Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuộc sống trên đảo hoang bình lặng trôi qua.
Nhắc lại ngày hôm ấy, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Hồng Diễm đã lập tức tìm một nơi khai mở động phủ rồi tiến hành bế quan trị thương.
Về phần Võ Thiện Nhân cũng được bà ta hoá giải phong ấn trong người.

Vì vậy, hắn cũng tranh thủ đoạn thời gian này khôi phục tu vi của mình.

Trong vòng bảy ngày, rốt cuộc thì toàn bộ thương tổn bên trong cơ thể đã được chữa lành, tu vi một lần nữa quay về trạng thái toàn thịnh Vương Cấp trung kỳ.

Trải qua kỳ kinh hiểm vừa qua, hắn cảm nhận tu vi dường như có chút tiến triển nho nhỏ.

Điều này làm cho hắn hết sức vui mừng.
Nghĩ lại cảnh Như Ý, Cát Tường bị bỏ rơi trong động phủ, Võ Thiện Nhân vẫn còn lo lắng rất nhiều.


Hắn chỉ mong sớm rời khỏi hoang đảo trở về Vạn Hoa Cung.

Có điều, chung quanh bốn bề là biển cả bao la, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Quan trọng nhất, nghe đồn ở vùng biển Thần Châu tồn tại một số loài thuỷ quái chuyên săn lùng Linh Giả ăn thịt, lấy thực lực của hắn muốn thuận lợi di chuyển là rất khó.

Chưa kể đến việc ngộ nhỡ đụng mặt bọn Hòn Dầu Thất Hiệp, cho dù không bị giết chết thì cũng bị bắt sống mang đi.
Tính toán mọi đường hướng, cuối cùng hắn đành quyết định chờ đợi Hồng Diễm xuất quan.
Những ngày kế tiếp, Võ Thiện Nhân dành thời gian trò chuyện với lão Kim.
Theo đó, hắn thuật lại chi tiết toàn bộ diễn biến đã xảy ra với mình.

Bắt đầu từ việc xuyên qua kết giới, vô tình gặp Hồ Tâm, sau đó nghiễm nhiên trở thành cung chủ Vạn Hoa Cung, cho tới sự kiện bên trong Vạn Hoa Lầu bị Hồng Diễm bắt đi dẫn tới đại chiến ở động phủ, cuối cùng là suýt chết dưới tay Hòn Dầu Thất Hiệp.
Lão Kim chăm chú lắng nghe, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ trong thời gian ngủ say, đứa cháu mình lại trải qua quá nhiều biến cố thăng trầm, cũng may là hắn phước lớn mạng lớn nên mới may mắn giữ được tính mạng.
Nghe Võ Thiện Nhân kể xong, lão Kim bật cười ha hả: “Con đường trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa nào phải dễ dàng, cần được trui rèn trong gian nguy thử thách? Mới có mấy năm ngắn ngủi, đáng mừng là thằng nhóc con lông bông năm xưa đã trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn nhiều rồi! Lại còn cưới vợ nữa cơ đấy! Ta rất muốn gặp hai đứa cháu dâu của ta nha! Ha ha ha…”
Nhưng khiến lão Kim kinh ngạc nhất phải kể đến linh phách Lạc Hồng.

Theo lão nhận định, thiên phú thần thông của linh phách Lạc Hồng liên quan tới quy tắc thời gian và quy tắc không gian.
Lại nói, bên trong mỗi vị diện đều tồn tại tứ đại pháp tắc là Tử Vong, Huỷ Diệt, Vận Mệnh, Tạo Hoá, đại biểu cho Thiên Đạo.

Dù là Linh Giới, Hồn Giới hay Yêu Giới đều không nằm ngoài quy tắc này.
Cho nên, nhiều người vẫn lầm tưởng Thiên Đạo là lớn nhất!
Nhưng sự thực không phải vậy!
Tất cả các vị diện đều có chung một nguồn gốc là vũ trụ tối cao.

Nói cách khác, vũ trụ tối cao đã sinh ra ba vị diện Linh Giới, Hồn Giới, Yêu Giới cùng vô số pháp tắc.


Thiên Đạo pháp tắc giới hạn trong các vị diện khác nhau, diễn sinh ra những pháp tắc riêng của vị diện.
Chính vì thế, vũ trụ tối cao còn được coi là Đại Đạo, tồn tại tứ đại chí cao quy tắc là Thời Gian, Không Gian, Lực Lượng, Vĩnh Hằng.

Như vậy, Thiên Đạo chỉ là một trong những pháp tắc nhỏ bé thuộc mỗi vị diện mà nó sinh ra.
Đứng trước quy tắc Thời Gian, Tử Vong là vô nghĩa.

Đứng trước quy tắc Không Gian, Vận Mệnh là vô nghĩa.

Đứng trước quy tắc Lực Lượng, Huỷ Diệt là vô nghĩa.

Đứng trước quy tắc Vĩnh Hằng, Tạo Hoá là vô nghĩa.
Vậy mới nói, bốn đạo pháp tắc Thời Gian, Không Gian, Lực Lượng, Vĩnh Hằng là cơ sở cấu tạo thế giới, đánh thẳng vào bản nguyên của thế giới.
Phải biết rằng, Linh Giả trên con đường tu luyện sẽ tìm cách vượt qua pháp tắc Thiên Đạo, truy cầu Đại Đạo.

Nói thì dễ nhưng trên thực tế cực kỳ khó khăn, xưa nay nào có mấy ai làm được chuyện đó? Mà hiện giờ, linh phách Lạc Hồng lại tự động cô đọng trên mình pháp tắc thời gian và không gian.

Điều này khiến cho ngay cả một tuyệt thế cường giả như lão Kim cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chạm tới tột cùng khiếp sợ!
Tu vi và sự lĩnh ngộ thiên địa của Võ Thiện Nhân hôm nay còn quá thấp, chưa hiểu rõ thế nào là Thiên Đạo, thế nào là Đại Đạo.

Cơ mà trước biểu hiện của lão Kim thì hắn rất đắc ý, cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Bỏ qua những chuyện đó, còn một việc Võ Thiện Nhân hết sức khoái chí, đó là trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hắn và Tử Sắc Mao Thử đã trở nên vô cùng thân thiết.

Chẳng biết hắn đã dùng cách nào dụ dỗ, kết quả là Tử Sắc Mao Thử cam tâm tình nguyện kết nghĩa huynh đệ, tôn xưng hắn làm Lão Đại.
Buổi sáng nọ, trên một mỏm đá nằm ngay bờ biển hiện lên thân hình của Võ Thiện Nhân, bên cạnh là bộ dáng lười biếng của Tử Sắc Mao Thử.
Võ Thiện Nhân chợt cất giọng: “Tiểu Thử, vì sao đệ lại đi theo sư cô thế?”
Suy nghĩ đôi chút, Tử Sắc Mao Thử đáp: “Năm xưa đệ bị địch nhân truy sát, sau cùng may mà được chủ nhân giải cứu.


Từ đó đệ luôn đi theo bên cạnh chủ nhân.”
Thảo nào mà Tử Sắc Mao Thử lại có tình cảm tốt với Hồng Diễm như vậy.
Võ Thiện Nhân hỏi thêm: “Ngươi đoán thử xem chủ nhân sẽ bế quan đến bao giờ?”
Tử Sắc Mao Thử nhanh nhẹn đáp: “Quên nói với lão đại một việc quan trọng, hai ngày trước chủ nhân có truyền âm cho đệ, nói rằng trong hôm nay người sẽ xuất quan.”
Đôi mắt Võ Thiện Nhân loé sáng, vui mừng nói: “Thật á? Vậy là chúng ta sắp được rời khỏi cái hoang đảo này chán ngắt này rồi! Ha ha ha…”
Tử Sắc Tiểu Thử hiếu kỳ hỏi: “Lão đại, huynh đã có dự tính làm gì tiếp theo chưa?”
Võ Thiện Nhân cười nói: “Tất nhiên là ta sẽ quay trở về Vạn Hoa Cung rồi.

Hai vị tẩu tẩu của đệ đang ở nhà chờ ta đó!”
Nhớ tới tình huống bên trong động phủ, Tử Sắc Mao Thử kêu chít chít: “Lần sau gặp gỡ đệ nhất định sẽ xin lỗi Cát Tường tỷ tỷ! Hi vọng là tỷ ấy không giận đệ! Chít chít!”
Võ Thiện Nhân ra vẻ bề trên, xoa đầu nó bảo: “Yên tâm, ta sẽ đỡ lời cho đệ! Hắc hắc…”
Một lúc sau, Tử Sắc Mao Thử lại hỏi: “À phải rồi, lúc đó huynh biến thân giống như long tộc, vậy là cớ làm sao?”
Võ Thiện Nhân nghiêm túc nói: “Lão đại của đệ tu luyện một bộ linh thuật luyện thể có thể biến hoá ra một phần hình thái của long tộc.

Để tu luyện nó, năm xưa chính miệng ta từng nuốt trọn một con Hoàng Kim Cự Long đó!”
Hoàng Kim Cự Long trong lời nói của Võ Thiện Nhân dĩ nhiên là nhắc tới quả trứng màu vàng.

Cơ mà Tử Sắc Mao Thử lại không biết, liền trợn tròn mắt hỏi: “Ặc! Huynh giết chết được Hoàng Kim Cự Long?”
Võ Thiện Nhân hất hàm bảo: “Chứ sao! Chỉ là một đầu Hoàng Kim Cự Long nho nhỏ, đứng trước mặt ta làm sao có khả năng chống cự? Hê hê hê…”
Đôi mắt tròn xoe của Tử Sắc Mao Thử long lanh chớp động, biểu lộ một sự sùng kính cuồng nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện