Trước kết cục như vậy, cư dân mạng không khỏi xôn xao, xúc động.

【Tội nghiệp chú chó, nó có làm gì sai đâu, sao lại phải chịu hình phạt nặng như vậy?】

【Đúng vậy, thật sự quá đáng mà.】

Tô Nhiên thấy nhiều người thay chó vàng bất bình, liền lên tiếng:

“Không cần lo lắng đâu mọi người, vừa rồi tôi đã truyền một chút công đức vào hồn phách của chó vàng.

Có công đức trong người, nó sẽ không bị xử hồn phi phách tán.

Tuy vẫn phải chịu hình phạt thích đáng, nhưng sau khi chuộc tội, nó sẽ thoát khỏi súc sinh đạo, kiếp sau được đầu thai làm người.”

【Hay quá! Cuối cùng chú chó tội nghiệp cũng có một kết cục tốt đẹp rồi.】

【Lòng tham con người vô đáy, quá đáng sẽ hại mình hại người.】

【Vẫn luôn tin rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo. Ngẩng đầu ba thước có thần linh.】

【Chúng ta không thể tùy ý khống chế sinh mạng của kẻ khác, dù là động vật cũng vậy. Một mạng đổi một mạng. Nếu không hối cải, nợ mạng càng chất chồng, thì có bao nhiêu mạng mà trả?】

【Mong ai cũng hiểu được sự quý giá của sinh mạng, tôn trọng sinh mạng, bảo vệ sinh mạng — cũng là đang bảo vệ chính bản thân mình.】

【Giết chóc quá mức, cuối cùng sẽ bị phản phệ trở lại.】

【Trời ạ… nghe thế thì còn dám ăn thịt nữa không? Vậy lúc đi đường dẫm c.h.ế.t kiến, dẫm c.h.ế.t côn trùng… thì sao? Mình cũng sẽ gặp chuyện à?】



“Đừng sợ nhé mọi người, ăn uống bình thường thì không sao cả. Dẫm c.h.ế.t kiến trên đường cũng là vô tình, không ảnh hưởng gì hết.

Cha của Giang Tân Quang bị chó nhập rồi đoạt mạng là vì ông ta quá mức tàn nhẫn, sát sinh vô độ, lại còn nhẫn tâm độc ác.

Vậy nên mới chiêu lấy báo ứng. Mọi người đừng quá lo lắng nha.”

---

Trên đường định quay về nhà livestream tiếp, Tô Nhiên nhận được một cuộc gọi từ Tôn Lâm.

Anh nói Cục trưởng Chu đang ở bệnh viện, có việc gấp muốn gặp cô, rồi gửi địa chỉ qua.

Dựa vào địa chỉ đó, Tô Nhiên tìm đến một phòng bệnh đặc biệt.

Cửa phòng có cảnh sát thường phục đứng gác.

Phòng bệnh chia làm hai gian — một gian trong đặt giường bệnh, một gian ngoài là phòng tiếp khách.

Cách bố trí này không phải vì bệnh nhân là phạm nhân hay được ưu ái, mà là bệnh tình của họ quá khủng khiếp, để tránh gây hoang mang nên mới sắp xếp thế này.

Tô Nhiên và Cục trưởng Chu đứng ngoài phòng tiếp khách, qua tấm kính quan sát tình hình bên trong.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhiên gặp Cục trưởng Chu — khoảng năm mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, vẻ ngoài chính trực, người ông tỏa ra ánh sáng kim quang và bạch quang dày đặc.

Thông thường, ánh sáng trên thân con người chia làm ba loại:

Kim quang là công đức.

Bạch quang là chính khí.

Tử quang là vận khí.

Còn quỷ quái, yêu tà, hoặc người luyện tà thuật, làm điều ác thì quanh người sẽ tỏa khí đen.

Mà ánh sáng trắng và vàng quanh người Cục trưởng Chu chứng tỏ ông là người chính trực, tích đức.

Với người như vậy, Tô Nhiên luôn tôn trọng.

Cho nên khi biết ông muốn gặp mình, cô lập tức đến ngay.

---

Tô Nhiên nhìn vào phòng bệnh.

Bình thường phòng bệnh khá rộng, nhưng vì đặt hai giường bệnh nên trông có vẻ chật chội.

Trên giường là hai chàng trai trẻ bất tỉnh.

Lẽ ra họ phải là thanh niên trai tráng, vậy mà giờ đây lại gầy trơ xương, khiến ai nhìn cũng giật mình.

Hai người chỉ mặc đồ lót, tay chân bị còng chặt vào giường. Dù hôn mê nhưng vẫn quằn quại trong đau đớn.

Trên da thịt họ là những đường vân đỏ nổi cuồn cuộn, như giun bò trong da — chỗ thì nhô lên thành bọc lớn, chỗ thì u lên thành u nhỏ.

Nhìn từ xa, cả người họ như bị lũ sinh vật gớm ghiếc cựa quậy bên trong.

Bên cạnh giường có một nam một nữ đang thi pháp cứu người, vì họ quay lưng lại nên Tô Nhiên không thấy rõ mặt.

Cục trưởng Chu cau mày nhìn cảnh tượng trên giường, trầm ngâm một lúc rồi thở dài nặng nề:

“Cô Tô, tôi nói thẳng luôn nhé. Hôm nay mời cô đến đây là vì hai việc:

Thứ nhất là mong cô cứu hai người này.

Thứ hai là giúp chúng tôi tìm Vương Khải, cậu ấy mất tích ba ngày rồi.”

Tô Nhiên ngạc nhiên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mất tích? Hai người này thành ra thế này có liên quan đến Vương Khải sao?”

Cục trưởng Chu gật đầu, sắc mặt trầm trọng:

“Đúng vậy. Ba ngày trước, để điều tra một vụ án mạng, Vương Khải đến một thị trấn biên giới ở thành phố Nam Vân.

Trong lúc điều tra ở một ngôi làng, cậu ta đột nhiên biến mất ngay trước mặt đồng đội, rồi không liên lạc được nữa.

Chúng tôi lập tức liên hệ với tổ chuyên án.

Ngày hôm sau, tổ chuyên án phái hai người đến hiện trường, kết quả cũng mất tích luôn.”

“Còn hai người nằm trong đó chính là hai cảnh sát đã đi cùng Vương Khải đến Nam Vân.

Sau khi trở về, họ liền trở thành thế này.

Hai người đang thi pháp kia là nhân viên mới được tổ chuyên án cử tới.

Sau khi quan sát tình hình, họ sẽ tiếp tục đến Nam Vân điều tra.”

Nói đến đây, Cục trưởng Chu cười khổ:

“Tôi biết tôi là cảnh sát lâu năm, không nên mê tín, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ —

chỉ có cô đi mới có thể cứu được Vương Khải.

Vì vậy tôi mới đặc biệt mời cô cùng đi…”

Thật ra, còn một điều ông chưa nói:

Hai người trước kia mà tổ chuyên án phái đi đã mất tích.

Lần này lại cử thêm hai người nữa — nhỡ họ cũng không trở về, thì làm sao cứu được Vương Khải? Cục trưởng Chu không dám tin tưởng hoàn toàn, cảm thấy vẫn nên tự tìm người đi cùng thì an tâm hơn.

Mà Tô Nhiên chính là người ông cảm thấy đáng tin cậy nhất.

---

Tô Nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng ông, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào hai người trên giường bệnh.

Nghe xong lời Cục trưởng Chu, cô lập tức gật đầu:

“Không vấn đề gì, tôi sẽ đi cùng. Nhất định đưa Vương Khải bình an trở về.”

Nghe Tô Nhiên đồng ý sảng khoái như vậy, Cục trưởng Chu vô cùng cảm kích:

“Không ngờ cô Tô đồng ý nhanh như vậy, thật sự cảm ơn vô cùng!”

Tô Nhiên phất tay:

“Không cần khách sáo. Chỉ cần các anh là người vì nước vì dân, cho dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng sẵn lòng giúp sức.”

“Cô Tô thật là nhân nghĩa rộng lớn, tôi cảm kích khôn cùng.”

---

Đúng lúc ấy, hai người nam nữ trong phòng bệnh đi ra, thần sắc mệt mỏi, thất vọng.

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên quay đầu nhìn họ.

Người phụ nữ có vẻ ngoài ưa nhìn, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc áo đen quần dài — nhìn rất mạnh mẽ, kiểu phụ nữ sắc sảo quyết đoán.

Người đàn ông đứng cạnh cô ta thì ngược lại — dung mạo yêu mị quyến rũ, còn đẹp hơn cả người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng cao ngạo, tỏa ra khí chất đừng lại gần tôi.

Người phụ nữ hướng về phía Cục trưởng Chu lắc đầu:

“Xin lỗi, chúng tôi cũng không cứu được họ.”

Người đàn ông chỉ lạnh lùng liếc qua Cục trưởng Chu và Tô Nhiên, không nói lời nào.

Cục trưởng Chu vội giới thiệu:

“Vị này là Tô Nhiên — nhà huyền học rất nổi tiếng ở Kim Giang.

Còn hai người đây là người của tổ chuyên án…”

Người đàn ông nói vắn tắt:

“Kim Tị.”

“Tô Nhiên.”

Anh ta lạnh nhạt, Tô Nhiên cũng không dài dòng.

Nhìn chằm chằm vào Kim Tị, Tô Nhiên nhướng mày — người này không phải người, mà là yêu.

Tổ chuyên án này thật không tầm thường — không chỉ có pháp sư huyền học, mà còn cả yêu quái tu hành.

Người phụ nữ tóc đuôi ngựa vừa nhìn thấy Tô Nhiên liền mắt sáng lên, mỉm cười rạng rỡ, vươn tay bắt tay Tô Nhiên, giọng nói hào sảng và thân thiện:

“Anh ta là vậy đó, đừng để bụng.

Tôi tên là Thạch Phi Phi, rất vui được gặp cô!”

Tô Nhiên rất thích những người thẳng thắn, vì không cần phải đoán tâm tư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện