Mọi người lại ngoan ngoãn xếp hàng, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc trộm soái ca tóc bạc kia hai lần. Úc Minh cũng bắt đầu dẫn Lượng Lượng ngoan ngoãn xếp hàng, vừa dặn dò: "Lượng Lượng, nếu mày muốn ăn lẩu cay có thể nói với tao, chứ không phải trực tiếp cướp đồ ăn của tao biết chưa?"
Lượng Lượng ngậm bát không: "Ngao…uông."
Lượng Lượng ngửa đầu, đôi mắt to ướt dầm dề, biểu tình lương thiện nhưng trong lòng lại nghĩ... anh chủ, đừng nhiều lời nữa.
Lẩu cay của ông chủ Giản, bổn cẩu gia còn có thể ăn thêm ba bát nữa. Lúc này, mấy tên côn đồ còn lại ở một bên không nhịn được nữa.
Uy, bọn họ còn ở đây đấy đám người này phảng phất coi bọn họ như không khí, có phải hơi quá đáng không cũng quá mất mặt đi. Bọn họ không tin, với thực lực của sáu tên Ngọa Long Phượng Sồ*, đến nay đã phá đổ vô số quầy ăn vặt, lại không đấu lại một quầy lẩu cay cỏn con này sao?
Ngọa Long Phượng Sồ là danh hiệu kép chỉ hai mưu sĩ kiệt xuất là Gia Cát Lượng và Bàng Thống thời Tam Quốc, những người được đánh giá là có tài năng có thể định đoạt được vận mệnh thiên hạ.
"A a a, các anh em, phóng thích toàn bộ tin tức tố của chúng ta liều mạng với bọn họ."
Tên côn đồ cầm đầu giơ nắm tay lên nói.
"A, liều mạng cho các ngươi dám coi thường chúng ta!"
Vừa dứt lời, bảy tên côn đồ như bảy quả b.o.m độc khí xông vào đám đông, nơi chúng đi qua tràn ngập tiếng kinh hô:
"A, thúi quá, ọe…"
"Mấy người đừng lại đây. A… a… a!"
"Thối đến mức có thể khiến người ta nôn cả cơm tối hôm qua ra..."
Nhưng, trong đó hai tên côn đồ khi xông vào đám đông, đột nhiên một ngọn đèn hoa sen lóe lên trước mắt bọn chúng. Bọn côn đồ ngây dại ra một giây, cảm giác linh hồn của mình như bị hút vào một chiều không gian khác.
Ở cái chiều không gian khác giống như cảnh mộng đó, bọn chúng thấy... một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ kia mặc cung trang phức tạp, tóc đen như mực, đẹp kiều diễm. Chín chiếc đuôi hồ ly màu vàng phía sau nàng tung bay, nữ nhân kia thì đang ngậm tẩu thuốc, nằm dài trên sô pha liếc nhìn bọn họ một cái đám côn đồ lập tức ngây người c.h.ế.t đứng vì nhan sắc nhưng bọn chúng chưa kịp đắm chìm trong sắc đẹp được bao lâu, thì giây tiếp theo, đã nghe thấy giọng nói mang theo chút tức giận của người phụ nữ đó: "Mấy người các ngươi dám quấy rầy chủ nhân ta bày quầy hả? Hừ."
"Mỹ nữ, không phải, bọn tôi chỉ là đi ngang qua..." Đám côn đồ còn định giảo biện, nhưng ngay lập tức cả bọn đã bị một đôi đũa từ trên trời giáng xuống gắp lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ nữ kia bỗng trở nên khổng lồ, hoặc có lẽ là hai tên kia bị thu nhỏ lại. Cô vươn đũa gắp lấy bọn chúng, ném vào chảo dầu đang sôi sùng sục tươi cười nhìn bọn chúng giãy giụa thống khổ trong chảo dầu.
"A!" Đám côn đồ khóc lóc thảm thiết, ngất đi trong nỗi đau đớn mà người thường khó có thể chịu đựng... còn ở thế giới hiện thực, mọi người chỉ thấy hai tên kia đột nhiên ngây người, ánh mắt dại ra nhìn về phía một nơi nào đó, rồi giây tiếp theo liền khóc lóc thảm thiết mà ngất đi.
"Thật kỳ quái, hai người này." Mọi người lắc đầu: "Không biết bọn họ bị cái gì dọa rồi, chẳng lẽ là bị tin tức tố của ông chủ Giản áp chế trực tiế cũng có thể lắm."
Trên đèn hoa sen, Hồ Đương Quy kiêu ngạo vắt chéo chân hừ, cô nãi nãi ta đây ra tay, chuyện nhỏ như bữa sáng mà hai tên côn đồ khác còn chưa kịp xông vào đám đông, đã bị Vương Đại Kiến và Đoạn Quỳnh Chi dẫn đầu mọi người ngăn lại.
Lần trước mọi người không ngăn được công kích mùi hôi để bọn chúng lách được, lần này ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn bịt mũi lại, chỉ thở bằng miệng.
"Tới tới, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ bồi em chơi." Đoạn Quỳnh Chi xoay xoay mắt cá chân, đùi căng tràn sức bật nhẹ nhàng nhún nhảy, tựa như sư tử cái mạnh mẽ đang đùa bỡn con mồi: "Vừa nãy không phải mấy đứa nói bọn chị toàn khoa chân múa tay thôi sao. Tới đây, thử xem."
Đám côn đồ lộ ra ánh mắt tuyệt vọng chỉ cần người phụ nữ này đạp một phát thôi, bọn chúng có thể trực tiếp đi gặp ông bà tổ tiên.
Còn Vương Đại Kiến thì bẻ tay răng rắc, mang vẻ mặt hàm hậu nói: "Tiểu Đoạn, em đừng dọa người ta, chúng ta chỉ muốn dạy bọn họ ăn năn hối cải làm lại cuộc đời thôi, đừng có không biết tự lượng sức mình đi quấy rối ông chủ Giản nữa, đúng không?"
"Nếu bọn họ không chịu ăn năn hối lỗi..." Vương Đại Kiến híp mắt, cơ bắp trên cánh tay căng lên, gân xanh nổi đầy.
Đám côn đồ: "... lại là một chuyến xe tốc hành gặp ông bà.”
Hai tên côn đồ co rúm người lại, trước mặt hai người cơ bắp cuồn cuộn như tường đồng vách sắt này, bọn chúng hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu đánh không lại, thật sự đánh không lại mà! "Hai tên này yếu quá, chẳng có chút khí tiết nào." Mọi người lắc đầu, đột nhiên, bên kia lại truyền đến tiếng kêu la thảm thiết:
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, xin anh đừng khởi tố em..."
Các thực khách tò mò nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Ở bên cạnh bàn ghế của quầy ăn vặt, một người đàn ông mang giày da, mặc vest, đeo kính gọng vàng đang nho nhã lễ độ nói chuyện với đám côn đồ trước mặt. Không biết anh ta nói gì, mà hai tên côn đồ kia đã xụi lơ cả người, nhũn như bùn trên mặt đất, run rẩy quỳ xuống dập đầu lia lịa.
Các thực khách: "?"
Lượng Lượng ngậm bát không: "Ngao…uông."
Lượng Lượng ngửa đầu, đôi mắt to ướt dầm dề, biểu tình lương thiện nhưng trong lòng lại nghĩ... anh chủ, đừng nhiều lời nữa.
Lẩu cay của ông chủ Giản, bổn cẩu gia còn có thể ăn thêm ba bát nữa. Lúc này, mấy tên côn đồ còn lại ở một bên không nhịn được nữa.
Uy, bọn họ còn ở đây đấy đám người này phảng phất coi bọn họ như không khí, có phải hơi quá đáng không cũng quá mất mặt đi. Bọn họ không tin, với thực lực của sáu tên Ngọa Long Phượng Sồ*, đến nay đã phá đổ vô số quầy ăn vặt, lại không đấu lại một quầy lẩu cay cỏn con này sao?
Ngọa Long Phượng Sồ là danh hiệu kép chỉ hai mưu sĩ kiệt xuất là Gia Cát Lượng và Bàng Thống thời Tam Quốc, những người được đánh giá là có tài năng có thể định đoạt được vận mệnh thiên hạ.
"A a a, các anh em, phóng thích toàn bộ tin tức tố của chúng ta liều mạng với bọn họ."
Tên côn đồ cầm đầu giơ nắm tay lên nói.
"A, liều mạng cho các ngươi dám coi thường chúng ta!"
Vừa dứt lời, bảy tên côn đồ như bảy quả b.o.m độc khí xông vào đám đông, nơi chúng đi qua tràn ngập tiếng kinh hô:
"A, thúi quá, ọe…"
"Mấy người đừng lại đây. A… a… a!"
"Thối đến mức có thể khiến người ta nôn cả cơm tối hôm qua ra..."
Nhưng, trong đó hai tên côn đồ khi xông vào đám đông, đột nhiên một ngọn đèn hoa sen lóe lên trước mắt bọn chúng. Bọn côn đồ ngây dại ra một giây, cảm giác linh hồn của mình như bị hút vào một chiều không gian khác.
Ở cái chiều không gian khác giống như cảnh mộng đó, bọn chúng thấy... một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ kia mặc cung trang phức tạp, tóc đen như mực, đẹp kiều diễm. Chín chiếc đuôi hồ ly màu vàng phía sau nàng tung bay, nữ nhân kia thì đang ngậm tẩu thuốc, nằm dài trên sô pha liếc nhìn bọn họ một cái đám côn đồ lập tức ngây người c.h.ế.t đứng vì nhan sắc nhưng bọn chúng chưa kịp đắm chìm trong sắc đẹp được bao lâu, thì giây tiếp theo, đã nghe thấy giọng nói mang theo chút tức giận của người phụ nữ đó: "Mấy người các ngươi dám quấy rầy chủ nhân ta bày quầy hả? Hừ."
"Mỹ nữ, không phải, bọn tôi chỉ là đi ngang qua..." Đám côn đồ còn định giảo biện, nhưng ngay lập tức cả bọn đã bị một đôi đũa từ trên trời giáng xuống gắp lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ nữ kia bỗng trở nên khổng lồ, hoặc có lẽ là hai tên kia bị thu nhỏ lại. Cô vươn đũa gắp lấy bọn chúng, ném vào chảo dầu đang sôi sùng sục tươi cười nhìn bọn chúng giãy giụa thống khổ trong chảo dầu.
"A!" Đám côn đồ khóc lóc thảm thiết, ngất đi trong nỗi đau đớn mà người thường khó có thể chịu đựng... còn ở thế giới hiện thực, mọi người chỉ thấy hai tên kia đột nhiên ngây người, ánh mắt dại ra nhìn về phía một nơi nào đó, rồi giây tiếp theo liền khóc lóc thảm thiết mà ngất đi.
"Thật kỳ quái, hai người này." Mọi người lắc đầu: "Không biết bọn họ bị cái gì dọa rồi, chẳng lẽ là bị tin tức tố của ông chủ Giản áp chế trực tiế cũng có thể lắm."
Trên đèn hoa sen, Hồ Đương Quy kiêu ngạo vắt chéo chân hừ, cô nãi nãi ta đây ra tay, chuyện nhỏ như bữa sáng mà hai tên côn đồ khác còn chưa kịp xông vào đám đông, đã bị Vương Đại Kiến và Đoạn Quỳnh Chi dẫn đầu mọi người ngăn lại.
Lần trước mọi người không ngăn được công kích mùi hôi để bọn chúng lách được, lần này ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn bịt mũi lại, chỉ thở bằng miệng.
"Tới tới, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ bồi em chơi." Đoạn Quỳnh Chi xoay xoay mắt cá chân, đùi căng tràn sức bật nhẹ nhàng nhún nhảy, tựa như sư tử cái mạnh mẽ đang đùa bỡn con mồi: "Vừa nãy không phải mấy đứa nói bọn chị toàn khoa chân múa tay thôi sao. Tới đây, thử xem."
Đám côn đồ lộ ra ánh mắt tuyệt vọng chỉ cần người phụ nữ này đạp một phát thôi, bọn chúng có thể trực tiếp đi gặp ông bà tổ tiên.
Còn Vương Đại Kiến thì bẻ tay răng rắc, mang vẻ mặt hàm hậu nói: "Tiểu Đoạn, em đừng dọa người ta, chúng ta chỉ muốn dạy bọn họ ăn năn hối cải làm lại cuộc đời thôi, đừng có không biết tự lượng sức mình đi quấy rối ông chủ Giản nữa, đúng không?"
"Nếu bọn họ không chịu ăn năn hối lỗi..." Vương Đại Kiến híp mắt, cơ bắp trên cánh tay căng lên, gân xanh nổi đầy.
Đám côn đồ: "... lại là một chuyến xe tốc hành gặp ông bà.”
Hai tên côn đồ co rúm người lại, trước mặt hai người cơ bắp cuồn cuộn như tường đồng vách sắt này, bọn chúng hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu đánh không lại, thật sự đánh không lại mà! "Hai tên này yếu quá, chẳng có chút khí tiết nào." Mọi người lắc đầu, đột nhiên, bên kia lại truyền đến tiếng kêu la thảm thiết:
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, xin anh đừng khởi tố em..."
Các thực khách tò mò nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Ở bên cạnh bàn ghế của quầy ăn vặt, một người đàn ông mang giày da, mặc vest, đeo kính gọng vàng đang nho nhã lễ độ nói chuyện với đám côn đồ trước mặt. Không biết anh ta nói gì, mà hai tên côn đồ kia đã xụi lơ cả người, nhũn như bùn trên mặt đất, run rẩy quỳ xuống dập đầu lia lịa.
Các thực khách: "?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương