Đáp lại bằng một nụ cười, Tô Nhiên lễ phép bắt tay:

“Tôi là Tô Nhiên, rất vui được làm quen với cô.”

Ánh mắt Thạch Phi Phi không rời khỏi Tô Nhiên, hơi nghi hoặc hỏi:

“Người trong giới huyền môn, bên Tổ chuyên án của chúng tôi đều có hồ sơ, sao tôi không nhớ có cô?”

Tô Nhiên mỉm cười khiêm tốn:

“Có lẽ vì tôi chỉ là một người lên mạng xem bói thôi, không có gì đặc biệt, nên không có hồ sơ cũng phải.”

“À, ra vậy.” Thạch Phi Phi gật đầu, nhưng cũng không hề coi thường cô,

“Thế thì hôm nào tôi sẽ vào livestream ủng hộ cô một phen.”

“Thầy Tô lợi hại lắm, đã giúp đỡ bên cảnh cục phá được không ít vụ án rồi, pháp thuật cao cường.”

Cục trưởng Chu tự nhiên đổi cách xưng hô với Tô Nhiên, từng lời nói đều tràn đầy khen ngợi.

Thấy mọi người đã quen biết nhau, ông lập tức chuyển chủ đề sang hai bệnh nhân, lo lắng nhìn về phía cấp dưới của mình:

“Thầy Tô, hay là cô vào xem tình hình hai người họ thử xem?”

Tô Nhiên biết rõ ông lo lắng, liền gật đầu, bước vào phòng bệnh.

Có được sự khẳng định của Cục trưởng Chu, ánh mắt Thạch Phi Phi nhìn Tô Nhiên đã thêm vài phần tò mò. Cô hiểu rõ, Tô Nhiên khiêm tốn như vậy không đơn giản chỉ là người xem bói trên mạng.

Còn Kim Tị, từ đầu đến cuối vẫn không hề liếc nhìn Tô Nhiên một cái.

Cục trưởng Chu và Thạch Phi Phi cùng theo Tô Nhiên vào trong, chỉ có Kim Tị đứng lạnh lùng ngoài cửa.

Hai người nằm trên giường bệnh, tình trạng đã chuyển biến xấu hơn, những đường chỉ đỏ bò dưới da như sợi m.á.u càng lúc càng dữ dội, trông như muốn phá vỡ làn da mà chui ra ngoài.

Cảnh tượng nhìn vào thật kinh hãi.

“Thầy Tô, cô có cách cứu họ không?”

Hai chàng trai trẻ tuổi như vậy, chỉ mới hai ngày đã thành ra thế này, Cục trưởng Chu nhìn mà xót xa, lại thêm việc Vương Khải mất tích, ông lo lắng đến mức khóe miệng đều nổi mụn nước.

“Trên người họ là trúng cổ huyết tuyến cổ.” Tô Nhiên chăm chú nhìn hai người, không quay đầu lại mà nói:

“Cổ độc này khiến trên người xuất hiện những đường m.á.u đỏ nhỏ như sợi tóc, chính là loại cổ trùng dạng chỉ m.á.u – nên gọi là huyết tuyến cổ. Sau khi trúng độc, cổ trùng sẽ nhanh chóng sinh sôi, bò đầy cơ thể người bị hại, trong vòng bảy ngày sẽ xuyên thủng nội tạng và da thịt, cuối cùng khiến người đó bụng nát ruột lòi mà chết.”

“Nhưng đừng lo, tôi có thể cứu họ.”

Một câu nói đó khiến Cục trưởng Chu tái mặt vì sợ hãi bỗng phấn chấn trở lại, vỗ n.g.ự.c thở phào:

“Trời ơi, hú hồn c.h.ế.t mất!”

Thạch Phi Phi đang hóng chuyện bên cạnh cũng đầy kinh ngạc.

Không chỉ vì Tô Nhiên nhận ra loại cổ độc khó giải này, mà còn dám khẳng định chắc nịch là có thể giải được.

Phải biết rằng, cô và Kim Tị đều là cao thủ có tiếng trong giới huyền thuật, mà cũng không làm gì được loại cổ độc rắc rối này, thế mà Tô Nhiên lại có thể? Ngoài cửa, Kim Tị nghe vậy cũng khẽ thay đổi ánh mắt.

Ba người đều nhìn về phía Tô Nhiên, chờ xem cô sẽ giải cổ độc như thế nào.

Trước ánh mắt dõi theo của mọi người, Tô Nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay bốc lên một ngọn tử hỏa (lửa màu tím).

Thạch Phi Phi và Kim Tị lập tức trừng to mắt nhìn nhau, chấn động không thôi.

Cục trưởng Chu thì không hiểu gì, nhưng hai người họ thì biết rõ — đó là dị hỏa!

Là loại lửa đặc biệt mang lực lượng hỗn độn, uy lực cực lớn, có linh tính, còn biết nhận chủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Loại linh bảo này không chỉ hiếm gặp, mà việc luyện hóa nó làm hỏa bạn sinh còn khó hơn lên trời.

Không ngờ cô gái trẻ này lại là chủ nhân của dị hỏa!

Sự kinh ngạc của Kim Tị và Thạch Phi Phi chẳng khác gì thấy người ngoài hành tinh.

Trong ánh mắt mọi người, ngọn lửa tím nơi đầu ngón tay Tô Nhiên phân làm hai luồng, lần lượt bay vào cơ thể hai cảnh sát đang hôn mê.

Hai người lập tức biến thành người lửa, toàn thân bốc cháy.

Nhưng họ không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại cổ trùng bên trong lại giãy giụa kịch liệt, thậm chí còn nghe được tiếng “chít chít” rên rỉ.

Chẳng bao lâu, những đường m.á.u đỏ trên người hai người dừng lại, rồi nhanh chóng biến mất.

Ngay sau đó, hai người đồng loạt mở mắt, bò dậy ôm bụng nôn mửa từng ngụm từng ngụm chất lỏng đỏ sền sệt.

Rồi lại bắt đầu nôn ra m.á.u đen, cho đến khi m.á.u chuyển sang đỏ tươi, họ mới dừng lại, kiệt sức mà ngất đi.

Sau khi nôn hết m.á.u độc, Tô Nhiên vẽ bùa trong không trung, đánh vào cơ thể họ, đồng thời đọc chú linh ngữ. Khi chú ngữ vừa dứt, hai người mới lờ mờ tỉnh lại.

Hai ánh mắt yếu ớt đảo quanh phòng, cuối cùng dừng trên gương mặt quen thuộc của Cục trưởng:

“Cục… Cục trưởng…”

Cục trưởng Chu đang trắng bệch cả mặt vì sợ, nghe họ gọi, liền theo phản xạ mà đáp “Ơi…”.

Phản ứng lại, ông nhìn hai người sống sót, mắt đỏ hoe vì xúc động.

Là một cảnh sát hình sự, hy sinh vì vụ án là vinh quang. Nhưng nếu có thể, ông mong tất cả đồng nghiệp của mình được bình an.

Tô Nhiên quay sang nói với ông:

“Ổn rồi, không sao nữa. Bọn họ chỉ là quá yếu, lại nôn nhiều máu, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe lại.”

“Được được được! Tốt quá rồi.” Cục trưởng Chu liên tục gật đầu, nghe được lời khẳng định ấy, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cô ấy có thể cứu được họ dễ dàng như vậy, thì việc tìm được Vương Khải hẳn cũng không phải chuyện khó.

Cục trưởng Chu liền gọi bác sĩ tới chăm sóc hậu sự, dặn dò họ nghỉ ngơi, rồi dẫn ba người ra khỏi phòng, tìm một phòng trống để bàn chuyện.

Cục trưởng Chu:

“Tôi đã chuẩn bị vé máy bay đi Nam Vân rồi, một tiếng nữa sẽ cất cánh, cảnh sát Tôn Lâm sẽ đi cùng các cô cậu.

Anh ấy là người theo dõi vụ án từ đầu đến cuối, tuy không cùng đi với Vương Khải, nhưng là người hiểu rõ tình hình nhất.

Sau khi đến nơi, nếu có gì cần, có thể nhờ anh ấy liên lạc với cảnh sát địa phương, hoặc trực tiếp liên hệ với tôi, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho mọi người.

Tóm lại, hãy cố gắng hết sức để cứu người. Có gì cần, cứ nói với tôi.”

Ánh mắt Thạch Phi Phi và Kim Tị vẫn dừng trên người Tô Nhiên.

Biết họ đang nghĩ gì, Tô Nhiên không giải thích gì thêm, chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.

Ba người đều đồng ý với sắp xếp, sau đó, Tôn Lâm chạy tới, dẫn họ đến sân bay.

Lần này Cục trưởng Chu rất hào phóng, bỏ tiền túi mua hẳn vé hạng nhất cho cả nhóm.

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên thoải mái tựa người vào ghế, bên cạnh Tôn Lâm thì vô cùng vui mừng khi gặp lại cô, liên tục luyên thuyên kể chuyện.

Thạch Phi Phi muốn nhân lúc này hỏi chuyện dị hỏa, mà mãi không chen được vào.

Tôn Lâm:

“Cô Tô, gặp được cô tôi mừng c.h.ế.t mất! Cô không biết đâu, cái bùa hộ mệnh lần trước cô cho tôi ấy, trời ơi, thật sự cứu mạng tôi mấy lần liền! Cô đúng là ân nhân cứu mạng tôi!”

Tô Nhiên rùng mình một cái:

“Gì đấy? Anh sẽ không phải muốn lấy thân báo đáp đấy chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện