Cô bé ngửi thấy mùi hương, đương nhiên bà Lưu cũng ngửi thấy. Đừng nói cô bé, ngay cả bà Lưu sống 70 mấy năm rồi, cũng chưa từng ngửi được mùi vịt quay thơm như vậy.
"Vịt quay này đúng là thơm thật." Bà Lưu nuốt nước miếng, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi hương: "Để bà tìm xem..."
Nếu giá cả không quá đắt, bà ta cũng muốn mua một con cho cháu gái ăn thử, tiện thể đỡ thèm cho mình... Lần theo mùi hương, bà Lưu nhanh chóng thấy tấm biển "Trúc Uyển" được viết theo lối rồng bay phượng múa.
Mùi vịt quay, chính là từ chỗ đó bay ra. Sắc mặt bà Lưu lập tức thay đổi, bà ta kéo cháu gái đứng dậy, ôm vào lòng: "Đi, ăn vịt quay gì chứ? Vịt quay ngoài hàng không sạch sẽ đâu, bà về nhà tự nướng cho mà ăn!"
Thị lực bà Lưu không tốt lắm không nhìn rõ trước cửa Trúc Uyển có gì, nhưng xác định mùi vịt quay phát ra từ Trúc Uyển, bà ta đã tự kết luận trong lòng: Vịt quay này, chính là vịt quay của nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ nổi danh kia, vậy thì không trách được, sao mà thơm đến thế.
Tuy trước đây đưa đón cháu đi học cũng đi qua con đường này, nhưng chưa từng ngửi thấy mùi hương nào như vậy, nhưng bà Lưu cũng không nghĩ nhiều.
"Hu hu hu! Vịt quay, cháu muốn vịt quay!" Biết không được ăn vịt quay, cô bé lập tức khóc òa lên, được bà ta ôm đến trường mẫu giáo: "Bà ơi, cháu xin bà mà hu hu hu..."
Người đi đường thấy vậy có chút không đành lòng: "Bà ơi, nếu cháu bà muốn ăn vịt quay thì mua cho nó một con đi."
"Đúng vậy đúng vậy, vịt quay này thơm thật đó, tôi cũng muốn mua một con."
"Nhìn bé gái khóc thương quá, chậc chậc chậc..."
Rất nhiều người ở đây là khách du lịch từ nơi khác đến, không rõ tình hình Kinh Thị, không ít người đi đường bắt đầu rục rịch, ai cũng biết vịt quay Kinh Thị nổi tiếng. Lúc này nghe mùi vịt quay ven đường đã thơm như vậy, quả danh bất hư truyền!
Bà Lưu thở dài: "Vịt quay Trúc Uyển kia, hai ba ngàn tệ một con, dân đen chúng ta nào ăn nổi chứ?"
Nói xong, bà Lưu nhanh chân hơn, ôm bé gái đang khóc thút thít đi xa. Mọi người nhìn theo hướng mắt bà ta, lúc này mới phát hiện mùi vịt quay phát ra từ hướng Trúc Uyển.
Trong lòng rục rịch cũng lập tức nguội lạnh... Tuy họ là khách du lịch từ nơi khác đến, nhưng cũng nghe danh đến nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ nổi tiếng ở Kinh Thị này rồi không chỉ vịt quay hai ba ngàn tệ một con, mà dù có tiền cũng chưa chắc mua được phải xếp hàng đến năm sau.
Không ít phú nhị đại, tiểu thư phải dùng đủ loại tiền bạc, quan hệ, mới có thể vào ăn một bữa cơm, vịt quay "ngậm vàng" như vậy, đâu phải dân thường như họ có thể mơ ước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Haizz, kiếp sau nhất định phải đầu thai thành người giàu."
"Đúng vậy, ngửi thấy mùi vịt quay này, mới lần đầu tiên ý thức được niềm vui của người giàu là thứ chúng ta không thể tưởng tượng..."
"Thơm quá, thèm quá đi, nước miếng tôi lau mãi không hết, tôi liều mạng với bọn nhà giàu!"
Mọi người thở dài, lắc đầu. Không được ăn vịt quay, nghe thôi cũng chỉ thêm bi thương. Mọi người buồn bã đeo khẩu trang, kéo cao cổ áo, ngăn cách mùi hương quyến rũ, nhịn đau rời đi.
Cùng lúc đó, trước cửa Trúc Uyển. Mùi vịt quay nồng đậm xộc đến, khiến Hứa Thi Thi vừa bước ra khỏi Trúc Uyển cũng phải ngẩn ngơ. Vịt quay này... thơm quá đi mất!
Hứa Thi Thi không nhịn được khịt khịt mũi, mùi vịt quay còn thoang thoảng hương trái cây chỉ ngửi thôi đã thấy thèm thuồng.
"Đại tiểu thư, chiếc Lamborghini của ngài đã được lái đến." Người giữ cửa cung kính đưa chìa khóa cho cô: "Mời ngài đi thong thả."
Hứa Thi Thi thất thần nhận lấy chìa khóa. Đồng thời, bụng cô ta phát ra một tiếng "ọc ọc" rất rõ ràng.
Người giữ cửa: "..."
Hứa Thi Thi: "...!"
Thật xấu hổ mà, là một đại tiểu thư Hứa gia là người thừa kế đời sau của Hứa thị, từ nhỏ Hứa Thi Thi đã ngậm thìa vàng mà lớn lên. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn phải mong chờ hơn nửa năm, xếp hàng suốt cả một năm trời vận dùng đủ loại quan hệ, khó khăn lắm mới ăn được ăn vịt quay nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’.
Giá cả Trúc Uyển rất đắt nhưng vịt quay ngon thật, sắc hương vị đều đủ cả, quả thật danh bất hư truyền.
Hơn nữa phần vịt quay cũng không hế ít, Hứa Thi Thi ăn đến căng cả bụng, giây trước khi bước ra khỏi cổng nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’, mấy tháng tới cô ta không muốn ăn vịt quay nữa đâu nhưng lúc này, ngửi thấy mùi vịt quay, cô ta lại thấy đói, sao có thể? Người khác còn tưởng mùi vịt quay này từ Trúc Uyển bay ra, nhưng Hứa Thi Thi biết không phải như vậy. Cô ta vừa ăn xong vịt quay Trúc Uyển, vịt quay ở đó thơm thật nhưng không đến mức hương bay xa mười dặm, khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.
"Vịt quay này đúng là thơm thật." Bà Lưu nuốt nước miếng, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi hương: "Để bà tìm xem..."
Nếu giá cả không quá đắt, bà ta cũng muốn mua một con cho cháu gái ăn thử, tiện thể đỡ thèm cho mình... Lần theo mùi hương, bà Lưu nhanh chóng thấy tấm biển "Trúc Uyển" được viết theo lối rồng bay phượng múa.
Mùi vịt quay, chính là từ chỗ đó bay ra. Sắc mặt bà Lưu lập tức thay đổi, bà ta kéo cháu gái đứng dậy, ôm vào lòng: "Đi, ăn vịt quay gì chứ? Vịt quay ngoài hàng không sạch sẽ đâu, bà về nhà tự nướng cho mà ăn!"
Thị lực bà Lưu không tốt lắm không nhìn rõ trước cửa Trúc Uyển có gì, nhưng xác định mùi vịt quay phát ra từ Trúc Uyển, bà ta đã tự kết luận trong lòng: Vịt quay này, chính là vịt quay của nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ nổi danh kia, vậy thì không trách được, sao mà thơm đến thế.
Tuy trước đây đưa đón cháu đi học cũng đi qua con đường này, nhưng chưa từng ngửi thấy mùi hương nào như vậy, nhưng bà Lưu cũng không nghĩ nhiều.
"Hu hu hu! Vịt quay, cháu muốn vịt quay!" Biết không được ăn vịt quay, cô bé lập tức khóc òa lên, được bà ta ôm đến trường mẫu giáo: "Bà ơi, cháu xin bà mà hu hu hu..."
Người đi đường thấy vậy có chút không đành lòng: "Bà ơi, nếu cháu bà muốn ăn vịt quay thì mua cho nó một con đi."
"Đúng vậy đúng vậy, vịt quay này thơm thật đó, tôi cũng muốn mua một con."
"Nhìn bé gái khóc thương quá, chậc chậc chậc..."
Rất nhiều người ở đây là khách du lịch từ nơi khác đến, không rõ tình hình Kinh Thị, không ít người đi đường bắt đầu rục rịch, ai cũng biết vịt quay Kinh Thị nổi tiếng. Lúc này nghe mùi vịt quay ven đường đã thơm như vậy, quả danh bất hư truyền!
Bà Lưu thở dài: "Vịt quay Trúc Uyển kia, hai ba ngàn tệ một con, dân đen chúng ta nào ăn nổi chứ?"
Nói xong, bà Lưu nhanh chân hơn, ôm bé gái đang khóc thút thít đi xa. Mọi người nhìn theo hướng mắt bà ta, lúc này mới phát hiện mùi vịt quay phát ra từ hướng Trúc Uyển.
Trong lòng rục rịch cũng lập tức nguội lạnh... Tuy họ là khách du lịch từ nơi khác đến, nhưng cũng nghe danh đến nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’ nổi tiếng ở Kinh Thị này rồi không chỉ vịt quay hai ba ngàn tệ một con, mà dù có tiền cũng chưa chắc mua được phải xếp hàng đến năm sau.
Không ít phú nhị đại, tiểu thư phải dùng đủ loại tiền bạc, quan hệ, mới có thể vào ăn một bữa cơm, vịt quay "ngậm vàng" như vậy, đâu phải dân thường như họ có thể mơ ước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Haizz, kiếp sau nhất định phải đầu thai thành người giàu."
"Đúng vậy, ngửi thấy mùi vịt quay này, mới lần đầu tiên ý thức được niềm vui của người giàu là thứ chúng ta không thể tưởng tượng..."
"Thơm quá, thèm quá đi, nước miếng tôi lau mãi không hết, tôi liều mạng với bọn nhà giàu!"
Mọi người thở dài, lắc đầu. Không được ăn vịt quay, nghe thôi cũng chỉ thêm bi thương. Mọi người buồn bã đeo khẩu trang, kéo cao cổ áo, ngăn cách mùi hương quyến rũ, nhịn đau rời đi.
Cùng lúc đó, trước cửa Trúc Uyển. Mùi vịt quay nồng đậm xộc đến, khiến Hứa Thi Thi vừa bước ra khỏi Trúc Uyển cũng phải ngẩn ngơ. Vịt quay này... thơm quá đi mất!
Hứa Thi Thi không nhịn được khịt khịt mũi, mùi vịt quay còn thoang thoảng hương trái cây chỉ ngửi thôi đã thấy thèm thuồng.
"Đại tiểu thư, chiếc Lamborghini của ngài đã được lái đến." Người giữ cửa cung kính đưa chìa khóa cho cô: "Mời ngài đi thong thả."
Hứa Thi Thi thất thần nhận lấy chìa khóa. Đồng thời, bụng cô ta phát ra một tiếng "ọc ọc" rất rõ ràng.
Người giữ cửa: "..."
Hứa Thi Thi: "...!"
Thật xấu hổ mà, là một đại tiểu thư Hứa gia là người thừa kế đời sau của Hứa thị, từ nhỏ Hứa Thi Thi đã ngậm thìa vàng mà lớn lên. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn phải mong chờ hơn nửa năm, xếp hàng suốt cả một năm trời vận dùng đủ loại quan hệ, khó khăn lắm mới ăn được ăn vịt quay nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’.
Giá cả Trúc Uyển rất đắt nhưng vịt quay ngon thật, sắc hương vị đều đủ cả, quả thật danh bất hư truyền.
Hơn nữa phần vịt quay cũng không hế ít, Hứa Thi Thi ăn đến căng cả bụng, giây trước khi bước ra khỏi cổng nhà hàng gia đình ‘Trúc Uyển’, mấy tháng tới cô ta không muốn ăn vịt quay nữa đâu nhưng lúc này, ngửi thấy mùi vịt quay, cô ta lại thấy đói, sao có thể? Người khác còn tưởng mùi vịt quay này từ Trúc Uyển bay ra, nhưng Hứa Thi Thi biết không phải như vậy. Cô ta vừa ăn xong vịt quay Trúc Uyển, vịt quay ở đó thơm thật nhưng không đến mức hương bay xa mười dặm, khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương