Hoắc Dã và Mục Minh Thu hai người đến ‘Trúc Uyển’ ăn cơm thường không gọi vịt quay, vậy mà hôm nay lại đột nhiên đổi tính.
"Phải dặn dò đầu bếp, hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt, trổ hết tài nghệ ra." Lão Hồ lẩm bẩm: "Phải nướng cho ra con vịt quay khiến hai vị thiếu gia hài lòng mới được..."
Nghĩ đến đây, bước chân Lão Hồ khựng lại. Mục Minh Thu vừa mới nói " Hôm nay vịt quay nghe có vẻ thơm hơn ".
Nhưng lò vịt quay gần nhất của ‘Trúc Uyển’ là được nướng cho tiểu thư Hứa Thi Thi một giờ trước. Trúc Uyển của họ bề ngoài trông cổ kính nhưng thực chất lại có hệ thống lọc khí tiên tiến nhất, mùi vịt quay từ một giờ trước đã sớm tan hết rồi. Vậy mùi vịt quay mà Mục thiếu gia ngửi thấy là từ đâu ra...? Chẳng lẽ... Lão Hồ xuyên qua cửa sổ nhìn về phía con phố đối diện nhưng rất nhanh, ông ta lại gạt bỏ ý nghĩ đó sao có thể được chứ.
Con phố đối diện, cậu kia đã thu dọn quầy, đạp xe ba bánh ủ rũ cụp đuôi đi xa. Lão Hồ liếc nhìn đồng hồ: " Còn chưa đến nửa tiếng mà đã không chịu nổi đả kích, bỏ đi rồi à?"
Trước đó ông ta dự đoán là cậu bé này bày quầy được nửa tiếng, bán không được vịt quay thì sẽ khóc mếu máo bỏ đi. Giờ xem ra, ông ta vẫn đánh giá cao cậu bé rồi đến nửa tiếng cũng không kiên trì nổi.
Đương nhiên, cũng không trách nó được… Dù sao cậu bé chỉ là đứa trẻ ba tuổi, biết gì về vịt quay chứ. Hơn nữa đối thủ của cậu lại là ‘Trúc Uyển’ danh tiếng lừng lẫy của họ, thua cũng không oan... Lão Hồ vừa ngâm nga vừa đi về phía phòng bếp.
Trên đường phố. Nhìn cậu cưỡi xe ba bánh quay lại đường cũ, không ít người đi đường cũng có cùng suy nghĩ với Lão Hồ. Hai mươi phút trước, họ còn thấy cậu bé vui vẻ hớn hở đi ra ngoài bày quầy cơ mà. Kết quả mới qua bao lâu, cậu như biến thành người khác, cúi gằm đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước, khuôn mặt nhỏ trắng muốt phồng lên, trông có vẻ buồn bã ỉu xìu.
Quả nhiên, việc cạnh tranh buôn bán ngoài đời thực đối với một đứa trẻ ba tuổi vẫn là quá tàn khốc. Các cô các chú tốt bụng nhao nhao an ủi:
"Cháu bé ơi, đừng buồn, mới bắt đầu ai cũng thế thôi mà."
“Lần sau cháu cố gắng thêm chút nữa xem sao, biết đâu lại bán hết.”
"Đúng vậy đúng vậy, bán không được cũng bình thường thôi, cháu về nhờ gia đình giúp đỡ, nói với các phụ huynh bạn học tuyên truyền một chút..."
"Đúng vậy, ngày mai lại cố gắng tiếp nhé!"
Cậu nở một nụ cười uể oải.
"Cảm ơn các cô chú ạ." Cậu dừng xe, đáp: "Cháu buồn là vì vịt quay bán nhanh quá, bày quầy chưa đã ghiền."
Người đi đường: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái kiểu khoe khoang gì thế này. Đứa bé này, đang cố tỏ ra mạnh mẽ phải không? Lúc này đúng là giờ ăn trưa, bà Vương bán quà vặt ven đường đang bưng chén cơm trắng. Quầy của bà ta nằm sát lề đường, gần xe ba bánh nhất. Nghe thấy cậu nói, bà Vương nửa tin nửa ngờ nhìn vào lò nướng.
Ối chao. Cái lò nướng đầy ắp vịt quay ban nãy, giờ thật sự không còn con nào!
"... Sao có thể chứ?" Bà Vương thầm nghĩ.
Nhà bà Vương cũng từng bán vịt quay mà đoạn đường này lượng người qua lại không đông. Trước đây vịt quay nhà bà ta bán cả ngày cũng không hết mười con ấy chứ. Đứa bé này hai mươi phút đã bán hết hai mươi con, đùa sao?
Bà Vương không kìm được dụi mắt, tiến lại gần lò nướng, cẩn thận quan sát kỹ. Vừa đến gần, bà ta liền choáng váng cái quái gì thế này thơm quá đi mất!
Rõ ràng đã không còn vịt quay, nhưng cái lò nướng vẫn vương lại hương thơm nồng đậm nóng hổi của vịt quay đậm đà, hòa quyện với mùi thơm thanh nhẹ của củi trái cây, thật lâu không tan biến.
Ngửi mùi hương đó, mắt bà Vương cứ trợn tròn. Bà ta không kìm được cứ tiến lại gần hơn, gần hơn, cuối cùng bà ta gần như dán vào cái lò nướng.
"Hít..."
Bà ta hít một hơi thật sâu, nước miếng cứ thế chảy ròng ròng mới nãy còn nghi ngờ, giờ bà Vương đã hoàn toàn hiểu được, đứa bé này có lẽ nói thật.
Vịt quay có mùi hương như vậy, hai mươi phút bán hai mươi con, có khoa trương không? Không, một chút cũng không khoa trương!
Bà ta chỉ hận mình phản ứng không kịp thời, không cướp được một con vịt quay, giờ thèm c.h.ế.t đi được mà không được ăn, ngửi mùi hương đó bà Vương tặc lưỡi một cái, không nhịn được cúi đầu xúc một miếng cơm trắng to tướng vào miệng ngửi một chút, xúc một thìa cơm trắng.
Trong chớp mắt, bà Vương chỉ dựa vào mùi hương đó, đã ăn hết một bát cơm trắng lớn! Ăn xong, bà ta vẫn không đã thèm, xoa xoa miệng vươn tay lay cậu đang tính lái xe rời đi, khổ sở van xin:
“Cháu ơi, cháu ơi, cháu là đứa trẻ ngoan, ngày mai nếu cháu còn bán vịt quay đi ngang qua đây gọi bà một tiếng, bà lập tức mang hết của cải trong nhà ra mua, nhất định không để cháu phải chịu thiệt..."
Người đi đường: "..."
Bà à, bà thật sự đói quá rồi sinh ảo giác à!
"Phải dặn dò đầu bếp, hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt, trổ hết tài nghệ ra." Lão Hồ lẩm bẩm: "Phải nướng cho ra con vịt quay khiến hai vị thiếu gia hài lòng mới được..."
Nghĩ đến đây, bước chân Lão Hồ khựng lại. Mục Minh Thu vừa mới nói " Hôm nay vịt quay nghe có vẻ thơm hơn ".
Nhưng lò vịt quay gần nhất của ‘Trúc Uyển’ là được nướng cho tiểu thư Hứa Thi Thi một giờ trước. Trúc Uyển của họ bề ngoài trông cổ kính nhưng thực chất lại có hệ thống lọc khí tiên tiến nhất, mùi vịt quay từ một giờ trước đã sớm tan hết rồi. Vậy mùi vịt quay mà Mục thiếu gia ngửi thấy là từ đâu ra...? Chẳng lẽ... Lão Hồ xuyên qua cửa sổ nhìn về phía con phố đối diện nhưng rất nhanh, ông ta lại gạt bỏ ý nghĩ đó sao có thể được chứ.
Con phố đối diện, cậu kia đã thu dọn quầy, đạp xe ba bánh ủ rũ cụp đuôi đi xa. Lão Hồ liếc nhìn đồng hồ: " Còn chưa đến nửa tiếng mà đã không chịu nổi đả kích, bỏ đi rồi à?"
Trước đó ông ta dự đoán là cậu bé này bày quầy được nửa tiếng, bán không được vịt quay thì sẽ khóc mếu máo bỏ đi. Giờ xem ra, ông ta vẫn đánh giá cao cậu bé rồi đến nửa tiếng cũng không kiên trì nổi.
Đương nhiên, cũng không trách nó được… Dù sao cậu bé chỉ là đứa trẻ ba tuổi, biết gì về vịt quay chứ. Hơn nữa đối thủ của cậu lại là ‘Trúc Uyển’ danh tiếng lừng lẫy của họ, thua cũng không oan... Lão Hồ vừa ngâm nga vừa đi về phía phòng bếp.
Trên đường phố. Nhìn cậu cưỡi xe ba bánh quay lại đường cũ, không ít người đi đường cũng có cùng suy nghĩ với Lão Hồ. Hai mươi phút trước, họ còn thấy cậu bé vui vẻ hớn hở đi ra ngoài bày quầy cơ mà. Kết quả mới qua bao lâu, cậu như biến thành người khác, cúi gằm đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước, khuôn mặt nhỏ trắng muốt phồng lên, trông có vẻ buồn bã ỉu xìu.
Quả nhiên, việc cạnh tranh buôn bán ngoài đời thực đối với một đứa trẻ ba tuổi vẫn là quá tàn khốc. Các cô các chú tốt bụng nhao nhao an ủi:
"Cháu bé ơi, đừng buồn, mới bắt đầu ai cũng thế thôi mà."
“Lần sau cháu cố gắng thêm chút nữa xem sao, biết đâu lại bán hết.”
"Đúng vậy đúng vậy, bán không được cũng bình thường thôi, cháu về nhờ gia đình giúp đỡ, nói với các phụ huynh bạn học tuyên truyền một chút..."
"Đúng vậy, ngày mai lại cố gắng tiếp nhé!"
Cậu nở một nụ cười uể oải.
"Cảm ơn các cô chú ạ." Cậu dừng xe, đáp: "Cháu buồn là vì vịt quay bán nhanh quá, bày quầy chưa đã ghiền."
Người đi đường: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái kiểu khoe khoang gì thế này. Đứa bé này, đang cố tỏ ra mạnh mẽ phải không? Lúc này đúng là giờ ăn trưa, bà Vương bán quà vặt ven đường đang bưng chén cơm trắng. Quầy của bà ta nằm sát lề đường, gần xe ba bánh nhất. Nghe thấy cậu nói, bà Vương nửa tin nửa ngờ nhìn vào lò nướng.
Ối chao. Cái lò nướng đầy ắp vịt quay ban nãy, giờ thật sự không còn con nào!
"... Sao có thể chứ?" Bà Vương thầm nghĩ.
Nhà bà Vương cũng từng bán vịt quay mà đoạn đường này lượng người qua lại không đông. Trước đây vịt quay nhà bà ta bán cả ngày cũng không hết mười con ấy chứ. Đứa bé này hai mươi phút đã bán hết hai mươi con, đùa sao?
Bà Vương không kìm được dụi mắt, tiến lại gần lò nướng, cẩn thận quan sát kỹ. Vừa đến gần, bà ta liền choáng váng cái quái gì thế này thơm quá đi mất!
Rõ ràng đã không còn vịt quay, nhưng cái lò nướng vẫn vương lại hương thơm nồng đậm nóng hổi của vịt quay đậm đà, hòa quyện với mùi thơm thanh nhẹ của củi trái cây, thật lâu không tan biến.
Ngửi mùi hương đó, mắt bà Vương cứ trợn tròn. Bà ta không kìm được cứ tiến lại gần hơn, gần hơn, cuối cùng bà ta gần như dán vào cái lò nướng.
"Hít..."
Bà ta hít một hơi thật sâu, nước miếng cứ thế chảy ròng ròng mới nãy còn nghi ngờ, giờ bà Vương đã hoàn toàn hiểu được, đứa bé này có lẽ nói thật.
Vịt quay có mùi hương như vậy, hai mươi phút bán hai mươi con, có khoa trương không? Không, một chút cũng không khoa trương!
Bà ta chỉ hận mình phản ứng không kịp thời, không cướp được một con vịt quay, giờ thèm c.h.ế.t đi được mà không được ăn, ngửi mùi hương đó bà Vương tặc lưỡi một cái, không nhịn được cúi đầu xúc một miếng cơm trắng to tướng vào miệng ngửi một chút, xúc một thìa cơm trắng.
Trong chớp mắt, bà Vương chỉ dựa vào mùi hương đó, đã ăn hết một bát cơm trắng lớn! Ăn xong, bà ta vẫn không đã thèm, xoa xoa miệng vươn tay lay cậu đang tính lái xe rời đi, khổ sở van xin:
“Cháu ơi, cháu ơi, cháu là đứa trẻ ngoan, ngày mai nếu cháu còn bán vịt quay đi ngang qua đây gọi bà một tiếng, bà lập tức mang hết của cải trong nhà ra mua, nhất định không để cháu phải chịu thiệt..."
Người đi đường: "..."
Bà à, bà thật sự đói quá rồi sinh ảo giác à!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương