Người đi đường nhao nhao nhìn theo với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Đặc biệt là đám du khách trước đó vừa đi ngang qua nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’, ngửi thấy mùi vịt quay thơm lừng. Nghe thấy mùi quen thuộc này, họ ngửa đầu không kìm được mà đếm số lượng vịt quay trên xe:

 
"Một, hai, ba, bốn... Ối giời ơi, phải đến mười mấy con vịt quay ấy chứ."

"Trên trang web của Trúc Uyển, giá niêm yết là 3999 tệ một con. Nhiều con thế này chắc phải hơn vạn tệ, trời ạ. Niềm vui của người giàu tôi không dám tưởng tượng nổi!"

"Tôi liều mạng với đám tiểu thư nhà giàu này á!"

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Giản Vân Lam đã đạt được thành tựu "kết thúc bày quầy chỉ sau hai mươi phút", nhưng cậu lại không thực sự vui vẻ. Bởi lẽ, mục đích bày quầy của cậu từ trước đến nay không phải là kiếm tiền, mà việc bày quầy của bản thân mới chính là mục đích cuối cùng của cậu.

Cậu ấy cũng không dựa vào việc này để kiếm tiền. Lát nữa trở về, cậu sẽ lập tức quyên góp hết số tiền đó... nhưng hiện tại, rõ ràng là còn chưa bày quầy đã ghiền mà đã kết thúc rồi sao? Ngày mai nhất định phải giới hạn số lượng mua mới được. Cậu ủ rũ cụp đuôi thu dọn quầy, sau đó đạp xe ba bánh về nhà.

Bên kia đường, nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’.

Quản lý đại sảnh, Lão Hồ vừa mới tiếp đãi xong vị khách VIP cao cấp, Ông ta cúi đầu khom lưng đưa khách vào phòng riêng, trên mặt nở nụ cười tươi rói: "Mục tiên sinh, Hoắc tiên sinh, hai vị có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Trước mắt ông ta là hai người đàn ông có tướng mạo xuất chúng, không chỉ có tướng mạo mà khí chất cũng đều vô cùng nổi bật. Một người có mái tóc đỏ rực rỡ, bên khóe môi có một nốt ruồi duyên dáng, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, giống như một đóa hoa tươi rực rỡ dưới ánh nắng chói chang, lộng lẫy mà tràn đầy sức sống.

Người còn lại trông có vẻ điềm đạm hơn, mặc âu phục cắt may vừa vặn, sống mũi cao thẳng, thần thái có vẻ cao ngạo, trên vành tai có đeo một chiếc khuyên tai đá hắc diệu. Hai người này đứng cạnh nhau, trông vô cùng xứng đôi.

Dù sao thì họ cũng là hai đại thiếu gia của Mục gia và Hoắc gia, những gia tộc hào môn hàng đầu trong giới kinh doanh.

Mục Minh Thu cà lơ phất phơ vắt chéo chân, mái tóc đỏ rực rỡ bị gió nhẹ thổi bay, ánh nắng chiều càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của anh ta cùng nụ cười rạng rỡ chói mắt. Anh ta nhìn vào điện thoại cười không ngậm miệng được, vừa xem vừa dùng giọng điệu khoa trương đọc cho Hoắc Dã nghe:

 
"Mấy trang mạng xã hội đang đồn ầm lên là đại thiếu gia Hoắc gia có con riêng ở nước ngoài, năm nay ba tuổi rưỡi rồi kìa ha ha ha ha ha, nói cứ như thật ấy."

Ánh mắt Hoắc Dã lạnh nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Toàn mấy tài khoản marketing vô lương bịa đặt thôi."

Không khí trở nên có chút tĩnh lặng. Lão Hồ đứng một bên có chút xấu hổ, lau mồ hôi:

"Ách, hai vị xem còn có muốn gọi thêm món gì không ạ?"

Hoắc Dã đan hai tay vào nhau, thờ ơ nói: "Tạm thời không có yêu cầu gì."

Lão Hồ gật đầu: "Vâng."

Ông ta vừa định xoay người ra cửa thì bị một giọng nói khác gọi lại: "Khoan đã."

"Mục thiếu gia." Lão Hồ vội vàng xoay người: "Ngài có gì cần phân phó?"

Mục Minh Thu vuốt mái tóc ra sau tai, nói với lão Hồ: "Cho chúng tôi một con vịt quay đi."

Hoắc Dã khẽ nhíu mày, có vẻ hơi kinh ngạc nhưng hắn không nói gì cả. Mục Minh Thu liếc hắn một cái, tuỳ tiện giải thích: "Lâu rồi không ăn vịt quay, muốn nếm thử."

"Hôm nay vịt quay của bọn họ nghe có vẻ thơm hơn, không giống như trước đây."

Nghe Mục Minh Thu nói vậy, Hoắc Dã cũng ngửi thấy trong không khí thoang thoảng một mùi hương của vịt quay. Quả thật là không giống với vịt quay của nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ trước đây.

Vì thế, Hoắc Dã gật đầu, dịu giọng lại nói: "Em muốn ăn thì cứ gọi."

Lão Hồ cũng ngẩn người, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười tươi rói: " Dạ vâng, vâng ạ, Mục thiếu gia muốn ăn vịt quay, đương nhiên là được rồi, tôi sẽ cho nướng ngay cho ngài!"

Lão Hồ vui vẻ đi ra cửa. Mục Minh Thu và Hoắc Dã đều là khách hàng VIP của họ. Mỗi năm, hai người họ chi tiêu ở ‘Trúc Uyển’ có thể lên đến tám chữ số, đặc biệt là Mục Minh Thu gần như tuần nào anh ta cũng đến.

Mục Minh Thu và Hoắc Dã đều thích hầu hết các món ăn của ‘Trúc Uyển’ đã gọi rất nhiều lần, nhưng riêng món vịt quay mà Trúc Uyển lấy làm tự hào lại hơi khó "lọt mắt xanh" của Mục đại thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia đặc biệt là Hoắc Dã.

Bên ngoài Hoắc Dã trông cao ngạo, và quả thật là rất khó lấy lòng. Hai năm trước Hoắc Dã từng gọi một lần vịt quay, ăn một miếng đã nhăn mặt, thậm chí còn không nuốt xuống con vịt quay trị giá 4000 tệ còn lại đương nhiên cũng bị ném vào thùng rác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện