Xe ba bánh bày quầy phiên bản trẻ con do app [Hệ thống Trù Thần] cải tạo. Ngoài hệ thống tự động điều khiển tuần tra, xe còn được trang bị thêm ô che nắng và máy điều hòa mini, thậm chí toàn bộ chiếc xe ba bánh đều được sơn màu xanh hồng. Cậu ngồi trên ghế điều khiển, đeo khẩu trang và kính râm nhỏ, tư thế kia vừa oai phong vừa nhàn nhã, khiến người đi đường không khỏi ngoái nhìn.
Một bé con đáng yêu có nhan sắc nghịch thiên như vậy cưỡi xe ba bánh dễ thương trên đường, quả thực là một cảnh đẹp tươi vui. Không ít người đi đường đều không kìm được khẽ thì thầm:
“Dễ thương quá! Đây là con nhà ai đang quay phim vậy?”
“Cảm giác như kiểu em bé hot trên mạng… Nói không chừng máy quay ở ngay bên cạnh đó.”
“Sao xe ba bánh này nhìn giống xe ba bánh bày quầy vậy, là tôi bị ảo giác sao?”
Mà cậu cũng chẳng hề rụt rè, vừa lái xe ba bánh, vừa rành rọt trả lời: “Các chú các dì ơi, cháu tên là Lam Lam, năm nay ba tuổi rưỡi rồi ạ, cháu bán vịt quay, ai thích ăn vịt quay thì hoan nghênh đến mua nha!”
Mọi người lập tức không biết nên khóc hay cười.
“Được, con cố lên!”
“Ha ha ha các chú các dì cổ vũ cho con nha.”
“Chúc ông chủ nhỏ buôn may bán đắt.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng các bậc trưởng bối lại không mấy ai thật sự tin. Rốt cuộc, một đứa bé nhỏ xíu như vậy tự mình ra ngoài bán vịt quay? Vịt quay đó hoặc là dở tệ, hoặc là căn bản không phải tự cậu nướng, nói không chừng người đại diện hoặc là người lớn của đứa bé này đang quay phim ở đâu đó phía sau, hiện tại video ngắn, tự làm truyền thông phơi con cái gì cũng có, kịch bản nào cũng có, mọi người đã thấy nhiều nên không còn lấy làm lạ.
Diệp Thanh Tuyền thuê căn phòng trọ rất gần nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ kia, năm phút sau Giản Vân Lam đã đến địa điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’, là nhà hàng gia đình sang trọng và đẳng cấp nhất toàn Kinh thị, từ vẻ ngoài đã không giống bình thường khác với kiểu trang trí kim tiền lòe loẹt đầy vẻ trưởng giả học làm sang, nhà hàng gia đình Trúc Uyển chủ yếu hướng đến phong cách cổ điển và thanh lịch, tường xanh ngói trắng, cửa hiên gỗ đỏ còn có cá vàng bơi lội trong hồ rải đầy sỏi, nhìn tựa như một bức tranh thủy mặc.
Giản Vân Lam dừng xe ba bánh ở con đường đối diện Trúc Uyển. Xe ba bánh vừa dừng, cậu thuần thục bày biện nào hành phi, nào dưa chuột sợi cùng bánh đa nem. Ở giữa đặt mã QR nhận tiền qua WeChat và Alipay, còn thêm một nồi nhỏ đựng nước sốt vịt đang sôi lục bục.
nhưng còn phải thêm dầu hành và hương liệu theo tỉ lệ chính xác rồi từ từ đun,
Món nước sốt vịt này cũng có bí quyết riêng, lấy nước sốt ngọt làm nền, nhưng phải thêm dầu hành và các loại gia vị theo một tỉ lệ chính xác rồi từ từ đun nhỏ lửa, như vậy mới có thể làm nổi bật thêm vị tươi ngon của vịt quay.
Chẳng mấy chốc, nồi nước sốt vịt sền sệt đã chuyển sang màu nâu đỏ bắt mắt, sôi ùng ục ùng ục sủi bọt.
Ngay từ khoảnh khắc xe ba bánh dừng lại, bảo vệ, người giữ cửa và quản lý đại sảnh của nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ đối diện đã bắt đầu chú ý đến cậu bé lạ lùng này.
"Trong vòng trăm dặm quanh nhà hàng gia đình Trúc Uyển không được phép bày quầy." Vừa nghe tin, người quản lý đại sảnh giận tím mặt, trợn mắt trừng trâu: "Ai mà không hiểu quy củ vậy?"
Mỗi ngày nhà hàng gia đình Trúc Uyển chỉ nhận tiếp đãi năm bàn khách, lịch hẹn đã kín đến tháng 7 năm sau, khách lui tới đều là nhân vật nổi tiếng và đại lão tai to mặt lớn.
Nếu để các đại lão đó thấy đối diện nhà hàng gia đình họ ăn cơm lại có một quầy ăn vặt kém sang, thì còn ra thể thống gì nữa?
Cho nên, hằng năm Trúc Uyển đều bỏ tiền nhận thầu các khu vực xung quanh cấm bày quầy cùng bất kỳ hoạt động buôn bán nào khác. Thế nhưng, khi vị người quản lý đại sảnh thở hổn hển đi đến trước chiếc xe ba bánh, ông ta lập tức sững sờ... một đứa bé.
Đứa bé kia đứng lên còn chưa cao bằng đầu gối ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao sữa kèm với mái tóc xoăn tự nhiên, nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc… Một cậu bé con, lại bày quầy ư? Lão Hồ, người quản lý đại sảnh nhịn không được dụi dụi mắt.
“Chú ơi, đây là hoạt động thực hành xã hội do nhà trẻ chúng cháu tổ chức. Thầy cô bảo chúng cháu ra đường bán vịt quay để trải nghiệm sự vất vả của các nghề nghiệp khác nhau.” Cậu kéo ống quần ông ta, nói với vẻ đáng thương: “Không có lợi nhuận đâu ạ, tiền kiếm được sẽ đều tặng cho các bạn nhỏ vùng núi khó khăn.”
“... Chú tin cháu không.”
Phanh! Một đòn trúng tim đen.
Một bé con đáng yêu có nhan sắc nghịch thiên như vậy cưỡi xe ba bánh dễ thương trên đường, quả thực là một cảnh đẹp tươi vui. Không ít người đi đường đều không kìm được khẽ thì thầm:
“Dễ thương quá! Đây là con nhà ai đang quay phim vậy?”
“Cảm giác như kiểu em bé hot trên mạng… Nói không chừng máy quay ở ngay bên cạnh đó.”
“Sao xe ba bánh này nhìn giống xe ba bánh bày quầy vậy, là tôi bị ảo giác sao?”
Mà cậu cũng chẳng hề rụt rè, vừa lái xe ba bánh, vừa rành rọt trả lời: “Các chú các dì ơi, cháu tên là Lam Lam, năm nay ba tuổi rưỡi rồi ạ, cháu bán vịt quay, ai thích ăn vịt quay thì hoan nghênh đến mua nha!”
Mọi người lập tức không biết nên khóc hay cười.
“Được, con cố lên!”
“Ha ha ha các chú các dì cổ vũ cho con nha.”
“Chúc ông chủ nhỏ buôn may bán đắt.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng các bậc trưởng bối lại không mấy ai thật sự tin. Rốt cuộc, một đứa bé nhỏ xíu như vậy tự mình ra ngoài bán vịt quay? Vịt quay đó hoặc là dở tệ, hoặc là căn bản không phải tự cậu nướng, nói không chừng người đại diện hoặc là người lớn của đứa bé này đang quay phim ở đâu đó phía sau, hiện tại video ngắn, tự làm truyền thông phơi con cái gì cũng có, kịch bản nào cũng có, mọi người đã thấy nhiều nên không còn lấy làm lạ.
Diệp Thanh Tuyền thuê căn phòng trọ rất gần nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ kia, năm phút sau Giản Vân Lam đã đến địa điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’, là nhà hàng gia đình sang trọng và đẳng cấp nhất toàn Kinh thị, từ vẻ ngoài đã không giống bình thường khác với kiểu trang trí kim tiền lòe loẹt đầy vẻ trưởng giả học làm sang, nhà hàng gia đình Trúc Uyển chủ yếu hướng đến phong cách cổ điển và thanh lịch, tường xanh ngói trắng, cửa hiên gỗ đỏ còn có cá vàng bơi lội trong hồ rải đầy sỏi, nhìn tựa như một bức tranh thủy mặc.
Giản Vân Lam dừng xe ba bánh ở con đường đối diện Trúc Uyển. Xe ba bánh vừa dừng, cậu thuần thục bày biện nào hành phi, nào dưa chuột sợi cùng bánh đa nem. Ở giữa đặt mã QR nhận tiền qua WeChat và Alipay, còn thêm một nồi nhỏ đựng nước sốt vịt đang sôi lục bục.
nhưng còn phải thêm dầu hành và hương liệu theo tỉ lệ chính xác rồi từ từ đun,
Món nước sốt vịt này cũng có bí quyết riêng, lấy nước sốt ngọt làm nền, nhưng phải thêm dầu hành và các loại gia vị theo một tỉ lệ chính xác rồi từ từ đun nhỏ lửa, như vậy mới có thể làm nổi bật thêm vị tươi ngon của vịt quay.
Chẳng mấy chốc, nồi nước sốt vịt sền sệt đã chuyển sang màu nâu đỏ bắt mắt, sôi ùng ục ùng ục sủi bọt.
Ngay từ khoảnh khắc xe ba bánh dừng lại, bảo vệ, người giữ cửa và quản lý đại sảnh của nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ đối diện đã bắt đầu chú ý đến cậu bé lạ lùng này.
"Trong vòng trăm dặm quanh nhà hàng gia đình Trúc Uyển không được phép bày quầy." Vừa nghe tin, người quản lý đại sảnh giận tím mặt, trợn mắt trừng trâu: "Ai mà không hiểu quy củ vậy?"
Mỗi ngày nhà hàng gia đình Trúc Uyển chỉ nhận tiếp đãi năm bàn khách, lịch hẹn đã kín đến tháng 7 năm sau, khách lui tới đều là nhân vật nổi tiếng và đại lão tai to mặt lớn.
Nếu để các đại lão đó thấy đối diện nhà hàng gia đình họ ăn cơm lại có một quầy ăn vặt kém sang, thì còn ra thể thống gì nữa?
Cho nên, hằng năm Trúc Uyển đều bỏ tiền nhận thầu các khu vực xung quanh cấm bày quầy cùng bất kỳ hoạt động buôn bán nào khác. Thế nhưng, khi vị người quản lý đại sảnh thở hổn hển đi đến trước chiếc xe ba bánh, ông ta lập tức sững sờ... một đứa bé.
Đứa bé kia đứng lên còn chưa cao bằng đầu gối ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao sữa kèm với mái tóc xoăn tự nhiên, nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc… Một cậu bé con, lại bày quầy ư? Lão Hồ, người quản lý đại sảnh nhịn không được dụi dụi mắt.
“Chú ơi, đây là hoạt động thực hành xã hội do nhà trẻ chúng cháu tổ chức. Thầy cô bảo chúng cháu ra đường bán vịt quay để trải nghiệm sự vất vả của các nghề nghiệp khác nhau.” Cậu kéo ống quần ông ta, nói với vẻ đáng thương: “Không có lợi nhuận đâu ạ, tiền kiếm được sẽ đều tặng cho các bạn nhỏ vùng núi khó khăn.”
“... Chú tin cháu không.”
Phanh! Một đòn trúng tim đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương