Võ Thiện Nhân cùng Tử Sắc Mao Thử đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện hai vệt sáng, chỉ một thoáng đã hoá thành một đôi nam nữ, xem phương hướng thì rõ ràng bay về hòn đảo.
Nhưng chưa hết, hắn chợt phát hiện phía sau bọn họ có thêm hai vị khách không mời nữa, nom tình huống giống như là giữa song phương đang diễn ra một màn rượt đuổi chém giết.
Gần một tháng sống trên đảo, đây là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân trông thấy bóng dáng con người.
Bay tới gần, đôi nam nữ dường như cũng phát hiện ra hắn liền vọt thẳng tới rồi nhanh chóng đáp xuống.
Võ Thiện Nhân dùng ánh mắt cảnh giác âm thầm đánh giá, muốn xem thử bọn họ có phải là người của Hòn Dầu Thất Hiệp phái tới truy tìm tung tích mình và sư cô hay không?
Hai người này mặt mũi sáng sủa, người nam khôi ngô tuấn tú tu vi Vương Cấp trung kỳ, người nữ diện mạo xinh đẹp khả ái tu vi Tướng Cấp hậu kỳ.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt hai người có đường nét khá giống nhau.
Chỉ là, cả hai mình mẩy lấm lem máu me, hơi thở phập phù đứt đoạn, chắc hẳn vừa trải qua một trận khổ chiến.
Người nam sau khi nhìn ra tu vi Vương Cấp trung kỳ của Võ Thiện Nhân thì thần sắc có chút thất vọng, chắp tay cất tiếng: “Đạo hữu, chúng tôi là huynh muội họ Phan đến từ đảo Hòn Mốc.
Cho hỏi trên đảo này ngoài các hạ còn ai khác hay không?”
Theo thông tin từng thu thập, Võ Thiện Nhân biết rằng Hòn Mốc là một trong số hai mươi mốt đảo chính thuộc quần đảo Nam Du.
Hắn hơi bất ngờ, song trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác, ngoài mặt thản nhiên bảo: “Trên đảo này chỉ duy có mình ta sinh sống!”
Vẻ thất vọng chuyển thành tuyệt vọng, người nam quay sang nói với nữ tử bên cạnh: “Muội muội, có lẽ hôm nay chúng ta phải chết ở hòn đảo này rồi! Muội muội không sợ chứ?”
Trong mắt nữ tử rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn cương quyết nói: “Đại ca, muội không sợ!”
Nam tử cười ha hả: “Tốt lắm! Như vậy mới xứng đáng là con cháu của Phan gia.”
Kế đó, hắn lại hướng về Võ Thiện Nhân nói: “Huynh muội chúng tôi hiện đang bị kẻ thù truy sát, đạo hữu hãy mau rời đi để tránh phải liên luỵ.”
Võ Thiện Nhân thoáng ngạc nhiên, thầm nhủ: “Trong hoàn cảnh bị đuổi giết mà vẫn nói được những lời như vậy, coi bộ hắn cũng là một con người rất nghĩa khí nha!”
Đúng lúc đấy, trên không trung hiện lên hai gã đàn ông độ tuổi trung niên, một tên râu ria xồm xoàm, còn một tên đầu cạo trọc lốc.
Đặc biệt cả hai đều hiển lộ ra ngoài tu vi Vương Cấp hậu kỳ, sát khí đằng đằng không hề che giấu.
Quan sát tình huống bên dưới, tên đầu trọc bỗng chỉ đích danh đôi nam nữ, nói: “Phan Văn Khánh! Phan Thị Thanh Tú! Huynh muội các ngươi còn chưa chịu khoanh tay chịu chết à?”
Tên râu ria xồm xoàm thì hướng sự chú ý về Võ Thiện Nhân, sau đó cười ồ lên bảo: “Ta tự hỏi vì sao các ngươi vội vàng đáp xuống hòn đảo hoang này, ra là tìm người giúp đỡ.
Đáng tiếc chỉ có một tên Vương Cấp trung kỳ nho nhỏ thì làm nên trò trống gì? Ha ha…”
Võ Thiện Nhân nghe đối phương nhắc tới mình liền xua tay nói: “Ấy ấy… Nhị vị đạo hữu chớ hiểu lầm! Ta và huynh muội bọn họ không thân không thích, mâu thuẫn giữa các ngươi tự giải quyết với nhau đi!”
Tính cách Võ Thiện Nhân không phải hạng người hay lo chuyện bao đồng.
Vậy nên hắn cảm thấy không nhúng tay vào vũng nước đục này mới là tốt nhất.
Tên đầu trọc nghe vậy thì nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Đúng là một thằng nhóc nhát gan sợ chết! Ta không cần biết các ngươi thân hay không thân, hôm nay không một ai có thể sống sót rời đi.”
Trong hai huynh muội, đại ca là Phan Văn Khánh thấy vậy liền nói: “Hắn không liên quan đến chuyện này! Mục tiêu của các ngươi là huynh muội bọn ta, chớ có làm hại người vô tội!”
Tên đầu trọc chẳng quan tâm tới lời giải thích, lạnh nhạt nói: “Hừ! Dù có liên quan hay không liên quan thì hắn cũng phải chết!”
Nghe giọng điệu phách lối của đối phương, Võ Thiện Nhân cả giận chửi: “Cái đậu xanh rau má! Như vậy là cớ làm sao? Ngươi muốn giết người diệt khẩu à?”
Tên râu ria xồm xoàm phá lên cười: “Ha ha ha… Chuyện đó mà còn phải hỏi sao?”
Mặc dù Võ Thiện Nhân không muốn mua dây buộc mình, cơ mà thái độ của hai tên kia quả thực làm cho hắn vô cùng chán ghét.
Bỗng hắn cất giọng hỏi: “Truy sát huynh muội bọn họ chỉ có hai người các ngươi hay là còn ai khác nữa?”
Tên râu ria xồm xoàm trừng mắt nói: “Hừ! Hai đứa nít ranh này trong mắt ta chỉ là con kiến hôi.
Ta búng tay cũng diệt sát được chúng nó, cần chi kéo theo viện binh?”
Võ Thiện Nhân đôi mắt láo liên, tiếp tục vặn hỏi: “Ngươi khẳng định là không có ai theo sau? Chắc chắn chứ?”
Tên đầu trọc bực mình quát: “Nhóc con, chớ có nhiều lời!”, đồng thời quay sang nói với tên râu ria: “Người huynh đệ, tránh đêm dài lắm mộng, hãy giết chết huynh muội Phan gia rồi xử lý thằng nhóc này cũng chưa muộn.”
Võ Thiện Nhân vội xua tay: “Ấy gượm đã, làm gì mà vội thế? Ta muốn hỏi thêm là trong nhà các vị, già trẻ lớn bé, huynh đệ tỷ muội… còn có người nào lợi hại hơn nữa hay không?”
Tên râu ria xồm xoàm không hiểu ý tứ, nhưng vẫn vỗ ngực kiêu ngạo: “Hai huynh đệ ta độc lai độc vãng, chính là tự thân tu luyện đạt đến thành tựu hôm nay.”
Nhận được câu trả lời rõ ràng, Võ Thiện Nhân gật gù bảo: “Vậy thì ta yên tâm rồi!”
Tên râu ria xồm xoàm ngờ vực: “Ngươi yên tâm cái gì?”
Võ Thiện Nhân nhe răng cười bảo: “Yên tâm cho hai ngươi đi chết!”
Tên râu ria xồm xoàm lỗ mũi thở phì phò, tức giận quát: “Mẹ nó! Một Vương Cấp trung kỳ cũng dám ăn nói càn rỡ trước mặt ta? Đi chết đi!”
Huynh muội Phan gia chứng kiến màn đối thoại đôi bên thì mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu người thanh niên kia đang có ý định gì? Tu vi của hai gã địch nhân là Vương Cấp hậu kỳ tuyệt đối khủng bố, vì sao hắn không chịu chạy trốn mà lại cố tình chọc tức đối phương rước hoạ vào thân?
Tên râu ria xồm xoàm nổi điên, vừa mới hùng hổ xông tới bỗng thấy Võ Thiện Nhân quay sang nói với con chuột nằm trên vai mình: “Tiểu Thử, đệ một thằng, ta một thằng, xem ai đánh bại đối phương trước là người chiến thắng.”
Tử Sắc Mao Thử nãy giờ thu lại khí tức, ngoan ngoãn nằm yên trên vai Võ Thiện Nhân nên không một ai chú ý đến nó.
Tới đó, nó liền bật dậy, phát giọng oang oang cho cả đám cùng nghe: “Chơi thì chơi! Hai thằng oắt con này đệ vừa nhìn là thấy gai mắt lắm rồi! Chít chít!”
Tên râu ria nghe con chuột màu tím đột nhiên phát ra âm thanh thì tròng mắt co rụt lại, la hoảng: “Linh thú cấp tám?”
Đối với linh thú, chỉ khi tiến hoá tới cấp tám mới có thể dùng âm thanh trao đổi với con người.
Nhưng đáng sợ nhất, hắn cảm thụ khí tức trên mình con chuột toả ra không thua kém cường giả Thánh Cấp trung kỳ.
Ngay tức thì, hắn vội bắn ngược trở lại chỗ đồng bọn, điên cuồng hét lên: “Là Tử Sắc Mao Thử! Chạy mau!”
Ngay khi hai tên rục rịch bỏ chạy, bỗng giọng nói của Võ Thiện Nhân truyền tới: “Hai vị đạo hữu khoan đi đã! Nếu cất công đến tận đây rồi thì mời ở lại ngắm gà khoả thân cho vui!”
Nhưng chưa hết, hắn chợt phát hiện phía sau bọn họ có thêm hai vị khách không mời nữa, nom tình huống giống như là giữa song phương đang diễn ra một màn rượt đuổi chém giết.
Gần một tháng sống trên đảo, đây là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân trông thấy bóng dáng con người.
Bay tới gần, đôi nam nữ dường như cũng phát hiện ra hắn liền vọt thẳng tới rồi nhanh chóng đáp xuống.
Võ Thiện Nhân dùng ánh mắt cảnh giác âm thầm đánh giá, muốn xem thử bọn họ có phải là người của Hòn Dầu Thất Hiệp phái tới truy tìm tung tích mình và sư cô hay không?
Hai người này mặt mũi sáng sủa, người nam khôi ngô tuấn tú tu vi Vương Cấp trung kỳ, người nữ diện mạo xinh đẹp khả ái tu vi Tướng Cấp hậu kỳ.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt hai người có đường nét khá giống nhau.
Chỉ là, cả hai mình mẩy lấm lem máu me, hơi thở phập phù đứt đoạn, chắc hẳn vừa trải qua một trận khổ chiến.
Người nam sau khi nhìn ra tu vi Vương Cấp trung kỳ của Võ Thiện Nhân thì thần sắc có chút thất vọng, chắp tay cất tiếng: “Đạo hữu, chúng tôi là huynh muội họ Phan đến từ đảo Hòn Mốc.
Cho hỏi trên đảo này ngoài các hạ còn ai khác hay không?”
Theo thông tin từng thu thập, Võ Thiện Nhân biết rằng Hòn Mốc là một trong số hai mươi mốt đảo chính thuộc quần đảo Nam Du.
Hắn hơi bất ngờ, song trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác, ngoài mặt thản nhiên bảo: “Trên đảo này chỉ duy có mình ta sinh sống!”
Vẻ thất vọng chuyển thành tuyệt vọng, người nam quay sang nói với nữ tử bên cạnh: “Muội muội, có lẽ hôm nay chúng ta phải chết ở hòn đảo này rồi! Muội muội không sợ chứ?”
Trong mắt nữ tử rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn cương quyết nói: “Đại ca, muội không sợ!”
Nam tử cười ha hả: “Tốt lắm! Như vậy mới xứng đáng là con cháu của Phan gia.”
Kế đó, hắn lại hướng về Võ Thiện Nhân nói: “Huynh muội chúng tôi hiện đang bị kẻ thù truy sát, đạo hữu hãy mau rời đi để tránh phải liên luỵ.”
Võ Thiện Nhân thoáng ngạc nhiên, thầm nhủ: “Trong hoàn cảnh bị đuổi giết mà vẫn nói được những lời như vậy, coi bộ hắn cũng là một con người rất nghĩa khí nha!”
Đúng lúc đấy, trên không trung hiện lên hai gã đàn ông độ tuổi trung niên, một tên râu ria xồm xoàm, còn một tên đầu cạo trọc lốc.
Đặc biệt cả hai đều hiển lộ ra ngoài tu vi Vương Cấp hậu kỳ, sát khí đằng đằng không hề che giấu.
Quan sát tình huống bên dưới, tên đầu trọc bỗng chỉ đích danh đôi nam nữ, nói: “Phan Văn Khánh! Phan Thị Thanh Tú! Huynh muội các ngươi còn chưa chịu khoanh tay chịu chết à?”
Tên râu ria xồm xoàm thì hướng sự chú ý về Võ Thiện Nhân, sau đó cười ồ lên bảo: “Ta tự hỏi vì sao các ngươi vội vàng đáp xuống hòn đảo hoang này, ra là tìm người giúp đỡ.
Đáng tiếc chỉ có một tên Vương Cấp trung kỳ nho nhỏ thì làm nên trò trống gì? Ha ha…”
Võ Thiện Nhân nghe đối phương nhắc tới mình liền xua tay nói: “Ấy ấy… Nhị vị đạo hữu chớ hiểu lầm! Ta và huynh muội bọn họ không thân không thích, mâu thuẫn giữa các ngươi tự giải quyết với nhau đi!”
Tính cách Võ Thiện Nhân không phải hạng người hay lo chuyện bao đồng.
Vậy nên hắn cảm thấy không nhúng tay vào vũng nước đục này mới là tốt nhất.
Tên đầu trọc nghe vậy thì nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Đúng là một thằng nhóc nhát gan sợ chết! Ta không cần biết các ngươi thân hay không thân, hôm nay không một ai có thể sống sót rời đi.”
Trong hai huynh muội, đại ca là Phan Văn Khánh thấy vậy liền nói: “Hắn không liên quan đến chuyện này! Mục tiêu của các ngươi là huynh muội bọn ta, chớ có làm hại người vô tội!”
Tên đầu trọc chẳng quan tâm tới lời giải thích, lạnh nhạt nói: “Hừ! Dù có liên quan hay không liên quan thì hắn cũng phải chết!”
Nghe giọng điệu phách lối của đối phương, Võ Thiện Nhân cả giận chửi: “Cái đậu xanh rau má! Như vậy là cớ làm sao? Ngươi muốn giết người diệt khẩu à?”
Tên râu ria xồm xoàm phá lên cười: “Ha ha ha… Chuyện đó mà còn phải hỏi sao?”
Mặc dù Võ Thiện Nhân không muốn mua dây buộc mình, cơ mà thái độ của hai tên kia quả thực làm cho hắn vô cùng chán ghét.
Bỗng hắn cất giọng hỏi: “Truy sát huynh muội bọn họ chỉ có hai người các ngươi hay là còn ai khác nữa?”
Tên râu ria xồm xoàm trừng mắt nói: “Hừ! Hai đứa nít ranh này trong mắt ta chỉ là con kiến hôi.
Ta búng tay cũng diệt sát được chúng nó, cần chi kéo theo viện binh?”
Võ Thiện Nhân đôi mắt láo liên, tiếp tục vặn hỏi: “Ngươi khẳng định là không có ai theo sau? Chắc chắn chứ?”
Tên đầu trọc bực mình quát: “Nhóc con, chớ có nhiều lời!”, đồng thời quay sang nói với tên râu ria: “Người huynh đệ, tránh đêm dài lắm mộng, hãy giết chết huynh muội Phan gia rồi xử lý thằng nhóc này cũng chưa muộn.”
Võ Thiện Nhân vội xua tay: “Ấy gượm đã, làm gì mà vội thế? Ta muốn hỏi thêm là trong nhà các vị, già trẻ lớn bé, huynh đệ tỷ muội… còn có người nào lợi hại hơn nữa hay không?”
Tên râu ria xồm xoàm không hiểu ý tứ, nhưng vẫn vỗ ngực kiêu ngạo: “Hai huynh đệ ta độc lai độc vãng, chính là tự thân tu luyện đạt đến thành tựu hôm nay.”
Nhận được câu trả lời rõ ràng, Võ Thiện Nhân gật gù bảo: “Vậy thì ta yên tâm rồi!”
Tên râu ria xồm xoàm ngờ vực: “Ngươi yên tâm cái gì?”
Võ Thiện Nhân nhe răng cười bảo: “Yên tâm cho hai ngươi đi chết!”
Tên râu ria xồm xoàm lỗ mũi thở phì phò, tức giận quát: “Mẹ nó! Một Vương Cấp trung kỳ cũng dám ăn nói càn rỡ trước mặt ta? Đi chết đi!”
Huynh muội Phan gia chứng kiến màn đối thoại đôi bên thì mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu người thanh niên kia đang có ý định gì? Tu vi của hai gã địch nhân là Vương Cấp hậu kỳ tuyệt đối khủng bố, vì sao hắn không chịu chạy trốn mà lại cố tình chọc tức đối phương rước hoạ vào thân?
Tên râu ria xồm xoàm nổi điên, vừa mới hùng hổ xông tới bỗng thấy Võ Thiện Nhân quay sang nói với con chuột nằm trên vai mình: “Tiểu Thử, đệ một thằng, ta một thằng, xem ai đánh bại đối phương trước là người chiến thắng.”
Tử Sắc Mao Thử nãy giờ thu lại khí tức, ngoan ngoãn nằm yên trên vai Võ Thiện Nhân nên không một ai chú ý đến nó.
Tới đó, nó liền bật dậy, phát giọng oang oang cho cả đám cùng nghe: “Chơi thì chơi! Hai thằng oắt con này đệ vừa nhìn là thấy gai mắt lắm rồi! Chít chít!”
Tên râu ria nghe con chuột màu tím đột nhiên phát ra âm thanh thì tròng mắt co rụt lại, la hoảng: “Linh thú cấp tám?”
Đối với linh thú, chỉ khi tiến hoá tới cấp tám mới có thể dùng âm thanh trao đổi với con người.
Nhưng đáng sợ nhất, hắn cảm thụ khí tức trên mình con chuột toả ra không thua kém cường giả Thánh Cấp trung kỳ.
Ngay tức thì, hắn vội bắn ngược trở lại chỗ đồng bọn, điên cuồng hét lên: “Là Tử Sắc Mao Thử! Chạy mau!”
Ngay khi hai tên rục rịch bỏ chạy, bỗng giọng nói của Võ Thiện Nhân truyền tới: “Hai vị đạo hữu khoan đi đã! Nếu cất công đến tận đây rồi thì mời ở lại ngắm gà khoả thân cho vui!”
Danh sách chương