Một màn biến hoá bất ngờ, ai nấy đều há mồm trợn mắt.
Trước đó mặc dù trông thấy con chuột màu tím nằm trên vai gã thanh niên nhưng không ai nghĩ rằng đây là một đầu Tử Sắc Mao Thử nguy hiểm.
Phải biết rằng, Tử Sắc Mao Thử là vương giả trong loài linh thử, quanh năm sinh sống ở vùng băng tuyết cực hàn.
Lúc vừa sinh ra, Tử Sắc Mao Thử khởi điểm là linh thú cấp bảy, thực lực tương đương Vương Cấp hậu kỳ.
Một khi trưởng thành sẽ tiến hoá lên cấp tám, tuỳ từng giai đoạn thực lực tăng mạnh từ Thánh Cấp sơ kỳ cho đến Thánh Cấp hậu kỳ.
Tên râu ria xồm xoàm và tên đầu trọc hồn vía lên mây, không quan tâm tới huynh muội Phan gia nữa, vội vã co giò bỏ chạy.
Võ Thiện Nhân quay sang nói với Tiểu Thử: “Bây giờ ta sẽ đếm từ một đến ba, chúng ta bắt đầu so tài nhé!”
Tiểu Thử nhảy ra khỏi bờ vai của hắn, thân hình nhỏ bé huyền phù giữa không trung, tỏ vẻ phấn khích bảo: “Được nha, được nha! Trò này vui à!”
Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, bắt đầu cất giọng đếm: “Một…”
Ngay lập tức, Hoàng Kim Chuyên xuất hiện trên tay, theo sự điều động của hắn phóng thẳng về phía trước.
Tên râu ria đang cướp đường chạy trốn, bỗng nghe đằng sau ào ào tiếng gió, vừa quay đầu nhìn thì thấy một hòn gạch màu vàng toả hào quang lấp lánh xé gió bay tới.
Hắn giật mình cả kinh: “Đây là thứ vũ khí quái quỷ gì vậy?”
Linh lực trong người hắn lập tức bạo phát, cấp tốc đánh ra một chưởng.
“Uỳnh!”
Lấy thực lực Vương Cấp hậu kỳ, một chưởng đó dễ dàng đánh Hoàng Kim Chuyên bật ngược trở ra.
Đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lẽo vô tình, giống như ngũ trảo kim long hiện ra tóm gọn Hoàng Kim Chuyên, sau đó quỷ mị lướt đến, dùng phương thức thô bạo nhất mà đập thẳng vào mặt hắn.
Quanh quẩn bên tai chợt vang lên giọng đếm rùng rợn của Võ Thiện Nhân: “Hai…”
Tên râu ria xồm xoàm kinh hoàng phát hiện một cỗ tinh thần lực cường đại bao phủ, khoá chặt lấy thân thể mình.
Bên cạnh đó, một nguồn năng lượng vô cùng khủng khiếp theo viên gạch màu vàng giáng xuống.
Không gian trước mặt hắn tức thời trở nên vặn vẹo, sinh ra gợn sóng.
Kinh dị nhất là bên trong nguồn năng lượng có đủ năm loại khí tức của ngũ đại thuộc tính, bao gồm Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả.
Hắn chỉ kịp la lên: “Không thể nào! Linh mạch hoàn…”, thì bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh nổ ầm vang trong đại não, ý thức bị một luồng lực lượng kỳ dị đánh lạc đi, đầu óc lập tức trở nên ngu muội.
Khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn lãnh trọn một cú đánh thần sầu.
“Bồng!”
Tốc độ ra đòn của Võ Thiện Nhân quá nhanh và bất ngờ khiến tên râu ria không cách nào phản kháng.
Trong một cái chớp mắt, đầu của hắn bị Hoàng Kim Chuyên đánh cho bẹp dúm, chưa kịp cảm nhận đau đớn đã tuyệt khí mà chết.
Mất đi ý thức, thân thể nặng nề của hắn từ trên không trung rơi sầm xuống đất.
Ngay vị trí mà tên râu ria xồm xoàm vừa đứng, bóng dáng Võ Thiện Nhân dần dần hiện ra, khoé miệng khẽ nhếch lên, vẫn tiếp tục đếm: “Ba!”
Hoàng Kim Chuyên nằm trong ngũ trảo kim long, những vệt máu đỏ tươi từ bốn cái lỗ không ngừng nhỏ tong tong xuống bên dưới.
Sau Nguỵ Triệu Vinh, thiếu chủ Độc Xà Động, tên râu ria này chính là Vương Cấp hậu kỳ thứ hai bị Võ Thiện Nhân diệt sát.
Chỉ là, trận chiến hôm nay so với năm xưa thì nhanh, gọn, chuẩn, hiểm hơn rất nhiều.
Đầu tiên, hắn thi triển Phong Quyển Tàn Vân áp sát.
Tiếp theo đó tiến hành long biến cánh tay bên phải, rồi dùng Cửu Chân Tinh Thần công kích thần thức đối phương.
Sau cùng là dựa vào sức mạnh nhục thể kết hợp với linh lực năm màu đập phát chết tươi.
Toàn bộ quá trình vừa vặn trong ba nhịp thở, ba tiếng đếm, vô cùng trôi chảy và nhuần nhuyễn.
Ngoài ra, cũng bởi tên râu ria khi trông thấy Tử Sắc Mao Thử thần trí đâm ra hoảng loạn, trong lòng không còn ý chí chiến đấu, bởi vậy cho nên trên người lộ ra quá nhiều sơ hở.
Nếu đổi lại trong hoàn cảnh khác, có lẽ Võ Thiện Nhân sẽ mất kha khá thời gian mới kết liễu được tính mạng đối phương.
Trước hành động chớp nhoáng của hắn, Tiểu Thử giãy nảy lên: “Lão Đại, huynh chơi ăn gian!”
Võ Thiện Nhân cười toe toét: “He he… Đệ mạnh như vậy, ta không dùng chiêu này làm sao thắng được đệ chứ! Bên kia còn một tên, hay là để ta tặng cho hắn một đập luôn.”
Tiểu Thử la toáng: “Tên đó của đệ! Huynh đừng có mà rờ vào!”
Tên đầu trọc lúc vừa rồi đã chứng kiến cảnh tượng thê thảm của đồng bọn.
Lúc này, nghe Võ Thiện Nhân và Tiểu Thử nói chuyện thì tay chân run lên bần bật, hồn vía rụng rời.
Hắn vừa bỏ chạy vừa hét: “AAA… Đại nhân, xin tha mạng!”
Nhanh như cắt, Tiểu Thử đã xuất hiện trước mặt hắn, tức giận quát: “Kêu gào loạn xạ cái gì chứ? Lão Thử ta còn chưa cắn ngươi cơ mà!”
Kết cục sau đó thế nào không cần nói chắc hẳn mọi người cũng đoán được.
Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ thân thể tên đầu trọc đã bị đóng thành băng, chết ngay tức khắc.
Đến lúc bấy giờ, Võ Thiện Nhân mới thu lại Hoàng Kim Chuyên rồi nhẹ nhàng đáp trở xuống mặt đất.
Huynh muội Phan gia ngẩn người ra, dường như không tin được những gì vừa diễn ra trước mắt mình.
Không ngờ bên cạnh người thanh niên kia lại có một đầu Tử Sắc Mao Thử, linh thú cấp tám.
Nhưng kinh hãi nhất chính là lực chiến cực kỳ đáng sợ của hắn, cầm một viên gạch đập một phát, ngay cả Vương Cấp hậu kỳ cũng phải tắt thở.
Thấy Võ Thiện Nhân bước chân tiến lại gần, Phan Văn Khánh vội đứng chắn trước mặt em gái, cảnh giác hỏi: “Đạo hữu, ngươi muốn làm gì?”
Võ Thiện Nhân liền đọc ra suy nghĩ trong đầu đối phương, bèn nở nụ cười bảo: “Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi một số công chuyện, sẽ không làm hại các ngươi đâu.
Huynh muội ngươi xuất thân Phan gia tới từ đảo Hòn Mốc à?”
Trước thái độ của Võ Thiện Nhân, Văn Khánh thần sắc giãn ra, gật đầu đáp: “Đúng vậy! Tại hạ là Phan Văn Khánh, còn đây là muội muội Thanh Tú! Xin cho hỏi cao danh quý tánh của đạo hữu là gì?”
Suy nghĩ một lát, Võ Thiện Nhân thẳng thắn bảo: “Ta họ Võ, tên có hai chữ là Thiện Nhân!”
Văn Khánh vội chắp tay: “Ồ, hoá ra là Võ Thiện Nhân đạo hữu! Vừa rồi đa tạ đạo hữu đã xuất thủ tương trợ! Đại ân đại đức này chúng tôi sẽ không bao giờ quên! Thanh Tú! Muội mau đến cảm tạ ân nhân đi!”
Võ Thiện Nhân trong lòng đắc ý, ngoài mặt cười ha hả: “Chuyện vặt thôi! Hai tên cô hồn đó dám có ác ý với ta, dĩ nhiên là ta không thể tha cho bọn chúng rồi!”
Đứng nép phía sau Văn Khánh, muội muội Thanh Tú khẽ ló mặt ra, bỗng phát hiện Võ Thiện Nhân cũng đang nhìn mình thì hai má bỗng ửng đỏ.
Nàng vội bước tới nói: “Thanh Tú xin cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân!”
Võ Thiện Nhân đã sớm để ý, phát hiện nữ nhân này dung mạo xinh đẹp thanh thoát, mi thanh mục tú, không ngờ ngay cả giọng nói cũng trong trẻo yêu kiều, vừa nghe liền có cảm giác rót mật vào tai, thực là hết sức đáng yêu.
Đôi mắt hắn phát sáng, nhe răng cười bảo: “Thanh Tú! Thanh Tú! Người cũng như tên, đều rất đẹp a!”
Thanh Tú cử chỉ ngượng ngùng: “Đại nhân, người quá khen rồi!”
Võ Thiện Nhân vui vẻ nói: “Ta nào phải đại nhân, tiểu nhân gì chứ? Nàng cứ gọi ta là Thiện Nhân ca ca đi!”
Thanh Tú có chút ngạc nhiên, đối phương chẳng những bản lĩnh hơn người mà tính tình rất rộng rãi, dễ gần, không câu nệ tiểu tiết gò bó.
Thế nhưng nàng lại không biết, đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp thì hắn luôn dùng thái độ dịu dàng, ấm áp như vậy đó.
Thanh Tú nhỏ giọng đáp: “Tiểu nữ không dám!”
Võ Thiện Nhân ra chiều không vui, bảo: “Có gì mà không dám? Còn nếu nàng chê ta không xứng thì bỏ qua đi vậy!”
Ngập ngừng một thoáng, Thanh Tú bèn ứng tiếng đáp: “Vâng! Thiện Nhân ca ca!”
Võ Thiện Nhân cười tươi rói, quen thói bảo: “Ha ha… Vậy mới phải chứ! Thanh Tú mau qua đây để ca ca ôm hôn một cái nào!”
Trước đó mặc dù trông thấy con chuột màu tím nằm trên vai gã thanh niên nhưng không ai nghĩ rằng đây là một đầu Tử Sắc Mao Thử nguy hiểm.
Phải biết rằng, Tử Sắc Mao Thử là vương giả trong loài linh thử, quanh năm sinh sống ở vùng băng tuyết cực hàn.
Lúc vừa sinh ra, Tử Sắc Mao Thử khởi điểm là linh thú cấp bảy, thực lực tương đương Vương Cấp hậu kỳ.
Một khi trưởng thành sẽ tiến hoá lên cấp tám, tuỳ từng giai đoạn thực lực tăng mạnh từ Thánh Cấp sơ kỳ cho đến Thánh Cấp hậu kỳ.
Tên râu ria xồm xoàm và tên đầu trọc hồn vía lên mây, không quan tâm tới huynh muội Phan gia nữa, vội vã co giò bỏ chạy.
Võ Thiện Nhân quay sang nói với Tiểu Thử: “Bây giờ ta sẽ đếm từ một đến ba, chúng ta bắt đầu so tài nhé!”
Tiểu Thử nhảy ra khỏi bờ vai của hắn, thân hình nhỏ bé huyền phù giữa không trung, tỏ vẻ phấn khích bảo: “Được nha, được nha! Trò này vui à!”
Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, bắt đầu cất giọng đếm: “Một…”
Ngay lập tức, Hoàng Kim Chuyên xuất hiện trên tay, theo sự điều động của hắn phóng thẳng về phía trước.
Tên râu ria đang cướp đường chạy trốn, bỗng nghe đằng sau ào ào tiếng gió, vừa quay đầu nhìn thì thấy một hòn gạch màu vàng toả hào quang lấp lánh xé gió bay tới.
Hắn giật mình cả kinh: “Đây là thứ vũ khí quái quỷ gì vậy?”
Linh lực trong người hắn lập tức bạo phát, cấp tốc đánh ra một chưởng.
“Uỳnh!”
Lấy thực lực Vương Cấp hậu kỳ, một chưởng đó dễ dàng đánh Hoàng Kim Chuyên bật ngược trở ra.
Đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lẽo vô tình, giống như ngũ trảo kim long hiện ra tóm gọn Hoàng Kim Chuyên, sau đó quỷ mị lướt đến, dùng phương thức thô bạo nhất mà đập thẳng vào mặt hắn.
Quanh quẩn bên tai chợt vang lên giọng đếm rùng rợn của Võ Thiện Nhân: “Hai…”
Tên râu ria xồm xoàm kinh hoàng phát hiện một cỗ tinh thần lực cường đại bao phủ, khoá chặt lấy thân thể mình.
Bên cạnh đó, một nguồn năng lượng vô cùng khủng khiếp theo viên gạch màu vàng giáng xuống.
Không gian trước mặt hắn tức thời trở nên vặn vẹo, sinh ra gợn sóng.
Kinh dị nhất là bên trong nguồn năng lượng có đủ năm loại khí tức của ngũ đại thuộc tính, bao gồm Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả.
Hắn chỉ kịp la lên: “Không thể nào! Linh mạch hoàn…”, thì bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh nổ ầm vang trong đại não, ý thức bị một luồng lực lượng kỳ dị đánh lạc đi, đầu óc lập tức trở nên ngu muội.
Khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn lãnh trọn một cú đánh thần sầu.
“Bồng!”
Tốc độ ra đòn của Võ Thiện Nhân quá nhanh và bất ngờ khiến tên râu ria không cách nào phản kháng.
Trong một cái chớp mắt, đầu của hắn bị Hoàng Kim Chuyên đánh cho bẹp dúm, chưa kịp cảm nhận đau đớn đã tuyệt khí mà chết.
Mất đi ý thức, thân thể nặng nề của hắn từ trên không trung rơi sầm xuống đất.
Ngay vị trí mà tên râu ria xồm xoàm vừa đứng, bóng dáng Võ Thiện Nhân dần dần hiện ra, khoé miệng khẽ nhếch lên, vẫn tiếp tục đếm: “Ba!”
Hoàng Kim Chuyên nằm trong ngũ trảo kim long, những vệt máu đỏ tươi từ bốn cái lỗ không ngừng nhỏ tong tong xuống bên dưới.
Sau Nguỵ Triệu Vinh, thiếu chủ Độc Xà Động, tên râu ria này chính là Vương Cấp hậu kỳ thứ hai bị Võ Thiện Nhân diệt sát.
Chỉ là, trận chiến hôm nay so với năm xưa thì nhanh, gọn, chuẩn, hiểm hơn rất nhiều.
Đầu tiên, hắn thi triển Phong Quyển Tàn Vân áp sát.
Tiếp theo đó tiến hành long biến cánh tay bên phải, rồi dùng Cửu Chân Tinh Thần công kích thần thức đối phương.
Sau cùng là dựa vào sức mạnh nhục thể kết hợp với linh lực năm màu đập phát chết tươi.
Toàn bộ quá trình vừa vặn trong ba nhịp thở, ba tiếng đếm, vô cùng trôi chảy và nhuần nhuyễn.
Ngoài ra, cũng bởi tên râu ria khi trông thấy Tử Sắc Mao Thử thần trí đâm ra hoảng loạn, trong lòng không còn ý chí chiến đấu, bởi vậy cho nên trên người lộ ra quá nhiều sơ hở.
Nếu đổi lại trong hoàn cảnh khác, có lẽ Võ Thiện Nhân sẽ mất kha khá thời gian mới kết liễu được tính mạng đối phương.
Trước hành động chớp nhoáng của hắn, Tiểu Thử giãy nảy lên: “Lão Đại, huynh chơi ăn gian!”
Võ Thiện Nhân cười toe toét: “He he… Đệ mạnh như vậy, ta không dùng chiêu này làm sao thắng được đệ chứ! Bên kia còn một tên, hay là để ta tặng cho hắn một đập luôn.”
Tiểu Thử la toáng: “Tên đó của đệ! Huynh đừng có mà rờ vào!”
Tên đầu trọc lúc vừa rồi đã chứng kiến cảnh tượng thê thảm của đồng bọn.
Lúc này, nghe Võ Thiện Nhân và Tiểu Thử nói chuyện thì tay chân run lên bần bật, hồn vía rụng rời.
Hắn vừa bỏ chạy vừa hét: “AAA… Đại nhân, xin tha mạng!”
Nhanh như cắt, Tiểu Thử đã xuất hiện trước mặt hắn, tức giận quát: “Kêu gào loạn xạ cái gì chứ? Lão Thử ta còn chưa cắn ngươi cơ mà!”
Kết cục sau đó thế nào không cần nói chắc hẳn mọi người cũng đoán được.
Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ thân thể tên đầu trọc đã bị đóng thành băng, chết ngay tức khắc.
Đến lúc bấy giờ, Võ Thiện Nhân mới thu lại Hoàng Kim Chuyên rồi nhẹ nhàng đáp trở xuống mặt đất.
Huynh muội Phan gia ngẩn người ra, dường như không tin được những gì vừa diễn ra trước mắt mình.
Không ngờ bên cạnh người thanh niên kia lại có một đầu Tử Sắc Mao Thử, linh thú cấp tám.
Nhưng kinh hãi nhất chính là lực chiến cực kỳ đáng sợ của hắn, cầm một viên gạch đập một phát, ngay cả Vương Cấp hậu kỳ cũng phải tắt thở.
Thấy Võ Thiện Nhân bước chân tiến lại gần, Phan Văn Khánh vội đứng chắn trước mặt em gái, cảnh giác hỏi: “Đạo hữu, ngươi muốn làm gì?”
Võ Thiện Nhân liền đọc ra suy nghĩ trong đầu đối phương, bèn nở nụ cười bảo: “Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi một số công chuyện, sẽ không làm hại các ngươi đâu.
Huynh muội ngươi xuất thân Phan gia tới từ đảo Hòn Mốc à?”
Trước thái độ của Võ Thiện Nhân, Văn Khánh thần sắc giãn ra, gật đầu đáp: “Đúng vậy! Tại hạ là Phan Văn Khánh, còn đây là muội muội Thanh Tú! Xin cho hỏi cao danh quý tánh của đạo hữu là gì?”
Suy nghĩ một lát, Võ Thiện Nhân thẳng thắn bảo: “Ta họ Võ, tên có hai chữ là Thiện Nhân!”
Văn Khánh vội chắp tay: “Ồ, hoá ra là Võ Thiện Nhân đạo hữu! Vừa rồi đa tạ đạo hữu đã xuất thủ tương trợ! Đại ân đại đức này chúng tôi sẽ không bao giờ quên! Thanh Tú! Muội mau đến cảm tạ ân nhân đi!”
Võ Thiện Nhân trong lòng đắc ý, ngoài mặt cười ha hả: “Chuyện vặt thôi! Hai tên cô hồn đó dám có ác ý với ta, dĩ nhiên là ta không thể tha cho bọn chúng rồi!”
Đứng nép phía sau Văn Khánh, muội muội Thanh Tú khẽ ló mặt ra, bỗng phát hiện Võ Thiện Nhân cũng đang nhìn mình thì hai má bỗng ửng đỏ.
Nàng vội bước tới nói: “Thanh Tú xin cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân!”
Võ Thiện Nhân đã sớm để ý, phát hiện nữ nhân này dung mạo xinh đẹp thanh thoát, mi thanh mục tú, không ngờ ngay cả giọng nói cũng trong trẻo yêu kiều, vừa nghe liền có cảm giác rót mật vào tai, thực là hết sức đáng yêu.
Đôi mắt hắn phát sáng, nhe răng cười bảo: “Thanh Tú! Thanh Tú! Người cũng như tên, đều rất đẹp a!”
Thanh Tú cử chỉ ngượng ngùng: “Đại nhân, người quá khen rồi!”
Võ Thiện Nhân vui vẻ nói: “Ta nào phải đại nhân, tiểu nhân gì chứ? Nàng cứ gọi ta là Thiện Nhân ca ca đi!”
Thanh Tú có chút ngạc nhiên, đối phương chẳng những bản lĩnh hơn người mà tính tình rất rộng rãi, dễ gần, không câu nệ tiểu tiết gò bó.
Thế nhưng nàng lại không biết, đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp thì hắn luôn dùng thái độ dịu dàng, ấm áp như vậy đó.
Thanh Tú nhỏ giọng đáp: “Tiểu nữ không dám!”
Võ Thiện Nhân ra chiều không vui, bảo: “Có gì mà không dám? Còn nếu nàng chê ta không xứng thì bỏ qua đi vậy!”
Ngập ngừng một thoáng, Thanh Tú bèn ứng tiếng đáp: “Vâng! Thiện Nhân ca ca!”
Võ Thiện Nhân cười tươi rói, quen thói bảo: “Ha ha… Vậy mới phải chứ! Thanh Tú mau qua đây để ca ca ôm hôn một cái nào!”
Danh sách chương