Cho nên, sau khi mọi người gian nan thương nghị, mọi người miễn cưỡng thỏa hiệp, quyết định lần này PK offline... tiến hành theo hình thức mọi người mặt đối mặt, PK online. Hay đấy cũng coi như là quần ẩu Cyber.
Vì lần PK này, hai bên còn cố ý mặt đối mặt lập một nhóm chat, trong nhóm dùng nick name và màu ảnh đại diện khác nhau để phân chia trận doanh. Ảnh đại diện màu đỏ là lẩu cay, ảnh đại diện màu vàng là gà rán.
Mọi người nhanh chóng gõ chữ, tin nhắn trong nhóm nhanh chóng cuộn lên, rất nhanh đã treo con số 99+ đỏ tươi.
[Gà rán gà rán gà rán, Thiên Vương lão tử tới cũng phải công nhận gà rán ngon! Vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, nước sốt nóng hổi, sự kết hợp giữa lớp vỏ giòn và thịt gà mềm... Ông chủ gà rán chính là thần tiên đã phát huy gà rán đến mức tận cùng!]
[Lẩu cay mới là ngon nhất thiên hạ, gà rán của các người xách dép cho lẩu cay của ông chủ Giản còn không xứng.]
[Vu khống, lẩu cay của các người mà ngon thật thì sao ông chủ không tiếp tục bán đi? Chẳng phải vì bán lẩu cay không ra gì lại không có tiền đồ. *che miệng cười*]
Câu này đánh rắn dập đầu, trực tiếp khiến thực khách lẩu cay đỏ mắt. Mọi người đều đỏ mắt. Họ có thể chịu đựng mọi lời công kích, chỉ duy nhất nỗi đau "ông chủ Giản không bán nữa" là vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng...
Thực khách lẩu cay rưng rưng gõ chữ:
[Nói như ông chủ gà rán của các người muốn bán lắm ấy, chẳng phải hiệu trưởng các người tìm tới nội gián là học sinh trèo tường, phỏng chừng hai hôm nữa người ta cũng nghỉ luôn thôi.]
[Cấm nói như vậy! Ông chủ gà rán... Ông chủ gà rán sẽ không đi. QAQ]
[Dù sao gà rán của các người cũng dở tệ *giơ ngón giữa* cười ch*t mất nhìn toàn chất phụ gia gì đó, lẩu cay của chúng tôi toàn xương bò ngon nhất do ông chủ Giản đích thân chọn lựa đến sa tế cũng tự làm, gà rán của các người so được sao?]
[Ha ha ha cười ch*t mất, gà rán của chúng tôi cũng do ông chủ gà rán tự làm, dầu đều dùng dầu hạt cải tốt nhất thêm mỡ lợn. Lẩu cay của các người toàn dầu cống rãnh ấy! T^T]
Vô vàn tin nhắn điên cuồng cuộn lên, khung chat đỏ đỏ vàng vàng một mảng lớn. Lẩu cay đỏ và gà rán vàng đánh nhau túi bụi. Mọi người vừa gõ chữ, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giận dữ trừng mắt đối phương.
Đột nhiên, một ảnh đại diện màu lam xa lạ gửi một tin nhắn, kẹp giữa một đống ảnh đại diện màu đỏ và màu vàng, không hợp nhau:
[Cái kia... Mọi người thật sự không nghĩ tới, ông chủ lẩu cay và ông chủ gà rán có thể là một người sao? ]
Mọi người đều sững sờ ngay cả cuộc mắng chửi nhau cũng vì thế mà dừng lại, bầu không khí đình trệ một lúc lâu.
"Phụt..."
Một tiếng cười không nhịn được phá vỡ sự im lặng. Liễu Cần rốt cuộc không nhịn được cười, ôm điện thoại, ôm bụng cười ha hả: "Ha ha ha ha ở đây có người lại nói ông chủ gà rán và ông chủ lẩu cay là một người."
Tiếng cười này như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả. Dù là gà rán đảng hay lẩu cay đảng, lúc này đều không nhịn được cười phá lên, trong không khí nhất thời tràn ngập bầu không khí vui vẻ:
"Ha ha ha ha ha ha đúng vậy cười ch*t mất, sao có thể chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Một người? Hai người họ có thể là một người??!"
"Thật sự có chút hài hước, tôi cười đến chảy cả nước mắt."
Gà rán đảng và lẩu cay đảng vừa khắc khẩu túi bụi, lúc này lại hết sức ăn ý thay đổi mũi dùi, chỉ vào người dùng đột nhiên xuất hiện tên là “Tiểu Lam vui vẻ”.

[@TiểuLamvuivẻ, bạn tiểu Lam này, bạn có phải bị bệnh hoang tưởng không?]
[Đúng đó đúng đó, chỉ cần nhìn công lực làm lẩu cay của ông chủ Giản thôi, anh ấy ít nhất cũng là sư phụ già làm lẩu cay 20 năm rồi. Sao có thể đi bán cái loại gà rán dị đoan tự hạ thấp giá trị bản thân!]
[Ai gác cây dâu mà mắng cây hòe đấy hả? (giận) Gà rán của chúng tôi sao lại tự hạ thấp giá trị bản thân, làm gà rán đến cấp bậc ông chủ gà rán, là quốc bảo cấp đấy, cái gì mà ông chủ Giản nghe đã thấy vô sỉ, mơ tưởng cọ nhiệt.]
[Ông chủ gà rán cao quý như vậy, anh ấy mà nhìn thấy cái gì mà ông chủ Giản, phỏng chừng cũng khinh thường thôi ha hả ha hả ha hả:))) Đâu phải cùng đẳng cấp.]
[Quá hài hước.]
[@TiểuLamvuivẻ, nói đi phải nói lại, tiểu khu Hà Đường và khu trại hè Long Đằng cách xa như vậy, kéo dài hơn nửa thành phố A, sao có chuyện chủ quầy ăn vặt một tuần bán ở hai chỗ này được...]
Khương Ốc Long càng cười đến ngả nghiêng, vừa cười vừa gõ chữ:
[+1, tôi Khương Ốc Long nói thẳng ở đây, nếu ông chủ gà rán và ông chủ lẩu cay là một người, tôi ăn điện thoại!]
[Vậy tôi bồi một cái.]
[Ăn điện thoại thì ăn, ai sợ ai, dù sao hai người họ tuyệt đối không thể là cùng một người.]
Người kia tên Tiểu Lam vui vẻ im lặng ngay lúc mọi người đều cho rằng Tiểu Lam vui vẻ đã bị thuyết phục, xám xịt rời nhóm.
"Ăn điện thoại... thì không cần đâu."
Một giọng nói trong trẻo ôn nhu vang lên bên tai mọi người mang theo vài phần mỉm cười.
Mọi người đều sững sờ. Trận PK offline này tiến hành theo hình thức online, để tránh c·ướp cò, mọi người đều im lặng ấn điện thoại, không ai nói chuyện. Bởi vậy, giọng nói đột nhiên xuất hiện kia, trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hơn nữa, giọng nói này, có chút quen tai... Trong khoảnh khắc ấy, phảng phất tâm tính tự cảm ứng, động tác của mọi người không khác biệt ngón tay gõ chữ của họ chợt dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại...
Một chiếc xe ba gác quen thuộc chậm rì rì tiến đến gần. Giản Vân Lam khẽ mỉm cười, dừng xe:
"Lẩu cay, gà rán, đồng giá mười tệ một phần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện