Còn Lục Lăng thì đang thưởng thức bánh quẩy cà chua cũng bị vị thơm ngon, mềm mại, đậm đà quyến rũ chinh phục. Cả nhà ba người đầu tựa vào nhau, không rảnh nghĩ ngợi gì khác, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc bên món ngon của ông chủ Giản... Họ không cố tình khoe khoang gì cả nhưng những thực khách đang ăn gà rán bên cạnh đã ghen tị đến sắp ngất đi.
Thơm quá... Mùi lẩu cay theo gió bay tới, còn có váng dầu ớt và mè trắng bám trên khăn giấy của món bò ba chỉ tiếng họ ăn cũng không khác gì tra tấn vị giác, khứu giác và thị giác.
Trên đời này còn gì khổ sở hơn việc nhìn thấy mà không được ăn chứ? Trong khi đó, những thực khách ăn lẩu cay đã bắt đầu khiêu khích, cố ý nói lớn tiếng:
"Ông chủ Giản, cho tôi một phần lẩu cay."
"Cho tôi cay đặc biệt, tôi không sợ cay, cho tôi tất cả ớt cay!"
"Ha hả, cho mấy người không được ăn kia ghen tị đi... ông chủ Giản, bánh quẩy giòn tan của anh ngâm trong nước lẩu cay, một mình tôi ăn mười cái cũng được!"
Đúng lúc này, mẻ gà rán đầu tiên cũng ra lò.
"Gà rán phô mai tan chảy, có cần cắt ra không?" Giản Vân Lam vớt gà ra, để ráo dầu.
Tiêu Tiêu vẫn còn lưu luyến nhìn sang nồi lẩu cay, nói: "Hả? Ừm... Cắt, cắt đi."
Cô ta có chút hối hận. Lẩu cay kia trông ngon quá... So với nó, gà rán có vẻ kém sắc hơn hẳn không chỉ cô ta, nhiều người trong hàng gà rán cũng rục rịch chỉ hận mình đã lỡ lời biết vậy đã đi ăn lẩu cay rồi, nhưng lời thề độc đã nói ra thì không thể nuốt lại. Haizz...
"Được." Giản Vân Lam gật đầu.
Miếng gà rán được đặt lên giấy thấm dầu. Hơi nóng mang theo hương gà rán lập tức xộc vào mũi, miếng gà mỏng mà to, lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, phủ đầy bột chiên xù chỉ cần chạm nhẹ là vụn vỡ chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.
Tiêu Tiêu bất giác dời mắt về phía miếng gà rán ngay cả những thực khách đang vui vẻ với lẩu cay cũng không nhịn được mà liếc nhìn sang. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là. Giây tiếp theo, Giản Vân Lam cầm dao, dứt khoát cắt miếng gà rán làm đôi "răng rắc" một tiếng.
Lớp vỏ vàng giòn tan bị cắt ra, phần thịt gà trắng nõn mọng nước bên trong lộ ra. Thịt gà ngập trong nước sốt, dầu bóng loáng dưới ánh đèn trông vô cùng hấp dẫn nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là dòng phô mai đặc quánh trào ra...
Khi miếng gà rán bị cắt, lớp phô mai sền sệt cũng chảy ra, mang theo hơi nóng. Kết cấu mịn màng, màu vàng nhạt sữa khiến người ta có thể tưởng tượng ra vị béo ngậy khi phô mai tan trong miệng.
Nếu kết hợp cùng lớp vỏ giòn tan và thịt gà mềm mại, thêm chút phô mai, thì sẽ ngon đến mức nào. Những thực khách ăn lẩu cay nhìn miếng gà rán vàng óng, không hiểu vì sao dù đã có lẩu cay ngon tuyệt trong tay, bụng vẫn réo lên không nhịn được mà nuốt nước miếng rõ ràng họ đã có lẩu cay rồi mà nhưng miếng gà rán kia, trông... thật sự rất ngon... còn Tiêu Tiêu lúc này thì cảm thấy mình không hề hối hận nữa. Hối hận gì chứ, cô ta còn đang đắc chí không kịp đây này.
Cũng nhận lấy miếng gà rán trong ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của mọi người, Tiêu Tiêu cắn một miếng thật lớn. Điều đầu tiên cảm nhận được là lớp vỏ vàng giòn tan của miếng gà.
Khi răng cắn vào, lớp vỏ giòn tan đến mức vụn vỡ, phát ra tiếng "rộp" vui tai. Cắn sâu hơn, là lớp thịt gà dai ngon mang theo vị tươi ngon đặc trưng, nước sốt và dầu mỡ lan tỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi miếng thịt gà đều ngấm đẫm hương vị không biết cậu tẩm ướp thế nào, cô ta chỉ biết mỗi phần đều có hương vị riêng khiến người ta muốn thưởng thức thật kỹ nhưng Tiêu Tiêu không kịp thưởng thức, bởi vì, phô mai đã bùng nổ... Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt cô ta như lóe lên ánh sáng trắng. Phô mai nóng hổi tan chảy, vị dẻo dính như tơ lụa kết hợp cùng thịt gà giòn tan nâng tầm món gà rán lên một đẳng cấp mới.
"Hô hô, nóng quá, nóng quá." Vì nóng nên Tiêu Tiêu phải dừng lại thổi nguội sau mỗi miếng cắn, nhưng vị ngon lại khiến người ta không thể ngừng lại, hận không thể nuốt trọn tất cả vào bụng: "A a a a a thật sự quá ngon quá thơm!"
Những thực khách ăn lẩu cay nhìn miếng gà rán, rồi nhìn bát lẩu cay trong tay, lại nhìn miếng gà rán, mắt đỏ ngầu...
"..."
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
Hàng chục vạn khán giả ghen tị đến phát cuồng.
[Thế mà có thể gặp được ông chủ Giản một lần bày hai quán, các ngươi có biết mình may mắn đến mức nào không...】
[Ghen tị ghen tị ghen tị ghen tị.]
[Ghen tị khiến mặt ta vặn vẹo +_O]
[Đừng ghen tị, trên bảng xếp hạng cốt truyện phá giải tiểu Lam nhà các ngươi vẫn đang trượt dài kìa, hiện tại đã mười sáu rồi, vị diện công lược đếm ngược bắt đầu, lại trượt khỏi top hai mươi là bị đào thải đó!]
[Hả? Sao còn trượt nữa?]
[Tiểu Lam nhà chúng ta rõ ràng có bày quán nghiêm túc mà!]
Đa phần người xem phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới đều biết, một phòng phát sóng trực tiếp trên bảng xếp hạng cốt truyện phá giải tăng lên sẽ thu hút lượng lớn người xem mới vào xem nhưng ít ai biết, thứ hạng trên bảng xếp hạng tụt dốc nhanh chóng cũng sẽ thu hút người xem mới... nhưng đám người xem mới này khác với những người xem mới đơn thuần tò mò.
Đa phần đám người xem mới này mang thái độ châm chọc mỉa mai đến xem náo nhiệt. Họ chuyên len lỏi vào các phòng phát sóng trực tiếp bên bờ vực đào thải không vì gì khác, đơn thuần chỉ để xát muối vào vết thương, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng và không cam lòng của các chủ phòng khi bị đào thải, lấy đó làm niềm vui.

Đám người xem này trong phòng phát sóng trực tiếp vị diện Vạn Giới có một cái tên đặc biệt… “Kền kền”. Lúc này, một người xem có tên “Kền kền” mới đến đắc ý lên tiếng:
[Cười chết, các ngươi sẽ không cho rằng, chỉ bằng việc hắn bày quán, có thể khiến tuyến tình cảm vai chính công thụ hoàn toàn đi chệch hướng chứ?]
Khán giả cũ: [...]
Hắc, anh đoán xem?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện