“Không phải không phải,” Tôn Lâm mặt dày ghé sát lại gần Tô Nhiên, “Đương nhiên, nếu cô đồng ý thì… cũng không sao cả.”

Tô Nhiên vừa định nói gì đó thì Kim Tị đang tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, lạnh nhạt buông ra ba chữ:

“Cải dầu hoa.”

“Ha ha ha ha ha…”

Thạch Phi Phi bật cười thành tiếng.

Tôn Lâm không hiểu, khó hiểu nhìn Thạch Phi Phi đang cười đến chảy cả nước mắt nơi khóe mắt:

“Sao vậy? Cải dầu hoa là sao?”

Thạch Phi Phi vừa lau nước mắt vừa đáp:

“Anh ấy nói anh vừa dẻo (油), vừa non (菜), lại còn trăng hoa (花).”

Tôn Lâm: “…”

Nhìn Tô Nhiên đang cúi đầu ôm mặt run bần bật vì nhịn cười, Tôn Lâm chợt thấy mình muốn ăn… thạch rau câu, cho mát ruột và bay bổng luôn.

Ngồi sau, Thạch Phi Phi cố gắng nín cười, vỗ vai Tôn Lâm an ủi:

“Đừng để bụng, cứ coi như là anh ấy đang ghen tị với cậu thôi.”

Tôn Lâm bĩu môi:

“Tôi cũng nghĩ thế, cảm ơn chị.”

Bị Kim Tị nói móc một câu, Tôn Lâm lập tức mất hứng tán chuyện, uể oải nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống thành phố Nam Vân.

Tô Nhiên cùng Thạch Phi Phi và Kim Tị thương lượng. Chuyện lần này dù có nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ, e rằng cũng không giúp được nhiều, thế nên họ quyết định để Tôn Lâm dẫn thẳng đến thị trấn nơi Vương Khải mất tích.

Cả nhóm chia nhau hỏi thăm ngôi làng nơi xảy ra sự cố. Sau một hồi dò hỏi mới biết được, ngôi làng đó tên là Thạch Tỉnh, nằm sâu trong núi, ba mặt đều giáp núi, rất hẻo lánh.

Ngôi làng không lớn, chỉ có hơn trăm hộ dân. Nghe nói mấy chục năm trước không rõ vì lý do gì, toàn bộ dân trong làng c.h.ế.t sạch chỉ trong một đêm. Từ đó, làng bị bỏ hoang, người trẻ thì chưa từng nghe tới, chỉ có một số cụ già mới biết đến cái tên này.

Theo như thông tin có được, cả nhóm thuê một chiếc taxi cũ nát làm người dẫn đường. Sau một hồi mặc cả, cả nhóm lên xe, đi thẳng về hướng Bắc.

Ra khỏi thị trấn, đường nhựa biến thành đường đất, ổ gà lổn nhổn, đá rải đầy đường. Khi đến nơi, Tôn Lâm bị xóc đến hoa mắt chóng mặt, vừa xuống xe đã lao ra vệ đường nôn thốc nôn tháo.

Xung quanh là núi non bao bọc, rừng rậm rạp mênh m.ô.n.g không thấy điểm cuối.

Tài xế vừa thả họ xuống ven rừng liền rồ ga phóng mất hút.

Cả nhóm đi bộ trong rừng hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy được nền đất bằng phẳng – chính là khu di tích của ngôi làng xưa.

Dọc theo con đường đất tiến vào, trước mặt là một phiến đá lớn khắc dòng chữ “thôn Thạch Tỉnh”.

Những ngôi nhà lợp ngói gỗ cũ kỹ nằm rải rác, chỗ đông chỗ thưa, nhà thì sập mái, nhà thì đổ vách, cỏ dại mọc um tùm, trông chẳng ra dáng ngôi làng.

Trong làng im lặng đến rợn người, trên cây không có chim, dưới đất chẳng thấy côn trùng, đến cả muỗi ruồi cũng không có — yên ắng đến đáng sợ.

Tô Nhiên và mọi người đi một vòng quanh làng, chẳng phát hiện được điều gì.

Thạch Phi Phi đảo mắt quan sát xung quanh:

“Nơi này không có chút âm khí nào, cũng không thấy dấu hiệu có yêu tà xuất hiện. Lão Kim, anh nhìn ra được gì không?”

Kim Tị mặt không biểu cảm đáp:

“Không có âm khí, ngoài tôi ra không có con yêu nào khác.”

Nghe vậy, Tôn Lâm kinh ngạc:

“Anh là yêu? Yêu gì cơ? Yêu… người?”

Kim Tị liếc một cái lạnh như băng, khiến Tôn Lâm sợ quá bịt miệng, trốn sau lưng Tô Nhiên.

Tô Nhiên: “Anh ấy là yêu xà – rắn vàng.”

Kim Tị hơi ngạc nhiên:

“Cô nhìn ra được nguyên hình của tôi?”

“Cũng không khó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc đang trò chuyện, cả nhóm đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, một lực hút mạnh mẽ cuốn họ bay vút lên không trung.

Sau đó, mọi ký ức đều trở nên trống rỗng.

Khi Tô Nhiên mở mắt ra, cô lại đang đứng giữa đường — không phải nằm.

Một người đang hôn mê mà lại đứng giữa đường, cũng quá kỳ quái rồi.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là khung cảnh trước mắt.

Phiến đá lớn đầu làng vẫn đề chữ “thôn Thạch Tỉnh”, đây vẫn là thôn Thạch Tỉnh — nhưng lại không giống Thạch Tỉnh vừa rồi.

Ngôi làng vẫn là ngôi làng ấy, nhưng không còn cảnh hoang tàn đổ nát, mà là một thôn xóm nhộn nhịp, khói bếp bốc lên từ mỗi nhà.

Trời chiều vừa rồi giờ đã biến thành ban ngày nắng chang chang, ánh dương rực rỡ.

Cuối con đường là một khu nhà dân, bên trái là con sông nhỏ, bên phải là một cánh đồng.

Trên bờ ruộng có đám trẻ con nô đùa ríu rít, dưới ruộng là trâu già đang cần cù kéo cày.

Tô Nhiên đảo mắt nhìn quanh — không thấy Thạch Phi Phi hay ai khác.

Cúi đầu nhìn lại, cô thấy bộ đồ thể thao trên người mình đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo vải hoa màu xanh, quần rộng thùng thình có thể mặc vừa hai người cô, cùng một đôi giày vải cũ.

Cô sờ lên hai b.í.m tóc tết buông thõng trên vai, trong lòng không khỏi sững sờ.

Chuyện quái gì thế này? Trà Đá Dịch Quán

Càng bất ngờ hơn — linh lực của cô đã bị phong tỏa, hoàn toàn không vận dụng được chút nào.

“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu?”

Tô Nhiên giơ tay, gọi thử Cửu Nghiệp Liên Hỏa trong cơ thể. Một giây sau, một đóa liên hỏa tím liền hiện ra nơi đầu ngón tay.

“Có mặt, thưa chủ nhân~”

Tô Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may quá, nó vẫn còn đây.

Tiểu hỏa diễm hiện hai cánh tay nhỏ, ôm lấy ngón tay cô mà cọ nịnh nọt. Chưa kịp để cô hỏi, nó đã lên tiếng trước:

“Chủ nhân đừng sợ. Không vận dụng được linh lực là vì nơi đây tồn tại Hỗn Độn chi lực, thôn làng trước mắt không phải là ảo cảnh, mà là một không gian độc lập do hỗn độn lực tạo thành, có kẻ đang điều khiển Hỗn Độn chi lực để dựng lên thời không riêng biệt này.”

“Còn Tiểu Cửu vốn cùng nguồn gốc với Hỗn Độn thạch nơi đây, nên không bị ảnh hưởng. Chủ nhân yên tâm, Tiểu Cửu sẽ bảo vệ người!”

Tô Nhiên thì thào:

“Hỗn Độn thạch…”

Truyền thuyết kể rằng, khi trời đất chưa phân, hỗn độn sinh ra một viên bảo châu — Hỗn Độn châu, là linh thạch vô thượng, tụ linh của vũ trụ sơ khai. Khi Bàn Cổ khai thiên, Hỗn Độn châu vỡ thành năm mảnh, rơi xuống phàm trần.

Dù đã vỡ, linh lực của Hỗn Độn thạch vẫn cực kỳ cường đại, người nào sở hữu có thể nắm giữ quyền sinh sát, nghịch chuyển càn khôn — là chí bảo trong giới tu hành.

Năng lực của từng mảnh Hỗn Độn thạch thì không ai biết được cụ thể ra sao.

Cửu Nghiệp Liên Hỏa chính là một mảnh Hỗn Độn thạch biến hóa thành — có hình dáng như một đóa sen lửa tím, có thể thiêu rụi mọi thứ tà ác trên đời.

Còn mảnh Hỗn Độn thạch nơi đây — rõ ràng là mảnh có khả năng xây dựng không gian độc lập, thay đổi mọi thứ theo ý người điều khiển.

“Chủ nhân, chủ nhân~”

Trong khi Tô Nhiên đang ngẫm nghĩ, tiểu hỏa nhảy lên vai cô, nói đầy hưng phấn:

“Chủ nhân ơi, người có thể tìm cách lấy viên Hỗn Độn thạch này được không? Có nó, Tiểu Cửu sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa!”

“Ngươi muốn nó?”

“Dạ muốn ạ! Tiểu Cửu rất rất muốn!”

“Được, vậy ta sẽ nghĩ cách lấy nó.”

“Yaay! Chủ nhân là tuyệt nhất!” — Tiểu hỏa phấn khích nhảy cẫng, còn thơm lên má cô một cái.

Cất lại Tiểu Cửu, Tô Nhiên quyết định đi tìm những người khác trước.

Đang phân vân không biết nên đi hướng nào, ánh mắt cô bỗng liếc thấy Thạch Phi Phi đang ôm một chậu quần áo, ngẩn người bên bờ sông.

Bộ đồ trên người cô ấy cũng đã biến thành áo xanh quê mùa, tóc đuôi ngựa giờ trở thành một b.í.m tóc to vắt qua ngực.

“Thạch Phi Phi!”

Tô Nhiên vội vàng gọi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện