Phía sau tấm ván kéo dài, hai nồi canh lớn được xếp thành hàng ngang. Dưới ánh mắt đói khát của các thực khách, Giản Vân Lam mở vung nồi canh, hương lẩu cay theo đó lan tỏa. Hương thơm nồng đậm của hoa tiêu, vị tươi ngon của nước hầm xương bò hảo hạng, thoang thoảng chút cay xè cùng với nồi lẩu cay nóng hổi sùng sục... không phân biệt được nguyên liệu cụ thể, nhưng chỉ cần ngửi thôi đã thấy thèm, thèm đến mức người ta không ngừng nuốt nước miếng!
Giản Vân Lam cười nói: "Lẩu cay, mười tệ một phần, nguyên liệu tùy chọn mời xếp hàng lấy số từ chỗ Mao Mao."
Chú chó to oai phong nhảy ra từ bên cạnh, bộ lông dài màu bạc bay múa dưới ánh trăng, trên cổ đeo một chiếc giỏ nhỏ đựng bảng số, vẻ mặt có chút ngạo kiều và khí phách của con người: "Ngao uông."
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, nghe thấy âm thanh quen thuộc này nhìn thấy chú chó quen thuộc này. Các thực khách tiểu khu Hà Đường lập tức rơi lệ đầy mặt. Vừa rồi ân ân oán oán, dường như đều trở nên không quan trọng. Quan trọng là, ông chủ Giản mà họ hằng mong nhớ đã trở lại rồi!
"Trời ơi, cả tuần nay trong giấc mơ của tôi ngày nào cũng thấy cảnh này, ai véo tôi một cái đi, bảo tôi đây không phải mơ."
"Thanh xuân của tôi quay lại rồi!"
"Ô ô ô ô, ông chủ Giản, tôi biết mà, ông chủ Giản sẽ không dễ dàng từ bỏ lẩu cay đâu."
"Đáng giá, nửa đêm hôm hôm mò qua nửa thành phố để cãi nhau, đáng giá, nói ra còn phải cảm ơn đám gà rán vô sỉ kia đấy, hừ..."
Các thực khách tiểu khu Hà Đường bước chân loạng choạng, vội vàng xếp hàng sau nồi lẩu cay. Còn bên kia, các thực khách khu trại hè Long Đằng lại có chút xấu hổ. Trong cuộc cãi nhau vừa rồi, không ít người đã buông lời tàn nhẫn nói rằng họ khinh thường lẩu cay, đời này sẽ không đụng đến một miếng nhưng lúc này, hương lẩu cay nồng đậm theo gió bay tới, dù họ muốn lờ đi cũng không được đặc biệt là Khương Ốc Long.
Trong lòng anh ta như có hàng ngàn con kiến đang bò... để có trạng thái tốt nhất đón gà rán, đồng thời cũng để toàn tâm toàn ý tham gia vào 'chiến tranh' trên mạng, gần như là hôm nay anh ta không ăn gì chỉ gặm hai lát bánh mì.
Hương lẩu cay nồng đậm vừa bay tới, mang theo vị ngọt của nước cốt hầm hảo hạng, hương thơm của nguyên liệu tươi ngon lập tức khiến hai mắt anh ta sáng rực nhưng bảo anh ta đi xếp hàng mua lẩu cay thì anh ta lại nuốt không trôi đặc biệt là đám lẩu cay tiểu khu Hà Đường kia còn đang diễu võ dương oai khiêu khích:
"Ha hả, lúc nãy các người nói gì ấy nhỉ? Lẩu cay rác rưởi? Lẩu cay khó ăn?"
"Khó ăn thì đừng ăn!"
"Đúng đấy, lúc nãy mắng lẩu cay thậm tệ như vậy, bây giờ lại đòi ăn, buồn cười, chuyện tốt đều để các người chiếm hết à?"
Các thực khách gà rán vừa nghe những lời này thì sao có thể nhịn được. Họ lập tức xanh mặt rời xa nồi lẩu cay, ưỡn cổ, muốn giữ mình trong sạch:
"Tôi, tôi mới khinh thường ăn lẩu cay... Tôi tin rằng gà rán mới là chính đạo..."
"Đúng vậy đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ông chủ, ông chủ Giản, hôm nay anh vẫn bán gà rán chứ?"
Không ít người miệng nói như vậy, nhưng mắt lại không nhịn được mà dán vào nồi lẩu cay, bụng cũng réo lên ầm ĩ. Đau, quá đau... cũng may, Giản Vân Lam nhanh chóng mở tấm ván kéo dài bên phải.
Trong một chảo dầu cực lớn, nhiệt độ dầu từ từ tăng lên, Giản Vân Lam gắp một miếng gà phi lê phô mai to đùng, nhúng qua hai lớp bột và vụn chiên xù, thả vào chảo chiên từ từ. Miếng gà to hơn cả mặt người, rung rinh trong dầu nóng, rất nhanh chuyển sang màu vàng ruộm.
Một cô bé với búi tóc hai bên, mặc áo đạo sĩ màu xanh nhạt ra dáng ra hình, cầm quạt ngồi xổm bên cạnh gà rán canh lửa.
"Gà rán cũng bán, mười tệ một phần, hôm nay là gà rán phô mai tan chảy." Giản Vân Lam nói, hương thơm đặc trưng của gà rán cũng dần dần lan tỏa... hương gà rán nồng đậm và bá đạo mang theo vị dầu, mùi thịt gà xông khói còn có chút mùi sữa của phô mai, trong chốc lát thế nhưng lấn át hương lẩu cay, chui vào mũi không ít thực khách lẩu cay.

Lục Lăng biến sắc. Anh ta đẩy gọng kính, cố gắng kiềm chế bản thân nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà liếc nhìn chảo dầu mấy lần. Tại sao lại như vậy, rõ ràng anh ta là người ăn chay, gà rán đối với anh ts mà nói căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc.
Hôm nay cãi nhau anh ta cũng đã thề độc, đời này nếu chạm vào một miếng gà rán, anh ta sẽ là chó con nhưng vì sao, ánh mắt lại không tự chủ được mà bị gà rán hấp dẫn... còn bên kia, các thực khách gà rán đang cúi gằm người xuống bỗng thẳng lưng lên, hả hê trả đũa:
"Ha ha ha, đã bảo rồi mà, sức quyến rũ của gà rán, không ai cưỡng lại được đâu!"
"Đúng vậy, lẩu cay có gì đặc biệt hơn người... đáng thương cho những kẻ không được ăn gà rán, lêu lêu lêu."
"Đúng đấy, ăn lẩu cay của các người đi, gà rán này các người đừng hòng chạm vào!"
Các thực khách lẩu cay nghiến răng:
"Không ăn thì không ăn... Làm như ai thèm lắm ấy..."
"Chúng ta có lẩu cay là đủ rồi!"
"Ông chủ Giản, nhà tôi ba người, ba phần lẩu cay, siêu cay!"
Các thực khách lẩu cay ở bên trái, các thực khách gà rán ở bên phải. Ở giữa họ, dường như vô hình trung ngăn cách một ranh giới rõ ràng. Hai bên đều ngẩng cao đầu, ra vẻ khinh thường nhìn đối phương.
Giản Vân Lam: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện