Quay đầu lại thấy Tô Nhiên, Thạch Phi Phi lập tức mừng rỡ, vứt luôn chậu quần áo chạy ào tới.
“Tô Nhiên, gặp được cô thật tốt quá! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cô vừa kéo áo của Tô Nhiên, vừa kéo cả áo và b.í.m tóc của mình, mặt mày đầy nghi hoặc.
“Ở đây có Hỗn Độn thạch, có người đang điều khiển lực hỗn độn để tạo ra không gian độc lập này.”
“Hỗn Độn thạch?”
Tô Nhiên vừa định giải thích thì từ trong làng có hai con ch.ó và một người chạy bổ ra.
Tô Nhiên và Thạch Phi Phi ngây người.
Chạy đầu tiên là Tôn Lâm — nhưng lại có đầu người thân chó, một cái đầu người to tướng gắn trên thân chó đen, quái dị không thể tả.
Sau lưng anh là một con ch.ó đen trắng lông dựng như bờm sư tử đuổi theo, sau nữa là Kim Tị quần áo lấm lem, vừa chạy vừa hét:
“Tôn huynh đệ, đừng chạy nữa, là tôi mà, là tôi đây!”
Vừa thấy Tô Nhiên, mắt Tôn Lâm trợn tròn:
“Tô đại sư, cứu tôi với! Con chó kia muốn cưỡi tôi…”
Tôn Lâm gào thét chạy tới chỗ Tô Nhiên, phía sau một người một chó đuổi sát gót.
Cảnh tượng này…
Tô Nhiên thật sự không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
Thạch Phi Phi lần nữa rơi vào trạng thái choáng váng — đúng kiểu sốc đến nỗi mẹ gặp cha cũng sốc, sốc đến tận nóc nhà.
Cô chỉ vào Tôn Lâm sững sờ nói:
“Đây… đây là Tôn Lâm? Còn đằng sau là Kim Tị?”
Tô Nhiên gật đầu.
Lúc này, Thạch Phi Phi bỗng cảm thấy… hài lòng với tạo hình của mình. Ngược lại, còn thấy may mắn.
Tạ ơn trời, tạ ơn đất, vẫn còn cho tôi làm một con người!
“Tô đại sư, cứu tôi!” Tôn Lâm nhảy chồm chồm bên chân Tô Nhiên.
Tô Nhiên bế anh ta lên — ừm, cũng nặng phết.
Thạch Phi Phi nhìn bộ dạng thảm hại của Tôn Lâm mà cười lăn cười bò:
“Con chó kia khẩu vị đặc biệt ghê! Lại còn muốn cưỡi cậu?!”
Tôn Lâm lườm trắng mắt, lười đôi co với cô.
Chó xù kia đi quanh Tô Nhiên vài vòng, thấy không có cơ hội liền tiu nghỉu rời đi.
Đợi nó đi xa, Tô Nhiên mới thả Tôn Lâm xuống, lắc lắc cổ tay đã tê rần.
Kim Tị thở hổn hển chạy tới:
“Em gái Tô Nhiên, em gái Phi Phi, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi!”
Anh chống tay lên gối, thở dốc, lườm Tôn Lâm giận dữ:
“Có mỗi chuyện biến thành chó, tôi cũng đâu có chê cười, chạy nhanh thế làm gì?”
“Xí, anh mới là chó, cả nhà anh là chó ấy! Tôi cắn anh bây giờ!” — Tôn Lâm giận đến nhe răng trợn mắt.
Tô Nhiên nhìn anh nghi ngờ:
“Vừa rồi anh gọi tôi là gì?”
Kim Tị ngơ ngác, vẻ mặt nghiêm túc:
“Em gái Tô Nhiên mà, đều là người nhà cả, đương nhiên phải gọi vậy.”
…Đây là con người Kim Tị kiêu ngạo kia sao? Tô Nhiên nghi hoặc kéo Thạch Phi Phi sang một bên, chỉ vào thái dương:
“Anh ta… không phải bị ngốc rồi chứ?”
Thạch Phi Phi bình thản đáp nhỏ:
“Anh ấy từng tẩu hỏa nhập ma lúc tu luyện, tổn thương não rồi.”
Tô Nhiên: “Cho nên?”
“Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, chỉ là… tâm thần phân liệt thôi.”
Sắc mặt Tô Nhiên lập tức trở nên kỳ lạ:
“Thế còn lúc đi làm nhiệm vụ, ổn à?”
“Ổn ổn, anh ấy vẫn rất mạnh đấy, cô yên tâm, có anh ấy ở đây nhất định không thiệt.”
“Vậy anh ấy phát bệnh có theo chu kỳ không?”
Thạch Phi Phi nghĩ ngợi một chút:
Trà Đá Dịch Quán
“Không, khá tùy hứng. Có khi biến thành bánh bèo, có lúc lại thành đứa ngốc, tùy tâm trạng.”
Tôn Lâm há miệng sững sờ:
“Còn có thể biến thành bánh bèo á?!”
“Suỵt! Đừng coi thường anh ấy. Dù có là bánh bèo, sức phá hoại cũng lợi hại cực kỳ.”
Kim Tị thấy hai người thì thầm to nhỏ, liền ghé lại:
“Các cô nói gì đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Phi Phi hất tóc:
“Không gì cả, tôi bảo hôm nay nắng đẹp, thích hợp phơi nắng.”
“Ohh~”
Tô Nhiên liếc nhìn phía sau lưng Kim Tị — trong tầm mắt cô, một gã bán hàng rong gánh hàng đang tiến lại gần.
Vừa thấy người đó, cô bỗng ngây người.
Cô trừng mắt nhìn, dụi mắt liên tục, nhìn lại lần nữa.
Không nhìn nhầm — người gánh hàng rong đó chính là Vương Khải!
Hơn nữa, quanh họ bất chợt xuất hiện rất nhiều người — bác nông dân cày ruộng, phụ nữ giặt đồ bên sông, lũ trẻ tắm dưới nước.
Mọi người như thể trong một khoảnh khắc nào đó… bỗng dưng xuất hiện.
“Là đội trưởng Vương!” — Tôn Lâm cũng nhận ra.
Vương Khải thấy Tôn Lâm thì khựng chân suýt ngã.
Tô Nhiên vẫy tay định gọi, thì có người nhanh miệng hơn.
“Tiểu Phạm, lại đi bán hàng đấy à?”
Một ông bác cày ruộng bên cạnh cười híp mắt chào hỏi.
“Vâng ạ, Lý nhị thúc, cháu đi sớm một chút, may ra bán thêm được vài thùng hàng. Không trò chuyện với thúc nữa, cháu đi đây.”
Vương Khải cười, vẫy tay chào bác Lý rồi lắc lư gánh hàng bước về phía Tô Nhiên.
Anh không ngừng nháy mắt với cô, ra hiệu đừng lên tiếng.
“Chị Thúy Hoa, mới về à?” — Vương Khải cười nói với Tô Nhiên.
Tô Nhiên đơ mặt, chỉ vào mình:
Thúy Hoa? Tôi á?!
Thạch Phi Phi và Kim Tị cũng khiếp vía nhìn Tô Nhiên:
Thúy… Hoa?
Đến cả Tôn Lâm cũng phải ngửa đầu ngó cô, mắt trợn to như chuông đồng.
Vương Khải ra sức nháy mắt, miệng mấp máy nhắc cô nói thoại.
Ngay lúc đó, trong đầu Tô Nhiên bỗng vang lên một câu:
“Phải đấy, Tiểu Phạm huynh, lại đi bán hàng à?”
Tô Nhiên lập tức hiểu ra:
“Phải đấy, Tiểu Phạm huynh, lại đi bán hàng à?”
“Ừm, bán thêm chút hàng, tích cóp tiền lấy vợ.” — Vương Khải đỏ mặt cười.
Lúc này, Kim Tị lại nhìn về phía bác nông dân cày ruộng — sửng sốt:
“Ơ, không phải là lão Trịnh sao?!”
“Tiểu Kim!” — ông bác kia nhìn thấy Kim Tị thì cảm động rơm rớm nước mắt, bước vài bước tới bờ ruộng, chìa tay ra mừng rỡ:
“Tiểu Kim, các cháu đến cứu bác đúng không? Mau kéo bác ra ngoài!”
Kim Tị vội nắm lấy tay ông:
“Đương nhiên là đến cứu bác bác bác…”
Chưa dứt câu, cả hai như bị điện giật, mắt trợn trắng, toàn thân co giật.
Một hồi lâu sau mới hồi phục, Kim Tị ngơ ngác nhìn quanh.
Lão Trịnh tuy bị giật đến kiệt sức, nhưng vừa thấy Kim Tị là mừng rỡ, suýt quên mất phải nói lời thoại.
Lão hớp hơi thở yếu ớt, gượng cười mấy tiếng:
“Ha… ha… ha… Tiểu Phạm giỏi thật đấy.”
Sau đó vỗ lên mình con trâu già:
“Lão Hoàng à, mình cũng phải cố gắng, hôm nay nhất định cày xong ruộng, không thì lỡ mùa mất.”
Nói xong, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhóm dõi mắt nhìn Vương Khải đi xa, anh quay đầu lại liên tục, miệng không tiếng mà hô:
Đợi tôi quay lại!
Lần này, Tô Nhiên đã hiểu.
Thạch Phi Phi lo lắng hỏi:
“Lão Trịnh, ông không sao chứ?”
Lão Trịnh phẩy tay:
“Không sao, bị điện giật chút thôi, quen rồi. À đúng rồi, ở đây phải nói đúng lời thoại, nói sai hay không nói đều bị điện giật.”
Tôn Lâm: “Lời thoại?!”
Lão Trịnh gật đầu xác nhận.
Tôn Lâm âm thầm thở phào:
May quá, mình là chó, không cần nói chuyện.
Hiểu rõ quy tắc nơi đây, Tô Nhiên cũng thấy yên tâm hơn. Cô nhìn về phía Kim Tị — trong đầu lại vang lên một giọng nói:
“Tiếp theo đến lượt Kim Tị nói lời thoại.”
“Tô Nhiên, gặp được cô thật tốt quá! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cô vừa kéo áo của Tô Nhiên, vừa kéo cả áo và b.í.m tóc của mình, mặt mày đầy nghi hoặc.
“Ở đây có Hỗn Độn thạch, có người đang điều khiển lực hỗn độn để tạo ra không gian độc lập này.”
“Hỗn Độn thạch?”
Tô Nhiên vừa định giải thích thì từ trong làng có hai con ch.ó và một người chạy bổ ra.
Tô Nhiên và Thạch Phi Phi ngây người.
Chạy đầu tiên là Tôn Lâm — nhưng lại có đầu người thân chó, một cái đầu người to tướng gắn trên thân chó đen, quái dị không thể tả.
Sau lưng anh là một con ch.ó đen trắng lông dựng như bờm sư tử đuổi theo, sau nữa là Kim Tị quần áo lấm lem, vừa chạy vừa hét:
“Tôn huynh đệ, đừng chạy nữa, là tôi mà, là tôi đây!”
Vừa thấy Tô Nhiên, mắt Tôn Lâm trợn tròn:
“Tô đại sư, cứu tôi với! Con chó kia muốn cưỡi tôi…”
Tôn Lâm gào thét chạy tới chỗ Tô Nhiên, phía sau một người một chó đuổi sát gót.
Cảnh tượng này…
Tô Nhiên thật sự không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
Thạch Phi Phi lần nữa rơi vào trạng thái choáng váng — đúng kiểu sốc đến nỗi mẹ gặp cha cũng sốc, sốc đến tận nóc nhà.
Cô chỉ vào Tôn Lâm sững sờ nói:
“Đây… đây là Tôn Lâm? Còn đằng sau là Kim Tị?”
Tô Nhiên gật đầu.
Lúc này, Thạch Phi Phi bỗng cảm thấy… hài lòng với tạo hình của mình. Ngược lại, còn thấy may mắn.
Tạ ơn trời, tạ ơn đất, vẫn còn cho tôi làm một con người!
“Tô đại sư, cứu tôi!” Tôn Lâm nhảy chồm chồm bên chân Tô Nhiên.
Tô Nhiên bế anh ta lên — ừm, cũng nặng phết.
Thạch Phi Phi nhìn bộ dạng thảm hại của Tôn Lâm mà cười lăn cười bò:
“Con chó kia khẩu vị đặc biệt ghê! Lại còn muốn cưỡi cậu?!”
Tôn Lâm lườm trắng mắt, lười đôi co với cô.
Chó xù kia đi quanh Tô Nhiên vài vòng, thấy không có cơ hội liền tiu nghỉu rời đi.
Đợi nó đi xa, Tô Nhiên mới thả Tôn Lâm xuống, lắc lắc cổ tay đã tê rần.
Kim Tị thở hổn hển chạy tới:
“Em gái Tô Nhiên, em gái Phi Phi, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi!”
Anh chống tay lên gối, thở dốc, lườm Tôn Lâm giận dữ:
“Có mỗi chuyện biến thành chó, tôi cũng đâu có chê cười, chạy nhanh thế làm gì?”
“Xí, anh mới là chó, cả nhà anh là chó ấy! Tôi cắn anh bây giờ!” — Tôn Lâm giận đến nhe răng trợn mắt.
Tô Nhiên nhìn anh nghi ngờ:
“Vừa rồi anh gọi tôi là gì?”
Kim Tị ngơ ngác, vẻ mặt nghiêm túc:
“Em gái Tô Nhiên mà, đều là người nhà cả, đương nhiên phải gọi vậy.”
…Đây là con người Kim Tị kiêu ngạo kia sao? Tô Nhiên nghi hoặc kéo Thạch Phi Phi sang một bên, chỉ vào thái dương:
“Anh ta… không phải bị ngốc rồi chứ?”
Thạch Phi Phi bình thản đáp nhỏ:
“Anh ấy từng tẩu hỏa nhập ma lúc tu luyện, tổn thương não rồi.”
Tô Nhiên: “Cho nên?”
“Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, chỉ là… tâm thần phân liệt thôi.”
Sắc mặt Tô Nhiên lập tức trở nên kỳ lạ:
“Thế còn lúc đi làm nhiệm vụ, ổn à?”
“Ổn ổn, anh ấy vẫn rất mạnh đấy, cô yên tâm, có anh ấy ở đây nhất định không thiệt.”
“Vậy anh ấy phát bệnh có theo chu kỳ không?”
Thạch Phi Phi nghĩ ngợi một chút:
Trà Đá Dịch Quán
“Không, khá tùy hứng. Có khi biến thành bánh bèo, có lúc lại thành đứa ngốc, tùy tâm trạng.”
Tôn Lâm há miệng sững sờ:
“Còn có thể biến thành bánh bèo á?!”
“Suỵt! Đừng coi thường anh ấy. Dù có là bánh bèo, sức phá hoại cũng lợi hại cực kỳ.”
Kim Tị thấy hai người thì thầm to nhỏ, liền ghé lại:
“Các cô nói gì đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Phi Phi hất tóc:
“Không gì cả, tôi bảo hôm nay nắng đẹp, thích hợp phơi nắng.”
“Ohh~”
Tô Nhiên liếc nhìn phía sau lưng Kim Tị — trong tầm mắt cô, một gã bán hàng rong gánh hàng đang tiến lại gần.
Vừa thấy người đó, cô bỗng ngây người.
Cô trừng mắt nhìn, dụi mắt liên tục, nhìn lại lần nữa.
Không nhìn nhầm — người gánh hàng rong đó chính là Vương Khải!
Hơn nữa, quanh họ bất chợt xuất hiện rất nhiều người — bác nông dân cày ruộng, phụ nữ giặt đồ bên sông, lũ trẻ tắm dưới nước.
Mọi người như thể trong một khoảnh khắc nào đó… bỗng dưng xuất hiện.
“Là đội trưởng Vương!” — Tôn Lâm cũng nhận ra.
Vương Khải thấy Tôn Lâm thì khựng chân suýt ngã.
Tô Nhiên vẫy tay định gọi, thì có người nhanh miệng hơn.
“Tiểu Phạm, lại đi bán hàng đấy à?”
Một ông bác cày ruộng bên cạnh cười híp mắt chào hỏi.
“Vâng ạ, Lý nhị thúc, cháu đi sớm một chút, may ra bán thêm được vài thùng hàng. Không trò chuyện với thúc nữa, cháu đi đây.”
Vương Khải cười, vẫy tay chào bác Lý rồi lắc lư gánh hàng bước về phía Tô Nhiên.
Anh không ngừng nháy mắt với cô, ra hiệu đừng lên tiếng.
“Chị Thúy Hoa, mới về à?” — Vương Khải cười nói với Tô Nhiên.
Tô Nhiên đơ mặt, chỉ vào mình:
Thúy Hoa? Tôi á?!
Thạch Phi Phi và Kim Tị cũng khiếp vía nhìn Tô Nhiên:
Thúy… Hoa?
Đến cả Tôn Lâm cũng phải ngửa đầu ngó cô, mắt trợn to như chuông đồng.
Vương Khải ra sức nháy mắt, miệng mấp máy nhắc cô nói thoại.
Ngay lúc đó, trong đầu Tô Nhiên bỗng vang lên một câu:
“Phải đấy, Tiểu Phạm huynh, lại đi bán hàng à?”
Tô Nhiên lập tức hiểu ra:
“Phải đấy, Tiểu Phạm huynh, lại đi bán hàng à?”
“Ừm, bán thêm chút hàng, tích cóp tiền lấy vợ.” — Vương Khải đỏ mặt cười.
Lúc này, Kim Tị lại nhìn về phía bác nông dân cày ruộng — sửng sốt:
“Ơ, không phải là lão Trịnh sao?!”
“Tiểu Kim!” — ông bác kia nhìn thấy Kim Tị thì cảm động rơm rớm nước mắt, bước vài bước tới bờ ruộng, chìa tay ra mừng rỡ:
“Tiểu Kim, các cháu đến cứu bác đúng không? Mau kéo bác ra ngoài!”
Kim Tị vội nắm lấy tay ông:
“Đương nhiên là đến cứu bác bác bác…”
Chưa dứt câu, cả hai như bị điện giật, mắt trợn trắng, toàn thân co giật.
Một hồi lâu sau mới hồi phục, Kim Tị ngơ ngác nhìn quanh.
Lão Trịnh tuy bị giật đến kiệt sức, nhưng vừa thấy Kim Tị là mừng rỡ, suýt quên mất phải nói lời thoại.
Lão hớp hơi thở yếu ớt, gượng cười mấy tiếng:
“Ha… ha… ha… Tiểu Phạm giỏi thật đấy.”
Sau đó vỗ lên mình con trâu già:
“Lão Hoàng à, mình cũng phải cố gắng, hôm nay nhất định cày xong ruộng, không thì lỡ mùa mất.”
Nói xong, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhóm dõi mắt nhìn Vương Khải đi xa, anh quay đầu lại liên tục, miệng không tiếng mà hô:
Đợi tôi quay lại!
Lần này, Tô Nhiên đã hiểu.
Thạch Phi Phi lo lắng hỏi:
“Lão Trịnh, ông không sao chứ?”
Lão Trịnh phẩy tay:
“Không sao, bị điện giật chút thôi, quen rồi. À đúng rồi, ở đây phải nói đúng lời thoại, nói sai hay không nói đều bị điện giật.”
Tôn Lâm: “Lời thoại?!”
Lão Trịnh gật đầu xác nhận.
Tôn Lâm âm thầm thở phào:
May quá, mình là chó, không cần nói chuyện.
Hiểu rõ quy tắc nơi đây, Tô Nhiên cũng thấy yên tâm hơn. Cô nhìn về phía Kim Tị — trong đầu lại vang lên một giọng nói:
“Tiếp theo đến lượt Kim Tị nói lời thoại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương