Vừa nếm miếng vịt quay cuốn ngon tuyệt cú mèo, Ngô Vệ Quốc cảm thấy vui sướng khó cưỡng. Quả là vịt quay ngon mà!

Trước đây Mục thiếu gia có đến nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ ăn vịt quay, còn thừa nửa con gói lại cho Ngô Vệ Quốc, lúc đó Ngô Vệ Quốc đã vô cùng kinh ngạc vì nó ngon nhưng so với miếng vịt quay hiện tại, tất cả các loại vịt trên thế giới đều thua xa.

Ngô Vệ Quốc vừa ăn vừa nghĩ đến lò nướng, sờ sờ ví tiền, rồi quyết định: "Vịt quay ngon thế này, phải mua về cho vợ con gái nếm thử mới được."

"Gói mang đi một con ạ?" Cậu cười tươi rói, gật đầu với Ngô Vệ Quốc, hỏi: "Gói nguyên con hay là chặt..."

Lời còn chưa dứt. Bên cạnh vang lên một giọng nói tao nhã: "Ông chủ Tiểu Lam, em còn thừa mấy con vịt quay thế?"

Ngô Vệ Quốc và Tiểu Hà đều ngớ người. Họ nhìn theo hướng giọng nói thấy Hứa Thi Thi ngẩng cằm, đôi khuyên tai kim cương lớn rực rỡ trên vành tai, trông cô ta như một tiểu thư đài các với khí chất ngời ngời.

... Nếu bỏ qua việc cô ta vừa mới gặm xong một con vịt quay bằng tay không, lúc này còn đang cầm xương vịt, mà nhấm nháp ngon lành. Giản Vân Lam cũng ngẩn người một lát, rồi trả lời: "Mười bảy con ạ."

Hứa Thi Thi mua một con, Ngô Vệ Quốc và Tiểu Hà chia nhau một con, Ngô Vệ Quốc lại gói thêm một con nữa. Mười bảy con vịt quay còn lại, chắc hẳn vẫn có thể bán được thêm một hai tiếng nữa chứ? Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, gương mặt đỏ bừng. Hai mươi phút bày quầy này đối với cậu chẳng qua chỉ là màn khởi động thôi, vở kịch lớn vẫn còn ở phía sau kia mà.

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo. Hứa Thi Thi đầy khí phách đẩy đẩy kính râm, khóe môi đỏ khẽ nhếch lên: "Được, chị lấy hết."

Giản Vân Lam: "Hả?"

Ngô Vệ Quốc và Tiểu Hà: "Hả…?"

Cách đó không xa, Diệp Thanh Tuyền đang ngồi xổm ở góc tường chảy nước miếng ròng ròng nhưng vẫn băn khoăn không biết có nên mạo hiểm lộ thân phận để đi mua vịt quay hay không: "...Hả?"

Diệp Thanh Tuyền chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Mười bảy con, mười bảy con vịt quay. Y vốn nghĩ mình còn có thể băn khoăn thêm nửa tiếng nữa, ai ngờ trong chớp mắt vịt quay đã bán sạch, do dự là không còn đấy!

Thấy vẻ mặt ngớ ngác của mọi người, Hứa Thi Thi nhướng mày: "Sao thế, không được à? Ông chủ Tiểu Lam có nói là giới hạn số lượng mua đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa dứt lời, sợ Giản Vân Lam đổi ý, Hứa Thi Thi nhanh nhẹn quét mã chuyển khoản.

"Đinh! Alipay báo có 1700 tệ!"

"..."

Giản Vân Lam không kìm được nghiến răng, quên mất chưa nói là giới hạn số lượng mua rồi giờ cậu có đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Cậu chống xe ba bánh vào lề vươn cánh tay nhỏ bé, bất đắc dĩ xách vịt quay lên. Đầu tiên, cậu đưa con vịt quay Ngô Vệ Quốc muốn gói trước rồi đếm từng con vịt còn lại cho Hứa Thi Thi: "Một, hai, ba..."

Khi tài xế Tiểu Hà giúp vận chuyển vịt quay vào chiếc Lamborghini mui trần nhìn thấy số vịt quay dần chất đầy xe, ánh mắt Hứa Thi Thi tràn ngập niềm vui sướng vô tận. Là một người sành ăn đủ tiêu chuẩn và có tiền đồ, Hứa Thi Thi hiểu rõ sự tươi ngon của vịt quay đến từng chân tơ kẽ tóc.

Trước hết, không nói đến việc ông chủ Tiểu Lam trông non choẹt và đầy triển vọng thế kia, ngày mai còn ra quầy hay không cũng chưa chắc. Vạn nhất ông chủ Tiểu Lam bị việc học hành ở nhà trẻ làm chậm trễ, không đến bày quầy thì sao? Vậy thì mười bảy con vịt quay còn lại này sẽ là nguồn hạnh phúc của Hứa Thi Thi trong một tháng tới đấy!

Mỗi ngày có thể ăn nửa con, số còn lại sẽ được đông lạnh trong tủ lạnh cao cấp nhất, chờ khi nào muốn ăn thì rã đông... Quá đã! Ngô Vệ Quốc ngơ ngác nhìn Hứa Thi Thi.

Hứa Thi Thi liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy ẩn ý đảo qua con vịt quay mà Ngô Vệ Quốc đang ôm trong lòng: "Anh Ngô này, có thể thương lượng một chút, con vịt quay này tôi trả một ngàn tệ, có được không...?"

Tuy rằng cô ta đã có mười bảy con rồi, nhưng càng nhiều càng tốt chứ sao. Hỏng rồi, cô ta nhắm đến anh ta rồi. Ngô Vệ Quốc thầm kêu khổ ôm chặt con vịt quay, co rúm người lại né tránh ánh mắt lộ liễu của Hứa Thi Thi.

 
...Từ góc nhìn của người ngoài, trông cứ như một tiểu thư nhà giàu đang trêu ghẹo một người đàn ông trung thực vô tội vậy. Trước khi Hứa Thi Thi dùng đến "năng lực của đồng tiền" mạnh mẽ hơn để dụ dỗ, Ngô Vệ Quốc đã nhanh như chớp ba chân bốn cẳng chuồn mất:

"Không, không được đâu, con vịt quay này tôi phải mang về cho vợ và con gái tôi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!"

Hứa Thi Thi tiếc nuối nhìn theo bóng dáng anh ta và thở dài hậm hực, thôi vậy. Tuy rằng có một con vịt lọt lưới, nhưng mười bảy con còn lại đều là của cô ta!

Hứa Thi Thi nở một nụ cười đầy tự hào, sải bước lên ghế lái chiếc Lamborghini, một chân đạp ga. Gió thổi tung mái tóc dài xoăn sóng của cô ta đồng thời cũng mang theo mùi hương nồng đậm của mười bảy con vịt quay hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp các con phố...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện