Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
[Má ơi, ha ha ha ha ha, ông chủ Giản đặt tên WeChat là “Tiểu Lam vui vẻ” luôn kìa!]
[Đã sớm chờ mong khoảnh khắc này rồi, giờ tận mắt chứng kiến mới thấy sướng tê cả da đầu, ha ha ha, hiệu ứng chương trình lên đỉnh luôn. *Tiểu Lam vui vẻ.jpg*]
[Tiểu Lam vui vẻ: Ta đa, lần này thực vui vẻ!]
[Bất ngờ chưa, hắc, ta đúng là một người đấy. *liếc mắt đưa tình*]
[Cái người đáng ghét này, đúng là vừa yêu vừa hận muốn ngừng mà không được!]
[Thế mà có thể cùng lúc ăn gà rán và lẩu cay của ông chủ Giản, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị. Người dùng [Ninh Sanh] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] lãng mạn Carnival x10]
[?! Ninh Bảo, sao cậu cũng xem phát sóng trực tiếp thế? Không phải cậu đang ở tổng bộ Vị diện Vạn Giới bị lôi kéo đi họp mấy ngày nay à?]
[Kinh, đến cả vai chính chủ của truyện cẩu huyết cũng không thoát khỏi số làm công mở họp.]
[Ninh Bảo dù bận đến đâu, vẫn phải có thời gian xem ông chủ Giản phát sóng trực tiếp...]
Trái ngược với phòng phát sóng trực tiếp Vị diện Vạn Giới quá mức huyên náo. Tại cổng khu trại hè Long Đằng, một mảnh tĩnh lặng chỉ có một ngọn đèn trên tường vây bị gió thổi lay qua lay lại. Tất cả mọi người, bao gồm cả Phó Trường Phong và Úc Minh, đều ngơ ngác nhìn bóng người từ xa tiến lại gần kia.
Người nọ ngồi trên xe ba bánh, một tay nắm tay lái, tay kia tranh thủ lúc rảnh rỗi gõ chữ trên điện thoại, rồi ấn gửi. Giây tiếp theo, điện thoại mọi người rung lên.
Tin nhắn nhóm:
[Tiểu Lam vui vẻ: *le lưỡi* *le lưỡi* *le lưỡi* Ai nha, là tôi đây, bất ngờ chưa?]
[Tiểu Lam vui vẻ: Các ngươi đừng đánh nhau nữa, gà rán và lẩu cay đều là của tôi mà! *mỉm cười*]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người: "?"
Mọi người: "…?"
Đôi mắt mọi người chấn động. Tống Thời Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, đến nỗi khăn đỏ trên đầu rơi xuống cũng không kịp nhặt. Tiêu Tiêu và Đoạn Quỳnh Chi đang khoe cơ bắp chân vừa gõ chữ, suýt chút nữa thì bị trẹo eo.
Hiệu trưởng Hứa và dì Tống Lan Trân há hốc miệng, răng giả rơi xuống đất còn Phó Trường Phong và Úc Minh thì ngẩn người. Họ nhìn ông chủ Giản, rồi lại nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp, mang theo chút lạnh lẽo... ngay phía trên hai tin nhắn “Tiểu Lam vui vẻ” kia, vẫn còn dừng lại những lời công kích cực kỳ gay gắt của hai phe hồng kim:
[Kẻ không biết thưởng thức sự trân quý của gà rán, lại tung hô cái thứ lẩu cay ông chủ Giản kia lên tận mây xanh, ắt sẽ trải qua một cuộc đời thất bại.]
[Ông chủ gà rán á? Đến một ngón út của ông chủ Giản cũng không sánh bằng, tôi còn chẳng thèm ăn, hề hước!]
Các thực khách vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh, thâm trầm như những ẩn sĩ mang trên lưng mối thù sâu nặng nhưng ngón tay của họ lại điên cuồng ấn màn hình, ấn đến mức sắp bị chuột rút… rút về, rút về, ta muốn các ngươi rút về a a a!
Vì thể hiện lòng trung thành với ông chủ Giản/ông chủ gà rán, không ít người đã buông những lời khó nghe về ông chủ mà đối phương ủng hộ... Ai ngờ, tất cả những lời này đều như boomerang găm vào chính mình!
Chuyện này chẳng khác nào đang đánh nhau một mất một còn với đối thủ của idol nhà mình, dùng đủ mọi thủ đoạn, cắn xé nhau nửa ngày, rồi phát hiện idol và đối thủ một mất một còn kia lại là cùng một người chỉ khác áo choàng lừa mọi người.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, ha ha ha, chẳng phải là nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương sao..." Tống Lan Trân lau mồ hôi, điên cuồng ấn nút rút lại.
Không ít người run rẩy ấn vào màn hình, gân xanh trên trán nổi lên. Ngay lúc đó, Giản Vân Lam dừng xe ba bánh, mở hai tấm ván kéo dài ra hai bên. Chiếc xe ba bánh đã được cải trang, dễ dàng bày ra hai quán mà không gặp chút khó khăn nào, tấm ván kéo dài vừa mở ra, thể tích xe ba bánh lập tức tăng gấp đôi.
Trên tấm ván bên trái, ánh đèn màu ấm chiếu xuống đủ loại nguyên liệu nấu ăn rực rỡ sắc màu được bày biện, nào là sách bò tươi rói, thịt bò béo ngậy, viên thả lẩu, khoai tây, đậu hũ chiên, nấm kim châm.
Vài thực khách mắt tinh còn phát hiện ra một món mới dưới ánh đèn sáng: Bánh quẩy với bề mặt ánh lên một lớp dầu vàng óng, mang theo hơi nóng như vừa mới ra lò, bọt khí li ti, tỏa ra hương dầu và hương bột. Lớp vỏ vàng giòn kia khiến người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảm giác cắn một miếng, bánh quẩy xốp giòn tan trong miệng... hoặc chấm vào nước lẩu cay đỏ au, vừa mềm mại vừa đậm đà hương vị.
A, tuyệt vời, không ít người đã sớm muốn ăn bánh quẩy với lẩu cay, nhưng trước đây ông chủ Giản bày quán ở tiểu khu Hà Đường, vẫn luôn không có món bánh quẩy, mọi người còn tưởng anh không thích hoặc không biết làm. Nhưng giờ nhìn thấy bánh quẩy xốp như vậy, vàng đều như vậy, trông ngon quá đi...
"Hít!... mlem… ực." Tiếng nuốt nước miếng vang lên không ngớt.
[Má ơi, ha ha ha ha ha, ông chủ Giản đặt tên WeChat là “Tiểu Lam vui vẻ” luôn kìa!]
[Đã sớm chờ mong khoảnh khắc này rồi, giờ tận mắt chứng kiến mới thấy sướng tê cả da đầu, ha ha ha, hiệu ứng chương trình lên đỉnh luôn. *Tiểu Lam vui vẻ.jpg*]
[Tiểu Lam vui vẻ: Ta đa, lần này thực vui vẻ!]
[Bất ngờ chưa, hắc, ta đúng là một người đấy. *liếc mắt đưa tình*]
[Cái người đáng ghét này, đúng là vừa yêu vừa hận muốn ngừng mà không được!]
[Thế mà có thể cùng lúc ăn gà rán và lẩu cay của ông chủ Giản, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị, ghen tị. Người dùng [Ninh Sanh] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] lãng mạn Carnival x10]
[?! Ninh Bảo, sao cậu cũng xem phát sóng trực tiếp thế? Không phải cậu đang ở tổng bộ Vị diện Vạn Giới bị lôi kéo đi họp mấy ngày nay à?]
[Kinh, đến cả vai chính chủ của truyện cẩu huyết cũng không thoát khỏi số làm công mở họp.]
[Ninh Bảo dù bận đến đâu, vẫn phải có thời gian xem ông chủ Giản phát sóng trực tiếp...]
Trái ngược với phòng phát sóng trực tiếp Vị diện Vạn Giới quá mức huyên náo. Tại cổng khu trại hè Long Đằng, một mảnh tĩnh lặng chỉ có một ngọn đèn trên tường vây bị gió thổi lay qua lay lại. Tất cả mọi người, bao gồm cả Phó Trường Phong và Úc Minh, đều ngơ ngác nhìn bóng người từ xa tiến lại gần kia.
Người nọ ngồi trên xe ba bánh, một tay nắm tay lái, tay kia tranh thủ lúc rảnh rỗi gõ chữ trên điện thoại, rồi ấn gửi. Giây tiếp theo, điện thoại mọi người rung lên.
Tin nhắn nhóm:
[Tiểu Lam vui vẻ: *le lưỡi* *le lưỡi* *le lưỡi* Ai nha, là tôi đây, bất ngờ chưa?]
[Tiểu Lam vui vẻ: Các ngươi đừng đánh nhau nữa, gà rán và lẩu cay đều là của tôi mà! *mỉm cười*]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người: "?"
Mọi người: "…?"
Đôi mắt mọi người chấn động. Tống Thời Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, đến nỗi khăn đỏ trên đầu rơi xuống cũng không kịp nhặt. Tiêu Tiêu và Đoạn Quỳnh Chi đang khoe cơ bắp chân vừa gõ chữ, suýt chút nữa thì bị trẹo eo.
Hiệu trưởng Hứa và dì Tống Lan Trân há hốc miệng, răng giả rơi xuống đất còn Phó Trường Phong và Úc Minh thì ngẩn người. Họ nhìn ông chủ Giản, rồi lại nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp, mang theo chút lạnh lẽo... ngay phía trên hai tin nhắn “Tiểu Lam vui vẻ” kia, vẫn còn dừng lại những lời công kích cực kỳ gay gắt của hai phe hồng kim:
[Kẻ không biết thưởng thức sự trân quý của gà rán, lại tung hô cái thứ lẩu cay ông chủ Giản kia lên tận mây xanh, ắt sẽ trải qua một cuộc đời thất bại.]
[Ông chủ gà rán á? Đến một ngón út của ông chủ Giản cũng không sánh bằng, tôi còn chẳng thèm ăn, hề hước!]
Các thực khách vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh, thâm trầm như những ẩn sĩ mang trên lưng mối thù sâu nặng nhưng ngón tay của họ lại điên cuồng ấn màn hình, ấn đến mức sắp bị chuột rút… rút về, rút về, ta muốn các ngươi rút về a a a!
Vì thể hiện lòng trung thành với ông chủ Giản/ông chủ gà rán, không ít người đã buông những lời khó nghe về ông chủ mà đối phương ủng hộ... Ai ngờ, tất cả những lời này đều như boomerang găm vào chính mình!
Chuyện này chẳng khác nào đang đánh nhau một mất một còn với đối thủ của idol nhà mình, dùng đủ mọi thủ đoạn, cắn xé nhau nửa ngày, rồi phát hiện idol và đối thủ một mất một còn kia lại là cùng một người chỉ khác áo choàng lừa mọi người.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, ha ha ha, chẳng phải là nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương sao..." Tống Lan Trân lau mồ hôi, điên cuồng ấn nút rút lại.
Không ít người run rẩy ấn vào màn hình, gân xanh trên trán nổi lên. Ngay lúc đó, Giản Vân Lam dừng xe ba bánh, mở hai tấm ván kéo dài ra hai bên. Chiếc xe ba bánh đã được cải trang, dễ dàng bày ra hai quán mà không gặp chút khó khăn nào, tấm ván kéo dài vừa mở ra, thể tích xe ba bánh lập tức tăng gấp đôi.
Trên tấm ván bên trái, ánh đèn màu ấm chiếu xuống đủ loại nguyên liệu nấu ăn rực rỡ sắc màu được bày biện, nào là sách bò tươi rói, thịt bò béo ngậy, viên thả lẩu, khoai tây, đậu hũ chiên, nấm kim châm.
Vài thực khách mắt tinh còn phát hiện ra một món mới dưới ánh đèn sáng: Bánh quẩy với bề mặt ánh lên một lớp dầu vàng óng, mang theo hơi nóng như vừa mới ra lò, bọt khí li ti, tỏa ra hương dầu và hương bột. Lớp vỏ vàng giòn kia khiến người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảm giác cắn một miếng, bánh quẩy xốp giòn tan trong miệng... hoặc chấm vào nước lẩu cay đỏ au, vừa mềm mại vừa đậm đà hương vị.
A, tuyệt vời, không ít người đã sớm muốn ăn bánh quẩy với lẩu cay, nhưng trước đây ông chủ Giản bày quán ở tiểu khu Hà Đường, vẫn luôn không có món bánh quẩy, mọi người còn tưởng anh không thích hoặc không biết làm. Nhưng giờ nhìn thấy bánh quẩy xốp như vậy, vàng đều như vậy, trông ngon quá đi...
"Hít!... mlem… ực." Tiếng nuốt nước miếng vang lên không ngớt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương