới đặt câu hỏi.

Kỷ vương mỉm cười “Ngài cần gì phải hỏi nhiều như vậy.”

Mùi thuốc bắc đắng ngắt, Hoàng đế nhắm mắt, rồi lại mở ra, ánh mắt chuyển sang Từ Nam Phong “Còn ngươi? Ngươi nhẫn tâm nhìn đồ vật vốn thuộc về lão Tứ, chỉ vì ngươi mà đánh mất sao?”

Từ Nam Phong bình tĩnh đón nhận ánh mắt kia “Lựa chọn của Thiếu Giới cũng chính là lựa chọn của ta.”

Kỷ vương hình như bị câu nói này lấy lòng, khóe môi cong lên thành nụ cười mê người, hắn hơi cúi người, nói thầm vào tai nàng “Đa tạ sự tín nhiệm của phu nhân.”

Hành động nhỏ của bọn họ lọt vào mắt Hoàng đế, không hiểu tại sao ông lại cảm thấy vô lực, lồ ng ngực như bị tảng đá đè nặng.

Kỷ vương rót cho ông một chén nước, cẩn thận đỡ lão hoàng đế uống xong đã nghe thấy âm thanh già nua bất lực của ông gào lên “Cút đi. Tất cả cút hết đi.”

Vốn dĩ chuyến đi này cũng chỉ muốn làm tròn chữ “Hiếu”, giờ nghe thấy lệnh đuổi người, Kỷ vương cũng không miễn cưỡng ở lại. Hắn đỡ Từ Nam Phong hành lễ, hai người cùng nhau xuất cung.

Đi được hai bước, họ nghe thấy giọng nói phẫn nộ buồn bã lẫn trong tiếng ho khan truyền tới “Hổ xuống đồng bằng, các ngươi đều muốn cưỡi lên đầu trẫm. Lão Tam cũng vậy, Lão Tứ cũng vậy, Lão Cửu … cũng như vậy …”

Không khí xuân tràn ngập khắp nơi, trong cung hoa đào đã nở hồng rực. Kỷ vương cố gắng bước chậm lại, cùng Nam Phong sánh vai đi dưới tán đào. Gió mát thổi tới, hoa đào đung đưa, Kỷ vương giúp Từ Nam Phong phủi cánh hoa trên vai, ôn hòa hỏi “Đã ra ngoài nửa ngày rồi, nàng có mệt không?”

Từ Nam Phong lắc đầu “Một hai tháng nữa là sinh rồi, nên đi lại nhiều một chút, nếu không thời điểm sinh không biết sẽ phải chịu khổ như thế nào nữa.”

Kỷ vương dỗ nàng “Ta biết nàng cực khổ. Nếu mệt mỏi, ta có thể cõng nàng, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”

Từ Nam Phong bật cười, vui vẻ đáp “Bụng ta lớn như vậy, chàng cõng được sao?”

Kỷ vương nói “Cõng không được, vậy ôm là tốt nhất.”

Thành thân đã lâu nhưng Từ Nam Phong vẫn dễ dàng bị những lời thâm tình của hắn làm rung động. Nàng oán trách liếc Kỷ vương, trên khóe miệng lại lộ ý cười ngọt ngào “Được rồi, ta chỉ muốn cùng chàng tản bộ một lát thôi.”

Kỷ vương cũng không khăng khăng đòi bế nàng nữa, hắn tự nhiên dắt tay nàng, ủ ngón tay mềm mịn trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt v3. Bỗng nhiên hắn nhớ lại chuyện cũ, vui vẻ cười “Nhớ lại năm đó ta và nàng đính ước, lúc đó đôi mắt của ta còn chưa nhìn thấy, nàng cũng cẩn thận nắm tay ta như vậy, chỉ sợ ta vấp ngã.”

Dừng một chút, ý cười trong mắt Kỷ vương càng đậm, hắn lưu luyến ngắm Từ Nam Phong “Còn giờ đến lượt ta nắm tay nàng.”

Trong lòng Từ Nam Phong cảm thấy ấm áp, nhưng nàng không hay biểu hiện cảm xúc trên mặt, dù trong lòng đã rối tinh rối mù nhưng từ vẻ mặt của nàng tuyệt đối không nhìn ra. Lần này cũng vậy, dù trong lòng nàng vô cùng cảm động nhưng ngoài miệng lại ngang ngược nói “Sau này còn rất nhiều thời gian, chỉ sợ sẽ làm chàng chán ngán thôi.”

Hai người trêu chọc nhau mấy câu, đi xuyên qua rừng đào, lúc tới hành lang nhìn thấy trong thủy tạ có một đôi nam nữ đang đứng.

Nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân mặc y phục đỏ rực như lửa, diễm lệ vô song. Đó là Cửu công chúa và Kiếm Nô.

Tay Cửu công chúa vuốt nhẹ ống dây bằng ngọc, một tay cầm dây diều, từng cử động lười biếng đều mang theo vẻ đẹp khó ai sánh bằng.

Con diều nhiều màu bay lượn theo cử động của tay nàng, đuôi diều sặc sỡ bay lượn trong gió vô cùng đẹp mắt. Từ Nam Phong và Kỷ vương không kìm lòng được, nhấc chân tiến về phía nàng. Ngoài ra Thập tam hoàng tử mới chín tuổi cũng bị con diều kia hấp dẫn.

“Mẫu phi, mẫu phi. Con diều kia thật xinh đẹp nha.” Tiểu hài tử chín tuổi hoạt bát chạy tới, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác tiến lại gần Cửu công chúa.

“Ồ, hóa ra là tiểu Thập Tam.” Ánh mắt Cửu công chúa nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ. Nàng ngồi xổm xuống, chìa dây diều trong tay ra “Muốn không?”

Thập tam hoàng tử vội vã gật đầu lia lịa “Muốn!”

Cửu công chúa vẫn cười nhưng không đưa dây diều cho Thập tam hoàng tử, chỉ hỏi tiếp “Phụ hoàng đã khỏe chưa?”

“Phụ hoàng bị bệnh, đau đến mức không ngủ được. Phụ hoàng không ngủ được nên lôi kéo đệ đến nói chuyện. Đệ nghe không hiểu phụ hoàng nói gì, chỉ muốn nhanh chóng trở về cạnh mẫu phi.” Thập tam hoàng tử mềm mại trả lời, con mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào sợi dây diều.

“Mười mấy ngày nay ông ta không thể vào triều, tim phổi suy yếu từng ngày, đau đớn hành hạ ông ta đến mức không còn hình người. Nhưng mà, lão già kia vẫn còn cậy mạnh.” Cửu công chúa đứng dậy, sờ đầu Thập tam hoàng tử, nói bóng gió một câu “Thập tam đệ, có những thứ không phải của ngươi, ngươi không nên đi tranh giành.”

Vừa nói, Cửu công chúa vừa dùng ngón tay cắt đứt dây diều.

Sắc mặt của Thục phi nương nương thay đổi chạy tới chắn ngang trước mặt Cửu công chúa. Bà vội vàng ôm lấy Thập tam hoàng tử, cuống quýt chạy đi, vừa e ngại vừa căm hận ánh mắt của Cửu công chúa, bà chỉ dám nhỏ giọng mắng “Đồ ngốc, ai bảo con nói chuyện với nàng …”

Hướng gió thay đổi, con diều sặc sỡ xiêu vẹo bay sang hướng khác, cuối cùng kẹt lại trên cành đào ở phía xa.

Kiếm Nô nhìn thấy, dùng tốc độ không tự nhiên, khập kiễng bước đến dưới tàng cây, dùng sức lắc. Hoa rơi đầy mặt đất, con diều kia cũng rơi xuống. Hắn cẩn thận cầm lên, trả cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa cuộn lại sợi dây diều, liếc mắt thấy phu thê Kỷ vương, nàng mỉm cười chào hỏi “Tứ ca, Tứ tẩu.”

Kỷ vương gật đầu, ánh mắt Từ Nam Phong dừng lại trên người Kiếm Nô và Cửu công chúa, hài lòng nở nụ cười “Hai người có khỏe không?”

Vẻ mặt Kiếm Nô hơi biến đổi, khóe miệng nâng lên một chút, phải cẩn thận quan sát mới thấy được hắn nở nụ cười.

Cửu công chúa vuốt tóc trả lời “Có gì mà không tốt, vẫn như vậy thôi.”

Kiếm Nô lại rũ mắt.

Từ Nam Phong còn muốn nói chuyện phiếm nhưng Cửu công chúa lại nói trước một bước “Muội còn có việc phải đi trước. Đến ngày tẩu tử hạ sinh cháu muội sẽ đến thăm sau.”

Từ Nam Phong thở dài một tiếng, buồn phiền nhìn theo bóng dáng Cửu công chúa và Kiếm Nô xa dần.

“Từ khi Tiểu Dao nhi gặp chuyện không may, muội muội này của chàng dường như biến thành một người khác. Đẹp thì đẹp thật, nhưng không có sinh khí.”

“Thú thật, có đôi khi ta cũng không hiểu rõ thứ Tiểu Cửu muốn là gì.” Nói đến tiểu muội số khổ này, Kỷ vương vẫn luôn đau lòng “Nếu nói muội ấy vì ngôi vị Hoàng đế này mà trở về thì cách hành xử mấy ngày nay của muội ấy quá sắc bén, hoàn toàn không chuẩn bị đường lui. Cho dù thuận lợi lên ngôi cũng khó tránh khỏi việc bị mấy tên quan lại lên án. Muội ấy là người thông tuệ, tất nhiên không thể không tính đến điểm đó. Nếu nói muội ấy trở về vì Kiếm Nô, vậy thì không cần bày ra trận thế lớn như bây giờ.”

Từ Nam Phong trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ “Có phải muội ấy muốn trả thù cho Tiểu Dao nhi không?”

Kỷ vương không nói lời nào, một lúc lâu sau mới trầm giọng trả lời “Đây cũng chính là điều ta lo lắng nhất.”

Ba tháng cuối cùng, bệnh tình của Hoàng đế càng ngày càng nặng, bắt đầu ngất lịm, gặp ác mộng liên miên, hồ ngôn loạn ngữ, thời gian hôn mê mỗi ngày còn dài hơi lúc tỉnh táo.

Dù quan viên không ai nói ra miệng, nhưng trong lòng mỗi người đều sáng như gương: Chỉ sợ Hoàng đế không chống đỡ nổi qua mùa xuân này.

Ban đêm, vạn vật chìm vào giấc ngủ, mây đen phủ kín trời.

Phòng ngủ của Hoàng đế bị người đẩy ra, gió lạnh tràn vào, thổi bay rèm che vàng chói, đống châu ngọc treo ngoài điện va vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng.

Hoàng đế nằm nghỉ dưới ánh nến, vừa nghe thấy động tĩnh, ông ta cố sức mở mắt, thấy một thân ảnh nhỏ nhỏ xuất hiện trước giường.

“Ngọc nhi, ngươi đến rồi.” Hoàng đế run rẩy vươn một cánh tay ra, quờ quạng muốn xoa đầu Thập tam hoàng tử.

“Phụ hoàng, Cửu hoàng tỷ cũng đến thăm ngài.” Thập tam hoàng tử ôn nhu nói, trong lời nói tràn ngập nét vui vẻ ngây thơ.

Lão Hoàng đế cứng đờ người, tay vô lực rũ xuống, trợn to mắt tỉ mỉ nhìn nữ nhân mặc y phục đỏ chói đứng bên cạnh Thập tam hoàng tử.

“Là ngươi …”

“Là ta.”

Lão Hoàng đế thở không nổi, ôm ngực khó nhọc gằn từng chữ “Kẻ nào … Kẻ nào cho ngươi tiến vào?”

