Dù cậu không quy định bên nào chỉ được mua lẩu cay, bên nào chỉ được mua gà rán nhưng hai nhóm thực khách này dường như tự lập ra quy tắc, mỗi bên ôm một phe. Ách, vậy cũng được thôi, tuỳ họ.
"Một phần lẩu cay đúng không? Chú ý lấy bảng số." Giản Vân Lam nói.
Tống Thời Hạ vui vẻ gật đầu, được ba bế đến khu chọn đồ ăn, vừa chọn đồ ăn, vừa chớp đôi mắt to long lanh nhìn Giản Vân Lam, ra vẻ người lớn đáng thương nói:
"Ông chủ Giản, chú đừng làm gà rán nữa được không ạ? Bố con bảo, ông chủ làm gà rán quá phí phạm nhân tài, lẩu cay mới là nơi ông chủ nên thuộc về..."
Các thực khách gà rán bên kia nghe thấy lời này, lập tức tức đến ngứa răng. Một đứa bé tí tuổi thế mà lại có thể nói ra những từ như "phí phạm nhân tài", "nơi nên thuộc về", chắc chắn là có người lớn đứng sau dạy hay cho các người, đám lẩu cay, thế mà lại dùng ám chiêu.
Nghe vậy, Giản Vân Lam thế nhưng cũng lộ ra vẻ suy tư: "Cái này sao..."
Hiệu trưởng Hứa nhìn về phía đội bên trái chỉ thấy bên trong từng người ra vẻ đạo mạo, trên thực tế khóe miệng đều chứa một nụ cười quỷ kế thành công. Hừ, thương chiến xưa nay như vậy, đao kiếm vô tình, đừng trách chúng tôi không nương tay!
Các thực khách gà rán: "..."
Họ không cam lòng yếu thế, lập tức phái ra người có IQ và EQ cao nhất bên mình.
Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy trắng như thần nữ, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ Giản, gà rán của anh mang lại niềm vui cho bao nhiêu người, gà rán mới là con đường đúng đắn của anh! Mấy cái thứ lẩu cay kia chỉ phí thời gian thôi..."
Hiệu trưởng Hứa thì thầm vài câu, sau khi nghe xong, cô ta lại tiếp tục nói: "Hiệu trưởng nói nếu anh nguyện ý chỉ làm gà rán thôi, cổ phần khu trại hè Long Đằng có thể cho anh bao nhiêu bao nhiêu bao nhiêu."
Giản Vân Lam lại lần nữa ra vẻ trầm tư: "Cái này sao...”
Các thực khách lẩu cay tái mặt. Các thực khách gà rán lập tức lộ ra nụ cười đắc ý thấy chưa! Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị.

Giản Vân Lam: "..."
Hắc hắc, tuy rằng cậu cũng không cân nhắc bất kỳ đề nghị nào nhưng trêu chọc một chút cho vui.
"..."
Các thực khách gà rán và các thực khách lẩu cay, trong im lặng đã gi*t nhau mấy hiệp, ai nấy đều sốt ruột đến đỏ mắt. Cục diện như nước với lửa này, vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi phần lẩu cay đầu tiên ra lò...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Số 1, lẩu cay của anh đây, cẩn thận nóng."
Giản Vân Lam nói. Tống Cảnh An mừng rỡ ra mặt, ôm con gái vui vẻ tiến lên. Nương theo làn gió thổi, nồi lẩu không ngừng sủi bọt lộ ra ánh dầu đỏ au mê người.
Tống Thời Hạ mút ngón tay, rướn cổ xem xét. Trong nồi, muôi vớt đảo liên hồi, đủ loại nguyên liệu đang quay cuồng biến đổi từ sống sang chín. Những miếng nạc mỡ đan xen của thịt bò dần mất đi màu huyết, cuộn lên... Giản Vân Lam đợi đến khi mẻ cuối cùng chuẩn bị vớt ra mới gắp bánh quẩy vào.
Bánh quẩy mới vừa được chiên xong, nếu cho vào nồi quá sớm sẽ bị mềm nhũn, mất ngon. Phải ăn loại vừa mềm vừa giòn, hơi ngấm nước canh mới đúng điệu.
Vừa nói, Giản Vân Lam vừa dùng muôi vớt gắp nguyên liệu vào bát, chan thêm một muỗng nước canh hồng du trong veo nóng hổi. Sau đó, cậu cầm cọ, quét một lớp ớt và gia vị thật dày lên từng xiên nguyên liệu, cuối cùng rắc thêm hành lá, mè trắng và đậu phộng giã.
Tống Cảnh An nín thở, trước ánh mắt hâm mộ, ghen tị của mọi người nhận lấy bát lẩu cay. Trước nay lẩu cay của ông chủ Giản không hề bớt xén nguyên liệu. Mỗi bát đều đầy ắp, bánh quẩy thì một nửa ngập trong nước canh nửa còn lại lộ trên mặt.
Ngấm nước canh nên bánh quẩy có chút nặng trĩu, lớp vỏ ngoài vàng ruộm ánh lên một tầng dầu bóng hồng hào. Nước canh từ từ chảy xuống hương thơm hòa quyện vị cay, vị cay lại điểm thêm vị tươi ngon gần như không thể chờ đợi thêm, Tống Cảnh An gắp một miếng bánh quẩy, đưa vào miệng.
Tống Cảnh An: "Tê… cay quá!”
Vừa cắn, lớp vỏ giòn tan vỡ ra, nước cốt hầm nóng hổi đậm đà mùi vị lập tức tràn ra hòa cùng vị giòn rụm của bánh quẩy, vị cay, vị tê và vị tươi ngon cùng lúc tấn công vị giác. Chỉ một ngụm, Tống Cảnh An đã lần nữa bị lẩu cay của ông chủ Giản chinh phục.
Ông chủ Giản canh lửa và thời cơ hoàn hảo khiến cho nửa bánh quẩy ngấm nước canh thì mềm mại ướt át, còn lớp vỏ ngoài vẫn giữ được độ giòn tan vừa đủ.
Nhờ có nước lẩu cay nóng hầm hập, tươi ngon, bánh quẩy vừa giòn vừa mềm, đậm đà nhiều nước càng ăn càng khiến người ta không thể ngừng lại. Ăn một lần là không thể buông đũa, môi Tống Cảnh An đã hơi sưng lên vì cay khoang miệng tê rần, trán lấm tấm mồ hôi.
Vừa xuýt xoa vì nóng, anh ta vừa ăn hết một miếng bánh quẩy. Lúc này, Lục Lăng và Tống Thời Hạ bên cạnh cũng không nhịn được. Tống Thời Hạ nũng nịu: "Ba, ba ơi, con cũng muốn ăn..."
Và cũng chính lúc này, lẩu cay của Lục Lăng và Tống Thời Hạ cũng đã sẵn sàng. Tống Cảnh An nhúng thịt bò vào nước canh, thổi cho nguội bớt rồi dùng muỗng đút cho Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ: "... Ân!"
Đôi mắt cô bé híp lại vì sung sướng, hai má phúng phính ửng hồng vì hạnh phúc. Nước cốt hầm hảo hạng nóng hổi, thơm lừng chảy vào cổ họng, vị cay của dầu ớt như nét vẽ điểm xuyết thêm. Vì nấu cho trẻ con nên Giản Vân Lam không cho quá nhiều ớt chỉ để vị cay làm điểm nhấn, tôn lên vị tươi ngon của nước hầm.
Thịt bò cũng được nấu rất mềm, Tống Thời Hạ không cần tốn sức cũng cắn được. Mỡ tan chảy trong miệng, hương vị béo ngậy hòa cùng thớ thịt bò khiến người ta cảm nhận được sự thỏa mãn khi ăn thịt.
"Hô hô, cay quá, thơm quá!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện