Ngày Cửu công chúa trở về thành Lạc Dương là đúng dịp đông chí (*)
(*) Đông chí: ngày lạnh nhất mùa đông.
Một năm trước, lúc nàng gả đến Lĩnh Nam, cả thành Lạc Dương phủ kín mười dặm đỏ rực, người người đều đổ xô ra đường. Một năm sau nàng trở lại thành Lạc Dương, binh mã nha hoàn rầm rộ, náo nhiệt vô cùng.
Hoàng đế truyền chỉ cho nàng tiến cung gặp mặt, nhưng Cửu công chúa làm như không thấy. Mãi mười ngày sau cũng chính là dịp tế tố cuối năm nàng mới chỉnh trang dung nhan, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt văn võ bá quan.
Trời lạnh giá khô ráo, gió đông hiu quạnh, dưới tế đàn Xương Cung, Cửu công chúa mặc lễ phục màu đen điểm chút sắc hồng, tóc búi cao, đôi môi đỏ chót nhếch lên thành nụ cười kiêu ngạo, chậm rãi bước lên từng bậc thang dẫn lên đại điện.
Ánh mắt của nàng u ám mà xinh đẹp, không chút gợn sóng. Ngay cả lúc bước qua chỗ Từ Nam Phong và Kỷ vương, nàng cũng không bước chậm lại, dường như Cửu công chúa hoạt bát ngày xưa giờ chỉ là một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.
Cửu công chúa tiến đến dưới tế đài, nhìn thẳng vào Hoàng đế, cũng không quỳ xuống hành lễ, mà chỉ nhún người một cái “Nhi thần Tích Nguyệt thỉnh an phụ hoàng.”
Hoàng đế nhíu chặt mày, nếp nhăn trên trán bị ép lại, dùng giọng già nua khàn đục chất vấn “Diện kiến Hoàng đế, vì sao không quỳ?”
Cửu công chúa ngẩng cao đầu, cười đáp “Hình như phụ hoàng đã quên năm đó từng hứa hẹn với vương thất Lĩnh Nam, sau tộc nhân thừa tước, gặp vua không cần quỳ.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà thanh lãnh, từng câu từng chữ như có đao, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn đám nha hoàn da đen đứng sau nàng, thanh âm nặng nề hơn một phần “Người tiến cung hầu hạ chủ tử đều phải bỏ hết vũ khí ở ngoài. Cửu công chúa mang đao đến gặp vua là có ý gì?”
Cửu công chúa thành thục đáp lời “Những nha hoàn này của nhi thần không hiểu tiếng Hán. Nếu ngài sợ đao của bọn họ thì cũng không sai lắm, những thanh đao kia đều từng tắm máu. Lĩnh Nam là bộ tộc man di mọi rợ, không hiểu được quy của của Trung Nguyên, chỉ mong Hoàng đế chí tôn có thể rộng lượng không so đo với các nàng.”
Từ Nam Phong nghe không sót một câu nào của Cửu công chúa. Mấy trọng thần đứng đó không xa cũng đều nghe thấy, nhưng không kẻ nào có gan đứng ra buộc tội.
“Ngươi …” Hoàng đế tức đến mức hít vào mấy ngụm khí lạnh, nắm tay che miệng ho mấy tiếng.
Đại thái giám đứng phía sau vội vàng khom người tiến lên giúp lão Hoàng đế nhuận khí nhưng lại bị đẩy ra.
Hoàng đế bị những lời kia làm tức đến đỏ mặt, chỉ có thể dừng một lúc để hô hấp bình phục, con mắt đục ngầu dò xét Cửu công chúa. Mãi đến lúc này ông ta mới hiểu được, cô nương thông minh không cam lòng thua kém này là một con hùng ưng có móng vuốt, cũng là một con hổ ngoài sáng trong tối quan sát mình.
Nàng điên cuồng, so với Lưu Hoài ngày đó còn đáng sợ hơn.
“Bệ hạ, giờ lành đã đến, nên tế tổ trước.” Toàn Phúc đứng bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.
Hoàng đế cắn chặt răng, không cam lòng nhìn chòng chọc Cửu công chúa, nhận lấy mũ miện nạm ngọc do thái giám dâng lên, nói với Cửu công chúa “Lui xuống dưới.”
Cửu công chúa theo lệnh bước xuống mấy bậc thang, đứng ở bên trái thiên tử, chỉ dưới phu thê Kỷ vương.
Chỗ đứng của quan viên, thông thường đều coi trọng bên trái hơn bên phải. Hậu phi và nữ quyến đứng bên phải thiên tử, trọng thần và các hoàng tử mới có thể đứng bên trái. Nhưng vị trí của Cửu công chúa hiện giờ sát với vị trí của Kỷ vương, điều này đủ thấy địa vị bây giờ của nàng tôn quý đến mức nào.
Lúc đi ngang qua Kỷ vương, ánh mắt Cửu công chúa hơi dừng lại. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng ôn hòa, nàng nở một nụ cười nhẹ “Tứ ca, đã lâu không gặp.”
“Tiểu Cửu, đã lâu không gặp.”
Cuộc nói chuyện của hai huynh muội cũng chỉ dừng lại ở đó.
Bài văn tế dài dòng cuối cùng cũng đọc xong, chuông đồng cũng đã đánh, nhưng buổi lễ vẫn kéo dài quá trưa mới kết thúc.
Từ Nam Phong vốn là phụ nữ có thai, đứng lâu như vậy eo mỏi lưng đau không chịu nổi. Kỷ vương im lặng dịch người sang một chút để nàng dựa vào mình, cũng giảm bớt chút mệt mỏi cho thê tử.
Động tác nhỏ này không qua mắt được Cửu công chúa. Nàng hơi mỉm cười, ánh mắt trống rỗng hiện lên một tia tình cảm khó nắm bắt, hình như là hâm mộ, lại giống như hoài niệm, lát sau mới lên tiếng “Trong phủ muội có linh chi, dùng để nấu canh an thai rất tốt. Ngày mai muội sai người đưa tới.”
Câu nói kia làm Từ Nam Phong sinh ra ảo giác dường như trải qua cả một năm phong ba, tất cả đều không thay đổi, Cửu công chúa vẫn là thiếu nữ ngây thơ rực rỡ năm đó.
Nhưng lúc nàng quay người nhìn đôi mắt trống rỗng kia mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Cảnh còn người mất, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều vĩnh viễn không thể quay lại thời điểm trước đây.
“Đa tạ.” Từ Nam Phong cười với Cửu công chúa.
Nàng còn muốn nói chuyện thêm mấy câu nhưng nhìn thấy Cửu công chúa không muốn nên cũng chỉ đem một bụng đầy lo lắng nuốt xuống.
Lễ tế kết thúc, Hoàng đế ban thưởng cho thần tử mấy đồ tế phẩm, coi như ban cho họ một chút phúc khí. Bánh ngọt rất khó nuốt, Từ Nam Phong chỉ miễn cưỡng ăn một tiếng nhỏ.
Kỷ vương thuận thế đem nửa miếng bánh nàng ăn dở bỏ vào miệng, thản nhiên nuốt xuống. Vị mặt chát khó ăn như vậy, nhưng đến lông mày hắn cũng không nhíu một cái, vẫn tươi cười như trước “Ta thay nàng ăn một chút, tích phúc khí lại. Sau này nàng hôn ta nhiều có thể lây nhiễm chút phúc khí của ta.”
Gương mặt Từ Nam Phong ửng đỏ, không tự chủ kéo áo choàng làm bằng da hồ ly, thấp giọng nhắc nhở “Ở đây có nhiều người, chàng thu liễm một chút.”
Dày vò người gần cả ngày triều hội mới tan, nhiều quan viên túm năm tụm ba, nửa thật nửa giả vây quanh Cửu công chúa, khách khí hàn huyên dăm ba câu. Kỷ vương và Từ Nam Phong bị đám người đẩy ra bên ngoài, hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười “Thật sự là phong thủy luân chuyển.”
Từ Nam Phong vốn muốn cùng Cửu công chúa tâm sự một chút, nhưng thấy nàng bận rộn ứng phó với đám quan lại cũng không tiến vào góp vui, chỉ thở dài “Muội ấy đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, thành hay bại, chỉ đi sai một bước sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Nếu muội ấy có thể làm Nữ hoàng đầu tiên của Đại Viêm, thân là ca ca, ta nhất định sẽ vui mừng thay muội ấy. Nhưng điều quan trọng nhất là ngôi vị hoàng đế kia không phải điều Tiểu Cửu thật sự muốn.”
“Thiếu Giới, chàng và ta đều biết, điều Tiểu Cửu muốn chỉ là một cuộc sống phu xướng phụ tùy. Nhưng bây giờ, ngay cả điều nhỏ nhặt đấy cũng là hy vọng xa vời.”
“Thiên hạ say, mình ta tỉnh. Có lẽ đó là điều tịch mịch nhất thế gian.” Kỷ vương kéo tay Từ Nam Phong, khẽ nhíu mày “Sao tay nàng lại lạnh như vậy?”
Nói xong cũng không đợi Từ Nam Phong trả lời đã nhét tay nàng vào trong áo mình, dùng tay và nhiệt độ cơ thể giúp nàng sưởi ấm, ôn hòa nói “Trở về phủ thôi.”
Hai vợ chồng tiến về phía cửa cung, đúng lúc gặp một cố nhân đi qua.
Hắn mặt quan phục lục phẩm màu đỏ, thân hình cao ráo tuấn lãng nhưng ở chân lại bị tật. Hắn khập khiễng tiến vào đoàn người đang vây quanh Cửu công chúa.
Người đó là quân khí giám Kiếm Nô.
Cửu công chúa trở lại thành Lạc Dương đã nhiều ngày nhưng Kiếm Nô vẫn không dám đến cửa thăm hỏi nàng. Từ Nam Phong cũng có thể đoán được, mặc dù thân phận Kiếm Nô hèn mọn nhưng hắn lại là thiếu niên có cốt khí. Bây giờ một chân đã tàn phế, Kiếm Nô tự thấy không xứng với Cửu công chúa tay nắm trọng binh, phong quang vô hạn. Hắn đi đi lại lại trước cửa Ninh An công chúa phủ nhiều ngày, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí tiến vào.
Hôm nay gặp lại, dường như cách nhau cả một đời. Hắn lấy hết dũng khí mới nhấc đôi chân tàn tật, lưng thẳng tắp, dùng toàn bộ sức lực mới có thể dùng tốc độ đi bình thường đến gặp nàng.
Từ Nam Phong dừng lại nghỉ chân, thấy Kiếm Nô giơ tay lau mồ hôi trên trán. Chỉ một đoạn đường không tới 10 trượng, hắn đã chịu đủ vất vả.
“Đi thôi, đừng xen vào.” Kỷ vương kéo tay Từ Nam Phong, ôn hòa nói “Chuyện xưa của bọn họ, người ngoài không thể giúp gì được.”
Từ Nam Phong than nhẹ một tiếng, mang một bụng phiền não xoay người rời đi.
Lúc này Kiếm Nô đã tiến đến gần chỗ của Cửu công chúa. Hắn chen chúc trong đám người, từ trong khe hở tham lam ngắm nhìn nụ cười của nàng.
Lát sau, hắn chỉnh lại y phục, khó khăn khom người hành lễ “Ty chức quân khí giám Lưu Bái thỉnh an Ninh An công chúa điện hạ.”
Tiếng nói cười huyên náo che mất giọng nói của hắn, giống như một viên đá ném xuống biển lớn, không dậy nổi một gợn sóng.
Một lúc lâu sau, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống, đọng lại ở đuôi lông mày như sương mai. Kiếm Nô thở ra một hơi, nâng cao giọng, run rẩy nhắc lại “Ty chức quân khí giám Lưu Bái thỉnh an Cửu công chúa điện hạ.”
Đám đông hơi yên tĩnh lại, có người nhìn hắn thăm dò “Không phải ngày thường Lưu đại nhân vẫn không thích kết giao sao? Sao hôm nay lại chủ động đến bái kiến Ninh An công chúa rồi?”
Lời nói kia giống trêu tức hơn là tôn kính.
Ý cười hoàn mỹ của Cửu công chúa cứng lại, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường. Nàng nâng tay áo che miệng ngáp một cái, lười biếng ra lệnh “Bổn cung mệt mỏi, chư vị lui ra đi.”
“Công chúa điện hạ, mùng 7 tháng Giêng tệ xá có hội thưởng mai, Ngũ Lăng còn trẻ không biết sắp xếp mọi việc chu toàn, mong Công chúa cho vài phần mặt mũi.”
“Công chúa điện hạ, 15 tháng Giêng trên đường phố Lạc Dương có tổ chức thả đèn, hạ quan xin đợi điện hạ tới.”
“Điện hạ, chỉ cần để tiểu nhân thường xuyên tới cửa bái phỏng là được rồi.”
Cửu công chúa mỉm cười đáp ứng vài người, dẫn theo mấy nha hoàn xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Kiếm Nô một cái.
Từ đầu đến cuối Kiếm Nô vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền hành lễ. Cửu công chúa lướt qua người hắn rời đi, dường như trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Trong đại điện, mọi người dần tản đi, chỉ còn Kiếm Nô vẫn đứng bất động hành lễ, dường như là một câu chuyện cười.
Ngày thứ hai, Cửu công chúa giữ lời hứa, đem đặc sản Lĩnh Nam và thuốc bổ tới Kỷ vương phủ.
Cửu công chúa tới thăm, trong lòng Từ Nam Phong tất nhiên vui vẻ, còn tự nấu trà, lôi lôi kéo kéo nàng đến bên lò sưởi, cười nói “Thiếu Giới vừa ra ngoài rồi, đến giữa trưa mới về. Nếu Cửu công chúa không phiền thì ở lại một lát, buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng bữa.”
Cửu công chúa cười “Muội không đến tìm Tứ ca, là tới tìm tẩu.”
“Như vậy là vinh hạnh cho ta rồi. Từ lúc muội về kinh, không biết bao nhiêu người dâng một số tiền lớn đến cửa muốn gặp muội cũng không đi, giờ lại mất công tới Kỷ vương phủ tìm ta.”
Từ Nam Phong rót cho nàng một ly trà thơm còn nóng, ánh mắt ôn nhu hỏi thăm “Tích Nguyệt, muội vẫn khỏe chứ?”
“Tẩu cảm thấy muội có thể tốt được sao?” Cửu công chúa nhếch môi “Trước khi chết, Tiểu Dao nhi giao binh quyền cho muội, để muội đi giành thứ muội muốn. Hiện giờ muội không cần gì khác. Hắn đã nói vậy, muội sẽ đi tranh một phen.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại làm cho Từ Nam Phong kinh sợ “Cửu công chúa, muội muốn …”
“Bức vua thoái vị.” Cửu công chúa vẫn cười, ánh mắt trong phút chốc lạnh xuống, nhìn chằm chằm Từ Nam Phong “Chúng ta có chung địch nhân, Tứ ca nhất định sẽ giúp muội, đúng không?”
Từ Nam Phong trầm mặc, hai tay trong ống tay áo nắm chặt, mãi mới đáp “Nếu là quyết định của Thiếu Giới, ta nhất định sẽ dốc sức ủng hộ chàng.”
Một cơn gió thổi qua, hương trà lan tỏa khắp phòng.
Từ Nam Phong đứng dậy muốn đóng cửa sổ, Cửu công chúa lại ngăn lại “Đừng đóng. Tuyết rơi rồi, phải không?”
Nam Phong không rõ vì sao đột nhiên Cửu công chúa lại nói những lời đó, nàng ngắm nhìn bầu trờ bên ngoài, đáp “Có lẽ sắp rồi.”
Đôi mắt của Cửu công chúa lại thẫn thờ.
Một lúc sau nàng mới nhỏ giọng kể “Mùa xuân năm ngoái muội mới tới Lĩnh Nam đã náo loạn nói muốn xem tuyết. Hắn không có cách nào mới bỏ rất nhiều tiền ra mua trăm gốc lê trồng trong vương phủ. Khắp vương phủ lúc đó phủ toàn hoa lê trắng muốt, gió nhẹ thổi qua, hoa lê rơi đầy đất, thật sự rất giống như vừa trải qua một trận tuyết lớn. Đáng tiếc khí hậu của Lĩnh Nam nóng bức quanh năm, không thích hợp trồng lê. Mấy trăm gốc lê đó chỉ sau một tháng đã chết khô …”
Nói đến đây, ánh mắt trong trẻo của Cửu công chúa nhuốm màu u buồn nhàn nhạt.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“Muội từng mắng hắn ngốc, hắn cũng không phản bác chỉ cười hỏi muội ‘Tiểu Cửu nhi, muội biết lúc nào con người dễ dàng trở nên ngốc nghếch không?’ Lúc đó muội không trả lời được, bây giờ suy nghĩ một chút, chắc là lúc một người thích một người khác đều sẽ trở nên ngốc nghếch.”
“Từ Nam Phong, tẩu biết không, hôm qua muội nghe thấy giọng nói của Kiếm Nô, muội lại không có dũng khí để đối mặt. Cho đến tận bây giờ, người muội yêu cũng chỉ có Kiếm Nô. Muội cũng hiểu rõ, muội và hắn bị ngăn cách bởi một mạng của Tiểu Dao nhi, không thể trở lại ngày tháng lỗ m ãng vì yêu như trước rồi …”
(*) Đông chí: ngày lạnh nhất mùa đông.
Một năm trước, lúc nàng gả đến Lĩnh Nam, cả thành Lạc Dương phủ kín mười dặm đỏ rực, người người đều đổ xô ra đường. Một năm sau nàng trở lại thành Lạc Dương, binh mã nha hoàn rầm rộ, náo nhiệt vô cùng.
Hoàng đế truyền chỉ cho nàng tiến cung gặp mặt, nhưng Cửu công chúa làm như không thấy. Mãi mười ngày sau cũng chính là dịp tế tố cuối năm nàng mới chỉnh trang dung nhan, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt văn võ bá quan.
Trời lạnh giá khô ráo, gió đông hiu quạnh, dưới tế đàn Xương Cung, Cửu công chúa mặc lễ phục màu đen điểm chút sắc hồng, tóc búi cao, đôi môi đỏ chót nhếch lên thành nụ cười kiêu ngạo, chậm rãi bước lên từng bậc thang dẫn lên đại điện.
Ánh mắt của nàng u ám mà xinh đẹp, không chút gợn sóng. Ngay cả lúc bước qua chỗ Từ Nam Phong và Kỷ vương, nàng cũng không bước chậm lại, dường như Cửu công chúa hoạt bát ngày xưa giờ chỉ là một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.
Cửu công chúa tiến đến dưới tế đài, nhìn thẳng vào Hoàng đế, cũng không quỳ xuống hành lễ, mà chỉ nhún người một cái “Nhi thần Tích Nguyệt thỉnh an phụ hoàng.”
Hoàng đế nhíu chặt mày, nếp nhăn trên trán bị ép lại, dùng giọng già nua khàn đục chất vấn “Diện kiến Hoàng đế, vì sao không quỳ?”
Cửu công chúa ngẩng cao đầu, cười đáp “Hình như phụ hoàng đã quên năm đó từng hứa hẹn với vương thất Lĩnh Nam, sau tộc nhân thừa tước, gặp vua không cần quỳ.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà thanh lãnh, từng câu từng chữ như có đao, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn đám nha hoàn da đen đứng sau nàng, thanh âm nặng nề hơn một phần “Người tiến cung hầu hạ chủ tử đều phải bỏ hết vũ khí ở ngoài. Cửu công chúa mang đao đến gặp vua là có ý gì?”
Cửu công chúa thành thục đáp lời “Những nha hoàn này của nhi thần không hiểu tiếng Hán. Nếu ngài sợ đao của bọn họ thì cũng không sai lắm, những thanh đao kia đều từng tắm máu. Lĩnh Nam là bộ tộc man di mọi rợ, không hiểu được quy của của Trung Nguyên, chỉ mong Hoàng đế chí tôn có thể rộng lượng không so đo với các nàng.”
Từ Nam Phong nghe không sót một câu nào của Cửu công chúa. Mấy trọng thần đứng đó không xa cũng đều nghe thấy, nhưng không kẻ nào có gan đứng ra buộc tội.
“Ngươi …” Hoàng đế tức đến mức hít vào mấy ngụm khí lạnh, nắm tay che miệng ho mấy tiếng.
Đại thái giám đứng phía sau vội vàng khom người tiến lên giúp lão Hoàng đế nhuận khí nhưng lại bị đẩy ra.
Hoàng đế bị những lời kia làm tức đến đỏ mặt, chỉ có thể dừng một lúc để hô hấp bình phục, con mắt đục ngầu dò xét Cửu công chúa. Mãi đến lúc này ông ta mới hiểu được, cô nương thông minh không cam lòng thua kém này là một con hùng ưng có móng vuốt, cũng là một con hổ ngoài sáng trong tối quan sát mình.
Nàng điên cuồng, so với Lưu Hoài ngày đó còn đáng sợ hơn.
“Bệ hạ, giờ lành đã đến, nên tế tổ trước.” Toàn Phúc đứng bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.
Hoàng đế cắn chặt răng, không cam lòng nhìn chòng chọc Cửu công chúa, nhận lấy mũ miện nạm ngọc do thái giám dâng lên, nói với Cửu công chúa “Lui xuống dưới.”
Cửu công chúa theo lệnh bước xuống mấy bậc thang, đứng ở bên trái thiên tử, chỉ dưới phu thê Kỷ vương.
Chỗ đứng của quan viên, thông thường đều coi trọng bên trái hơn bên phải. Hậu phi và nữ quyến đứng bên phải thiên tử, trọng thần và các hoàng tử mới có thể đứng bên trái. Nhưng vị trí của Cửu công chúa hiện giờ sát với vị trí của Kỷ vương, điều này đủ thấy địa vị bây giờ của nàng tôn quý đến mức nào.
Lúc đi ngang qua Kỷ vương, ánh mắt Cửu công chúa hơi dừng lại. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng ôn hòa, nàng nở một nụ cười nhẹ “Tứ ca, đã lâu không gặp.”
“Tiểu Cửu, đã lâu không gặp.”
Cuộc nói chuyện của hai huynh muội cũng chỉ dừng lại ở đó.
Bài văn tế dài dòng cuối cùng cũng đọc xong, chuông đồng cũng đã đánh, nhưng buổi lễ vẫn kéo dài quá trưa mới kết thúc.
Từ Nam Phong vốn là phụ nữ có thai, đứng lâu như vậy eo mỏi lưng đau không chịu nổi. Kỷ vương im lặng dịch người sang một chút để nàng dựa vào mình, cũng giảm bớt chút mệt mỏi cho thê tử.
Động tác nhỏ này không qua mắt được Cửu công chúa. Nàng hơi mỉm cười, ánh mắt trống rỗng hiện lên một tia tình cảm khó nắm bắt, hình như là hâm mộ, lại giống như hoài niệm, lát sau mới lên tiếng “Trong phủ muội có linh chi, dùng để nấu canh an thai rất tốt. Ngày mai muội sai người đưa tới.”
Câu nói kia làm Từ Nam Phong sinh ra ảo giác dường như trải qua cả một năm phong ba, tất cả đều không thay đổi, Cửu công chúa vẫn là thiếu nữ ngây thơ rực rỡ năm đó.
Nhưng lúc nàng quay người nhìn đôi mắt trống rỗng kia mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Cảnh còn người mất, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều vĩnh viễn không thể quay lại thời điểm trước đây.
“Đa tạ.” Từ Nam Phong cười với Cửu công chúa.
Nàng còn muốn nói chuyện thêm mấy câu nhưng nhìn thấy Cửu công chúa không muốn nên cũng chỉ đem một bụng đầy lo lắng nuốt xuống.
Lễ tế kết thúc, Hoàng đế ban thưởng cho thần tử mấy đồ tế phẩm, coi như ban cho họ một chút phúc khí. Bánh ngọt rất khó nuốt, Từ Nam Phong chỉ miễn cưỡng ăn một tiếng nhỏ.
Kỷ vương thuận thế đem nửa miếng bánh nàng ăn dở bỏ vào miệng, thản nhiên nuốt xuống. Vị mặt chát khó ăn như vậy, nhưng đến lông mày hắn cũng không nhíu một cái, vẫn tươi cười như trước “Ta thay nàng ăn một chút, tích phúc khí lại. Sau này nàng hôn ta nhiều có thể lây nhiễm chút phúc khí của ta.”
Gương mặt Từ Nam Phong ửng đỏ, không tự chủ kéo áo choàng làm bằng da hồ ly, thấp giọng nhắc nhở “Ở đây có nhiều người, chàng thu liễm một chút.”
Dày vò người gần cả ngày triều hội mới tan, nhiều quan viên túm năm tụm ba, nửa thật nửa giả vây quanh Cửu công chúa, khách khí hàn huyên dăm ba câu. Kỷ vương và Từ Nam Phong bị đám người đẩy ra bên ngoài, hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười “Thật sự là phong thủy luân chuyển.”
Từ Nam Phong vốn muốn cùng Cửu công chúa tâm sự một chút, nhưng thấy nàng bận rộn ứng phó với đám quan lại cũng không tiến vào góp vui, chỉ thở dài “Muội ấy đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, thành hay bại, chỉ đi sai một bước sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Nếu muội ấy có thể làm Nữ hoàng đầu tiên của Đại Viêm, thân là ca ca, ta nhất định sẽ vui mừng thay muội ấy. Nhưng điều quan trọng nhất là ngôi vị hoàng đế kia không phải điều Tiểu Cửu thật sự muốn.”
“Thiếu Giới, chàng và ta đều biết, điều Tiểu Cửu muốn chỉ là một cuộc sống phu xướng phụ tùy. Nhưng bây giờ, ngay cả điều nhỏ nhặt đấy cũng là hy vọng xa vời.”
“Thiên hạ say, mình ta tỉnh. Có lẽ đó là điều tịch mịch nhất thế gian.” Kỷ vương kéo tay Từ Nam Phong, khẽ nhíu mày “Sao tay nàng lại lạnh như vậy?”
Nói xong cũng không đợi Từ Nam Phong trả lời đã nhét tay nàng vào trong áo mình, dùng tay và nhiệt độ cơ thể giúp nàng sưởi ấm, ôn hòa nói “Trở về phủ thôi.”
Hai vợ chồng tiến về phía cửa cung, đúng lúc gặp một cố nhân đi qua.
Hắn mặt quan phục lục phẩm màu đỏ, thân hình cao ráo tuấn lãng nhưng ở chân lại bị tật. Hắn khập khiễng tiến vào đoàn người đang vây quanh Cửu công chúa.
Người đó là quân khí giám Kiếm Nô.
Cửu công chúa trở lại thành Lạc Dương đã nhiều ngày nhưng Kiếm Nô vẫn không dám đến cửa thăm hỏi nàng. Từ Nam Phong cũng có thể đoán được, mặc dù thân phận Kiếm Nô hèn mọn nhưng hắn lại là thiếu niên có cốt khí. Bây giờ một chân đã tàn phế, Kiếm Nô tự thấy không xứng với Cửu công chúa tay nắm trọng binh, phong quang vô hạn. Hắn đi đi lại lại trước cửa Ninh An công chúa phủ nhiều ngày, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí tiến vào.
Hôm nay gặp lại, dường như cách nhau cả một đời. Hắn lấy hết dũng khí mới nhấc đôi chân tàn tật, lưng thẳng tắp, dùng toàn bộ sức lực mới có thể dùng tốc độ đi bình thường đến gặp nàng.
Từ Nam Phong dừng lại nghỉ chân, thấy Kiếm Nô giơ tay lau mồ hôi trên trán. Chỉ một đoạn đường không tới 10 trượng, hắn đã chịu đủ vất vả.
“Đi thôi, đừng xen vào.” Kỷ vương kéo tay Từ Nam Phong, ôn hòa nói “Chuyện xưa của bọn họ, người ngoài không thể giúp gì được.”
Từ Nam Phong than nhẹ một tiếng, mang một bụng phiền não xoay người rời đi.
Lúc này Kiếm Nô đã tiến đến gần chỗ của Cửu công chúa. Hắn chen chúc trong đám người, từ trong khe hở tham lam ngắm nhìn nụ cười của nàng.
Lát sau, hắn chỉnh lại y phục, khó khăn khom người hành lễ “Ty chức quân khí giám Lưu Bái thỉnh an Ninh An công chúa điện hạ.”
Tiếng nói cười huyên náo che mất giọng nói của hắn, giống như một viên đá ném xuống biển lớn, không dậy nổi một gợn sóng.
Một lúc lâu sau, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống, đọng lại ở đuôi lông mày như sương mai. Kiếm Nô thở ra một hơi, nâng cao giọng, run rẩy nhắc lại “Ty chức quân khí giám Lưu Bái thỉnh an Cửu công chúa điện hạ.”
Đám đông hơi yên tĩnh lại, có người nhìn hắn thăm dò “Không phải ngày thường Lưu đại nhân vẫn không thích kết giao sao? Sao hôm nay lại chủ động đến bái kiến Ninh An công chúa rồi?”
Lời nói kia giống trêu tức hơn là tôn kính.
Ý cười hoàn mỹ của Cửu công chúa cứng lại, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường. Nàng nâng tay áo che miệng ngáp một cái, lười biếng ra lệnh “Bổn cung mệt mỏi, chư vị lui ra đi.”
“Công chúa điện hạ, mùng 7 tháng Giêng tệ xá có hội thưởng mai, Ngũ Lăng còn trẻ không biết sắp xếp mọi việc chu toàn, mong Công chúa cho vài phần mặt mũi.”
“Công chúa điện hạ, 15 tháng Giêng trên đường phố Lạc Dương có tổ chức thả đèn, hạ quan xin đợi điện hạ tới.”
“Điện hạ, chỉ cần để tiểu nhân thường xuyên tới cửa bái phỏng là được rồi.”
Cửu công chúa mỉm cười đáp ứng vài người, dẫn theo mấy nha hoàn xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Kiếm Nô một cái.
Từ đầu đến cuối Kiếm Nô vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền hành lễ. Cửu công chúa lướt qua người hắn rời đi, dường như trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Trong đại điện, mọi người dần tản đi, chỉ còn Kiếm Nô vẫn đứng bất động hành lễ, dường như là một câu chuyện cười.
Ngày thứ hai, Cửu công chúa giữ lời hứa, đem đặc sản Lĩnh Nam và thuốc bổ tới Kỷ vương phủ.
Cửu công chúa tới thăm, trong lòng Từ Nam Phong tất nhiên vui vẻ, còn tự nấu trà, lôi lôi kéo kéo nàng đến bên lò sưởi, cười nói “Thiếu Giới vừa ra ngoài rồi, đến giữa trưa mới về. Nếu Cửu công chúa không phiền thì ở lại một lát, buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng bữa.”
Cửu công chúa cười “Muội không đến tìm Tứ ca, là tới tìm tẩu.”
“Như vậy là vinh hạnh cho ta rồi. Từ lúc muội về kinh, không biết bao nhiêu người dâng một số tiền lớn đến cửa muốn gặp muội cũng không đi, giờ lại mất công tới Kỷ vương phủ tìm ta.”
Từ Nam Phong rót cho nàng một ly trà thơm còn nóng, ánh mắt ôn nhu hỏi thăm “Tích Nguyệt, muội vẫn khỏe chứ?”
“Tẩu cảm thấy muội có thể tốt được sao?” Cửu công chúa nhếch môi “Trước khi chết, Tiểu Dao nhi giao binh quyền cho muội, để muội đi giành thứ muội muốn. Hiện giờ muội không cần gì khác. Hắn đã nói vậy, muội sẽ đi tranh một phen.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại làm cho Từ Nam Phong kinh sợ “Cửu công chúa, muội muốn …”
“Bức vua thoái vị.” Cửu công chúa vẫn cười, ánh mắt trong phút chốc lạnh xuống, nhìn chằm chằm Từ Nam Phong “Chúng ta có chung địch nhân, Tứ ca nhất định sẽ giúp muội, đúng không?”
Từ Nam Phong trầm mặc, hai tay trong ống tay áo nắm chặt, mãi mới đáp “Nếu là quyết định của Thiếu Giới, ta nhất định sẽ dốc sức ủng hộ chàng.”
Một cơn gió thổi qua, hương trà lan tỏa khắp phòng.
Từ Nam Phong đứng dậy muốn đóng cửa sổ, Cửu công chúa lại ngăn lại “Đừng đóng. Tuyết rơi rồi, phải không?”
Nam Phong không rõ vì sao đột nhiên Cửu công chúa lại nói những lời đó, nàng ngắm nhìn bầu trờ bên ngoài, đáp “Có lẽ sắp rồi.”
Đôi mắt của Cửu công chúa lại thẫn thờ.
Một lúc sau nàng mới nhỏ giọng kể “Mùa xuân năm ngoái muội mới tới Lĩnh Nam đã náo loạn nói muốn xem tuyết. Hắn không có cách nào mới bỏ rất nhiều tiền ra mua trăm gốc lê trồng trong vương phủ. Khắp vương phủ lúc đó phủ toàn hoa lê trắng muốt, gió nhẹ thổi qua, hoa lê rơi đầy đất, thật sự rất giống như vừa trải qua một trận tuyết lớn. Đáng tiếc khí hậu của Lĩnh Nam nóng bức quanh năm, không thích hợp trồng lê. Mấy trăm gốc lê đó chỉ sau một tháng đã chết khô …”
Nói đến đây, ánh mắt trong trẻo của Cửu công chúa nhuốm màu u buồn nhàn nhạt.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“Muội từng mắng hắn ngốc, hắn cũng không phản bác chỉ cười hỏi muội ‘Tiểu Cửu nhi, muội biết lúc nào con người dễ dàng trở nên ngốc nghếch không?’ Lúc đó muội không trả lời được, bây giờ suy nghĩ một chút, chắc là lúc một người thích một người khác đều sẽ trở nên ngốc nghếch.”
“Từ Nam Phong, tẩu biết không, hôm qua muội nghe thấy giọng nói của Kiếm Nô, muội lại không có dũng khí để đối mặt. Cho đến tận bây giờ, người muội yêu cũng chỉ có Kiếm Nô. Muội cũng hiểu rõ, muội và hắn bị ngăn cách bởi một mạng của Tiểu Dao nhi, không thể trở lại ngày tháng lỗ m ãng vì yêu như trước rồi …”
Danh sách chương