Cửu công chúa nắm chặt tay Thập tam hoàng tử, dùng tư thái cao cao tại thương liếc mắt nhìn xuống lão hoàng đế đang hấp hối trên giường, lạnh lùng cười “Thời gian của phụ hoàng không còn nhiều lắm, thân là nữ nhi, tất nhiên ta phải đến xem ngài một chút, cũng coi như làm tròn chữ hiếu, có gì mà không thể? À, còn nữa, vừa rồi ở ngoài cửa có một cẩu nô tài có mắt không tròng mạo phạm bổn cung, bổn cung đã thay phụ hoàng xử lý rồi. Sau này trong cũng sẽ không còn kẻ vô lễ nữa.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Bổn cung muốn làm gì sao phụ hoàng lại không biết? Ta muốn đến thăm hỏi thương thế của ngài, cũng để an ủi lòng mình, muốn người bị ngài giết hại có thể sống lại.”

Cửu công chúa hít một hơi thật sâu, dưới ánh nến, con ngươi xinh đẹp toát ra vẻ lạnh lùng. Nàng cười chất vấn “Nhưng những thứ này, phụ hoàng có thể làm được không?”

“Trẫm không rõ …”

“Không rõ? Xem ra phụ hoàng thật sự là lão già hồ đồ, cần bổn cung đích thân chỉ điểm một chút.” Cửu công chúa tiến lại gần hoàng đế, năm ngón tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, chất vấn liên tiếp “Vì sao lúc đầu ngươi đột nhiên phong Kiếm Nô làm Định Bắc tướng quân? Vì sao Kiếm Nô lại bị mai phục rơi xuống vực sâu? Hắn hành động kín đáo, là kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy, nắm rõ hành trình của hắn trong lòng bàn tay? E rằng, có người chỉ mong hắn chết ở biên cương mới tốt.”

“Ngươi … đến cuối cùng …. ngươi muốn nói cái gì?”

“Là ngươi muốn giết hắn. Chỉ vì bổn cung và hắn yêu nhau làm ngươi cảm thấy bị sỉ nhục.”

Chòm râu của Hoàng đế run lên, thật lâu không nói lời nào.

Cửu công chúa cười lạnh một tiếng, tiện đà nói tiếp “Còn nữa, mùa thu năm ngoái Lĩnh Nam nổi loạn, ta chính mắt nhìn thấy Lý Dao ngồi trong thuyền nhỏ bị cầu lửa thiêu chết. Lĩnh Nam là vùng đất man di, người dân ở đó thật thà chất phác, đến bây giờ cũng không có ai chết do máy bắn đá phức tạp như vậy. Là kẻ nào âm thầm giúp đỡ lão Vương phi hãm hại Lý Dao. Nữ nhi này nghĩ, kẻ kiêng kị Lý Dao nhất, trăm phương ngàn kế muốn thu hồi binh quyền vùng Lĩnh Nam không phải là lão Vương phi, người đó là ngài, đúng không? Nếu không có người ở sau màn giúp đỡ, chỉ bằng bà già kia thì sao có thể chạm đến một cọng tóc của Tiểu Dao nhi, phải không?”

Hoàng đế giãy dụa muốn đứng dậy, lại ho sặc sụa một trận. Ông ta mấp máy cánh môi khô nứt, lồ ng ngực phập phồng, khàn khàn quát “Ngươi muốn như thế nào? Muốn hành thích vua soán vị sao?”

“Giết ngươi? Không phải, không phải.” Cửu công chúa lắc đầu cười “So với việc giết ngươi, ta càng thích nhìn bộ dạng thống khổ lúc này của ngươi hơn. Phụ hoàng, ngươi thật sự cho rằng ta còn phải sợ hãi ngươi sao? Ngươi tự vỗ ngực xưng là Hoàng đế, trong tay nắm thiên hạ, vì muốn củng cố thế lực của bản thân, ngươi không tiếc thủ đoạn. Từ trước đến giờ, chỉ một mình ngươi cố chấp, muốn dùng cái quyền thế nực cười kia ép ta và Tứ ca khuất phục. Dù ngươi từng đứng trên vạn người thì sao? Cuộc đời ngươi chỉ là một chuyện cười.”

Lão hoàng đế nuốt xuống ngụm máu tươi trào lên cổ họng, cố gắng duy trì tôn nghiêm cuối cùng của đế vương, trầm giọng hỏi “Ngươi muốn làm gì?”

“Yên tâm, bổn cung nhất định không soán vị. Bổn cung chỉ giúp ngươi lập một vị Thái tử.” Nói đến đây, Cửu công chúa dắt tay Thập tam hoàng tử, đẩy tiểu hài tử ngơ ngác không hiểu chuyện đến trước mặt Hoàng đế “Ngươi không phải vẫn luôn thích Thập tam đệ sao? Vậy cứ lập hắn làm Thái tử đi. Tuy hắn tuổi còn nhỏ một chút, nhưng bổn cung nhất định dốc sức trợ giúp hắn lên ngôi.”

Lão hoàng đế trừng lớn đôi mắt đục ngầu. Ông ta nghĩ đến một cụm từ đáng sợ …

Buông rèm nhiếp chính, tẫn khê ti thần (*)

(*) Tẫn kê ti thần: việc của đàn ông nhưng phụ nữ làm thay.

“Giao tình của ngươi và Lão Tứ rất tốt, vì sao đột nhiên …”

Cửu công chúa cười, dứt khoát chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của Hoàng đế, cao giọng cắt ngang “Vì sao? Ngươi còn cần bổn cung đích thân nói rõ sao? Tứ ca quá thông minh, ta không khống chế hắn được. Nhưng Thập tam đệ rất ngây thơ, bổn cung vừa nhìn đã thấy thích.”

Tiểu hài tử chuyện gì cũng không hiểu, chỉ cần cho nó một viên kẹo, nó sẽ không phân biệt được đối phương là người tốt hay kẻ xấu, giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, cũng là đối tượng thao túng dễ dàng nhất.

Lão Hoàng đế run rẩy nhắm mắt “Tích Nguyệt, ngươi làm như vậy … không sợ sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời sao?”

“Chuyện sau này, ai rảnh để quan tâm.” Cửu công chúa đứng thẳng dậy, cung trang thêu mẫu đơn tầng tầng lớp lớp theo cử động của nàng mà nở rộ, quét một vòng trên nền gạch lạnh băng. Nàng hạ quyết tâm, thản nhiên nói “Sử sách chưa từng có nữ nhân nào ngồi lên vị trí kia, vậy ta sẽ thử một chút. Trong lòng phụ hoàng không có vị trí của bổn cung, vậy bổn cung cắm một đao vào lòng phụ hoàng, được không?”

Một búng máu kia cuối cùng cũng không đè x uống được. Lão hoàng đế ho xé ruột xé gan, trên chăn gối đều lấm tấm vết máu.

Cửu công chúa nhìn cảnh kia, hoàn toàn thở ơ lạnh nhạt. Nàng vẫn duy trì nụ cười lạnh lùng, chỉ có hai tay nắm chặt thành quyền đã trắng bệch, móng tay đâm thật sâu vào thịt. Nàng hơi hé môi, dường như còn nếm được vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.

Đầu tháng tư, giữa một ngày mưa gió bão bùng, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch.

Lão Hoàng đế chống đỡ đến giây cuối cùng, gọi thừa tường và vài đại thần tâm phúc tiến cung, nói là bàn quốc sự, thật ra là để viết di chiếu.

Ngày hôm sau, Hoàng đế băng hà, chuông báo tử vang khắp thành Lạc Dương. Mãn tang, tân đế đăng cơ.

Ngoài dự đoán, ngôi vị Hoàng đế không rơi vào tay Thập tam hoàng tử, cũng không phải Cửu công chúa, mà là Kỷ vương.

Vận mệnh xoay vần một vòng, cuối cùng tất cả đều trở về điểm bắt đầu.

Ngày đăng cơ hôm đó, Hoàng đế bất đắc dĩ Lưu Hoài đội mũ miện và long bào đỏ thẫm, nắm tay Từ Nam Phong đang chuyển dạ than thở “Mọi người đều bị Tiểu Cửu lừa gạt, bao gồm cả hai chúng ta. Ta vốn nghĩ muội ấy muốn buông rèm nhiếp chính nên mới tiến cử Thập tam đệ. Ai ngờ Tiểu Cửu lại lợi dụng chuyện đó k1ch thích phụ hoàng, ép ông truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện